Editor: Bạch Diệp Thảo
Hôm nay là 20/10, chúc mọi người một ngày lễ vui vẻ nha~
Lịch đăng không có hôm nay đâu ó 😘
****
"Chị biết là năng lực của chị không tệ. Nhưng chuyện này chị thật sự không thể làm được." Ngọc tỷ không chút suy nghĩ từ chối.
Lúc trước cô còn là người của chị, chị còn cảm thấy buồn bực, mãi đến sau khi cô có vị Bạch gia kia thì mới thoải mái.
"Thật sự không còn cách nào sao?" Bắc Vũ Đường nhíu mày.
"Trước mắt tạm thời không có. Nhưng chị sẽ tận lực tìm cơ hội giúp em." Ngọc tỷ thấy cô thật sự muốn hợp lại với anh thì mới dám nói thế.
Nhưng mà, chị cảm thấy cơ hội hợp lại xa xôi lắm.
Người đàn ông Bạch Quân Ngọc kia rất khó phỏng đoán. Chị có cách nhìn người, đáng tiếc lại không thể nhìn thấu anh. Người đàn ông kia không phải phụ nữ có thể khống chế.
"Vậy phiền chị."
"Nói lời này thì khách khí quá rồi. Giữa chúng ta không cần khách khí."
"Em sẽ mau chóng xử lý Hoàng Khiếu." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
Giờ người đại diện của cô là Hoàng Khiếu, không phải Ngọc tỷ.
Ngọc tỷ sửng sốt, mở miệng nói: "Kịch bản, quảng cáo, tốt nhất em hãy tự mình xem, đừng nghe hắn an bài. Danh khí của Hoàng Khiếu này trong ngành cũng không tốt lắm."
"Vâng."
Khi sắp đến tiểu khu, Bắc Vũ Đường xuống xe ở đoạn giao lộ, miễn để người khác nhìn thấy. Bắc Vũ Đường vừa về đến nhà đã thấy Trương Cảnh Tuyên và Hoàng Khiếu.
Trương Cảnh Tuyên vừa thấy cô, lập tức tiến lên, "Vũ Đường, em đi đâu vậy?"
Bắc Vũ Đường chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, đi thẳng qua người hắn. Vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một lọ nước khoáng. Vừa uống vừa đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa.
Trương Cảnh Tuyên lúc này mới chú ý trêи tay Bắc Vũ Đường quấn băng vải, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Vũ Đường, em sao vậy? Sao lại bị thương?"
Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng giương mắt nhìn Trương Cảnh Tuyên.
Diện mạo tuấn mỹ, ngũ quan thiên về nho nhã, khí chất u buồn, diện mạo này trong giới giải trí cũng coi là thượng thừa, chỉ tiếc vận khí của hắn không tốt, luôn không hot lên.
Quả nhiên người có thể dùng sắc dụ, diện mạo đều sẽ không quá kém.
"Anh nói đi?" Bắc Vũ Đường dù bận vẫn ung dung nhìn hắn.
Trương Cảnh Tuyên khϊế͙p͙ sợ nhìn Bắc Vũ Đường, "Chẳng lẽ là Vương tổng?"
"Chính là tên hỗn đản đó." Bắc Vũ Đường nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hắn thật là quá đáng!" Trương Cảnh Tuyên tỏ vẻ cùng chung kẻ địch với cô.
Hoàng Khiếu ở một bên lại nói: "Vũ Đường, bên Vương tổng nói muốn kiện em. Một khi bên hắn khởi tố em cố ý đả thương người, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp phiền toái. Em hẳn đã biết đức hạnh của đám truyền thông, cái gì cũng dám nói. Rõ ràng là đúng cũng sẽ bị họ nói thành sai."
Bắc Vũ Đường vẫn ung dung, "Hoàng ca, vậy anh nói nên làm gì bây giờ?"
"Chuyện này tốt nhất chúng ta nên lén giải quyết, biến chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Như vậy, thanh danh của em sẽ không bị ảnh hưởng." Hoàng Khiếu một bộ suy nghĩ cho cô.
Trương Cảnh Tuyên thấy vậy cũng phụ hoạ: "Hoàng ca nói không sai. Chuyện này không nên làm lớn, nếu lớn chuyện sẽ rất có hại cho chúng ta."
Bắc Vũ Đường thầm cười lạnh, trêи mặt lại là ngốc nghếch hỏi: "Hai người nói xem em nên làm thế nào?"
Hoàng Khiếu và Trương Cảnh Tuyên nhìn nhau một cái, cuối cùng Hoàng Khiếu mở miệng, "Chúng ta tới cửa xin lỗi đi, xin Vương tổng đừng khởi tố."
Bắc Vũ Đường ném chai nước trong tay xuống bàn, chỉ nghe một tiếng vang lớn, hai mắt cô cháy bỏng nhìn họ, cả giận nói: "Các người bảo tôi đi xin lỗi tên háo sắc kia?!!"
Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của họ, họ nghĩ cô có lẽ sẽ không vui, không ngờ cô sẽ phát hoả lớn như thế.
"Vũ Đường, em đừng kϊƈɦ động. Chỉ là kế sách tạm thời thôi." Hoàng Khiếu vội vàng trấn an.
"Kế sách tạm thời cái chó má gì! Họ Vương kia muốn kiện, vừa lúc tôi cũng muốn phụng bồi đến cùng! Tôi rất muốn nhìn xem, bỏ xuân dược, dùng võ lực hϊế͙p͙ bức, hơn nữa còn đâm người bị thương là tội danh gì. Còn những vết thương trêи người gã, chỉ là tôi phòng vệ chính đáng. Đến lúc đó, tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc ai mới phải ngồi tù!" Bắc Vũ Đường tức giận nói.
Cô lúc này như một con sư tử đang cuồng nộ. (Gao đỏ! Một thời trẻ trâu của tui...)
"Vũ Đường, nếu làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh khí của em." Hoàng Khiếu lập tức dùng cái cớ vạn năng này ra.
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn hắn, "Nếu chút chuyện nhỏ này anh còn xử lý không tốt, còn cần anh làm gì?"
Sắc mặt Hoàng Khiếu lập tức thay đổi, lúc xanh lúc tím.
Trương Cảnh Tuyên thầm cho Hoàng Khiếu một ánh mắt, hắn lập tức nói: "Được rồi, anh hiểu rồi. Chúng ta không thoả hiệp. Chúng ta phụng bồi hắn đến cùng."
Trương Cảnh Tuyên cũng nói theo: "Vũ Đường, đừng nóng giận, tức giận hại thân, anh sẽ đau lòng. Chuyện này anh duy trì em, tuyệt đối không thể buông tha người tổn thương em."
Hắn duỗi tay muốn ôm lấy bả vai cô, Bắc Vũ Đường trực tiếp nghiêng người tránh đi, thấy hắn còn muốn hành động, cô dứt khoát đứng lên.
"Hoàng ca, chuyện này giao cho anh xử lý, kết quả cuối cùng hy vọng sẽ không làm tôi thất vọng." Sau khi nói xong, cô rời đi không quay đầu lại.
Trương Cảnh Tuyên và Hoàng Khiếu thấy cô đã đi lên lầu, nghe tiếng đóng cửa vang dội từ trêи truyền xuống.
"Em xem thái độ của cô ta kìa!" Sau khi xác định cô sẽ không nghe thấy, Hoàng Khiếu mới tức giận, sắc mặt âm trầm nói.
Sắc mặt Trương Cảnh Tuyên cũng khó coi, "Thuốc anh đưa có phải quá hạn không, không những không làm cô ta gục, còn để cô ta chạy thoát, còn đả thương người khác. Giờ bên Vương tổng kia nên ăn nói thế nào?"
Nghĩ đến Vương Phúc Hải, hắn lại đau đầu. Bên gã còn cần hắn đưa Bắc Vũ Đường qua, nhưng xem tình hình trước mặt, dù thế nào cũng không thể đưa Bắc Vũ Đường qua đó.
"Thuốc kia hẳn sẽ không có vấn đề, có phải tại em đổ quá ít không?" Hoàng Khiếu hỏi ngược lại.
"Không thể nào. Em dùng khoảng một bao, dù là một con trâu cũng sẽ gục. Thuốc kia hẳn là có vấn đề rồi."
Hoàng Khiếu rủa thầm một tiếng, "Đáng chết, anh mày bị Vương lão nhị lừa!"
"Được rồi, giờ không phải lúc nói chuyện này. Giờ chúng ta cần ngẫm xem nên xử lý chuyện Vương Phúc Hải như thế nào."
"Vương Phúc Hải là có ý gì?" Hoàng Khiếu hỏi.
"Gã thì còn có ý gì, chính là bảo chúng ta mang người qua." Còn sau khi đưa người qua sẽ thế nào, không cần nói rõ ràng, cũng biết kết cục của cô sẽ không tốt.
"Em không thể dỗ cô ta, lừa cô ta sao?"
Trương Cảnh Tuyên quả quyết từ chối: "Không được. Cô ta sẽ phát hiện. Giờ chúng ta vẫn còn cần nhân mạch và tài nguyên của cô ta."
Vất vả lắm mới lừa được người tới tay, nếu khiến cô nghi ngờ mình, vậy chẳng phải là thất bại trong gang tấc. Hắn còn phải đi lên đỉnh, giữ lại cô vẫn còn tác dụng.
"Nếu không được, đổi cho gã một người. Trêи tay anh vừa ký hợp đồng với một người mới, có thể giới thiệu cô ta qua." Hoàng Khiếu nghĩ rồi cười nói.
"Cũng được. Chuyện này giao cho anh. Em có thể diễn vai nam chủ của "Phong Vân Thiên Hạ" hay không thì còn phải dựa vào Hoàng ca rồi." Trương Cảnh Tuyên cười nói.
Sau khi Hoàng Khiếu đi rồi, Trương Cảnh Tuyên đi đến trước cửa phòng cô, gõ cửa, bên trong mãi không có động tĩnh.
"Vũ Đường, Vũ Đường." Trương Cảnh Tuyên đứng ngoài cửa hô.
Bên trong vẫn không có động tĩnh, Trương Cảnh Tuyên khẩn trương, lo lắng gọi, "Vũ Đường, em có sao không? Em không lên tiếng là anh vào đó."
Đợi một lát, bên trong vẫn không có động tĩnh, Trương Cảnh Tuyên mở cửa, lại phát hiện cửa bị khoá, hắn căn bản không thể vào được.
Đúng lúc này, bên trong truyền đến tiếng Bắc Vũ Đường.
"Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi ngay đi."
"Vũ Đường, có phải em giận anh không? Lúc anh chạy tới thì không tìm thấy em. Anh cũng không ngờ Vương tổng là người như vậy. Nếu anh biết, nhất định sẽ gọi em qua đây. Em mở cửa được không?"
.........
Không ai đáp lại.
Trương Cảnh Tuyên mười phần kiên nhẫn đứng ở cửa, tiếp tục xin lỗi, ngữ khí thành khẩn, "Em đánh, mắng anh cũng được, chỉ là đừng tức giận nữa, tức giận thương thân, anh sẽ đau lòng."
.........
Bắc Vũ Đường nằm trêи giường, nhắm hai mắt, chẳng là người bên ngoài nói không ngừng, kiểu nếu cô không tha thứ thì sẽ không ngậm miệng.
Nếu lúc này là nguyên chủ, một người phụ nữ yêu hắn, chỉ sợ dù đau lòng cũng sẽ tha thứ. Đáng tiếc, người ở đây lúc này là Bắc Vũ Đường cô.
"Nếu anh còn không đi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh."
Trương Cảnh Tuyên ở ngoài phòng nói đến miệng khô lưỡi khô, đang định rời đi thì nghe cô nói thế, lập tức bò theo cái thang cô cho xuống.
"Được, anh đi. Em nghỉ ngơi cho tốt."
Hắn đi rồi, thế giới mới được yên tĩnh.
Sau khi xác định hắn đã đi, Bắc Vũ Đường đi xuống lầu, vào phòng khách, đến chỗ mình ngồi ban nãy, duỗi tay lấy di động dưới sofa ra, giao diện của di động đang là màn hình ứng dụng ghi âm.
Bắc Vũ Đường ấn mở, rất nhanh đã vang lên tiếng đối thoại của Hoàng Khiếu và Trương Cảnh Tuyên, đối với chuyện họ mưu đồ bí mật, Bắc Vũ Đường chẳng ngạc nhiên chút nào. Lúc nghe Hoàng Khiếu nói đến Vương Phúc Hải, ánh mắt cô sáng ngời.
Cô tắt đoạn ghi âm, có thể lợi dụng phần ghi âm này cho hắn một đại lễ.
Bắc Vũ Đường gọi cho Ngọc tỷ, "Ngọc tỷ, chị về đến nhà chưa?"
"Tới rồi, sao thế?"
"Chị có cách nào liên hệ được với Vương Phúc Hải không?"
Ngọc tỷ sửng sốt, "Em tìm hắn làm gì?"
"Giúp Trương Cảnh Tuyên giành được nam chính của "Phong Vân Thiên Hạ"." Bắc Vũ Đường bình đạm nói.
"Cái gì!" Ngọc tỷ đột nhiên cao giọng, "Giờ em còn muốn giúp hắn!"
Bắc Vũ Đường biết chị hiểu lầm, giải thích: "Ngọc tỷ, chị hiểu lầm rồi. Em không định giúp hắn, không phải hắn muốn vai nam chính của "Phong Vân Thiên Hạ" sao, cho hắn là được, chẳng qua......"
Câu kế tiếp, không cần nói rõ, Ngọc tỷ cũng hiểu.
"Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng em......" Ngọc tỷ thở phào nhẹ nhõm.
Chị suýt nữa thì tưởng cô về, bị tên tiểu bạch kiểm Trương Cảnh Tuyên kia dỗ dành đến quên giáo huấn lúc trước luôn.
"Yên tâm đi. Lúc trước em bị mỡ heo che mắt. Giờ em không dễ mắc mưu thế đâu." Bắc Vũ Đường chậm rãi nói: "Lần này em không thể chịu tội không như vậy được. Nếu hắn thích dùng cách này, sao không để hắn tự nếm thử."
"Hahaha." Ngọc tỷ cười vui sướиɠ, "Được được được, chủ ý này không tệ, chị thích. Chị lập tức liên hệ giúp em."
Mấy giờ sau, Bắc Vũ Đường nhận được điện thoại của Ngọc tỷ, mọi chuyện đã làm thoả đáng.
Hôm sau, Ngọc tỷ dẫn cô tới một hội sở tư mật, hai người đặt phòng, Vương Phúc Hải đã ở bên trong.
Vương Phúc Hải vừa thấy Bắc Vũ Đường, sắc mặt âm trầm xuống.
Bắc Vũ Đường làm lơ đám đàn ông sau gã, đi thẳng đến sofa đối diện gã mà ngồi.
Vương Phúc Hải âm trắc nhìn chằm chằm cô, "Mày can đảm lắm, còn dám tới tìm tao."
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn gã, "Vương tổng cũng không phải mãnh thú, sao tôi lại không dám đến. Giữa tôi và ông cũng không có thâm cừu đại hận gì, vì sao không dám gặp?"
Vương Phúc Hải nghe cô nói thế, cười ha hả, "Bắc tiểu thư thật nhanh quên, đã quên hôm qua cô làm gì."
Đến giờ khối thịt giữa hai chân gã còn đau đây này!
Thù này không báo, xem như phí công mấy năm nay gã lăn lộn!
"Hôm qua tôi đã làm chuyện gì?" Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn gã.
Vương Phúc Hải còn định nói cô cho mình một chân, lời vừa đến bên miệng, ngại ở đây còn có người, lại yên lặng nuốt về.
"Nếu hôm nay cô không làm tôi vừa lòng, đừng hòng rời khỏi căn phòng này." Vương Phúc Hải hung tợn nói.
"Vương tổng, ông muốn đánh?" Sắc mặt Bắc Vũ Đường không đổi, vân đạm phong khinh nhìn gã.
"Cô nói đi?" Đáy mắt Vương Phúc Hải xẹt qua hung quang.
Bắc Vũ Đường nhoẻn miệng cười, không chút sợ hãi.
"Không biết Vương tổng có biết Bạch Quân Ngọc hay không?" Bắc Vũ Đường đột nhiên hỏi.
Vương Phúc Hải sửng sốt.
"Nếu tôi đem chuyện hôm qua ông động tay động chân với tôi, còn bỏ thuốc tôi nói cho anh ấy, ông cảm thấy anh ấy sẽ đáp lễ ông thế nào?" Bắc Vũ Đường ung dung nhìn gã.
Vương Phúc Hải cười ha hả, châm chọc nói: "Cô muốn nói dối cũng nên chọn đối tượng cho tốt. Cô biết Bạch Quân Ngọc là ai không? Mệt cho cô còn dám lấy tên của anh ta ra lừa bịp."
Bắc Vũ Đường nhún vai, "Ông thật sự nghĩ vậy, tôi cũng không còn cách nào. Nếu Vương tổng không tin thì có thể thử xem tôi nói thật hay nói dối."
Một phần thong dong này của cô khiến Vương Phúc Hải đắn đo.
Vương Phúc Hải nghĩ tới tốc độ hot lên của cô, biết chắc sau lưng cô có kim chủ, còn là vị nào thì gã không rõ.
Giờ nghe cô nói vậy, gã có chút kiêng kị.
Nếu đối phương nói thật, vậy xem như đắc tội Bạch Quân Ngọc rồi.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua người gã, biết gã không tin, cũng không dám mạo hiểm, "Lần này tôi đến là vì có một vụ làm ăn muốn làm cùng ông. Có một số việc......"
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua đám đàn ông sau lưng gã, "Vương tổng chắc không sợ người phụ nữ yếu đuối như tôi nhỉ?!"
Vương Phúc Hải vung tay lên, "Các người ra ngoài canh cửa."
Hai bảo tiêu ra khỏi phòng, Vương Phúc Hải nói: "Chuyện gì?"
"Lại nói tiếp, chuyện hôm qua, không chỉ Vương tổng bị lừa, tôi cũng là người bị hại. Con người tôi có một thói quen, có thù tất báo. Không biết Vương tổng có hứng thú hợp tác không?"
Vương Phúc Hải nhìn người phụ nữ trước mặt, cô lúc này hoàn toàn trái ngược với lời đồn ngực to ngốc nghếch, có diện mạo lại không có đầu óc mà ngoại giới đồn đãi.
Người phụ nữ như này mà còn không có đầu óc thì người khác đều là lợn cả đó!
"Nói nghe một chút."
"Tôi nghe nói gần đây Vương tổng đang đàm phán một hợp đồng với tập đoàn Thiên Hằng. Tôi vừa lúc biết người phụ trách bên kia là Trương Trị, có một yêu thích không muốn người bên ngoài biết." Bắc Vũ Đường ngừng lại, không nói tiếp.