Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 229: Tu Chân Mary Sue (12)




Editor: Bạch Diệp Thảo
Hôm nay là ngày gì? Hôm nay là Quốc Khánh.
Quốc Khánh chúng ta có gì? Quốc Khánh có bạo chương!
Ahihihi, chúc mọi người Quốc Khánh vui vẻ~ (≧▽≦)
****
Mấy người kinh ngạc xong thì vui sướиɠ.
Tất Tư Vũ phản ứng lại đầu tiên, hô về phía phi thuyền, "Vũ Đường sư tỷ, Vũ Đường sư tỷ!"
Bắc Vũ Đường nghe tiếng Tất Tư Vũ, đôi mi khẽ nhúc nhích nhưng không mở mắt ra.
Tất Tư Vũ thấy nàng không động, khẽ cau mày.
Đám người Triệu Vân nghĩ nàng không nghe thấy, cũng hô theo, "Vũ Đường sư tỷ, Vũ Đường sư tỷ."
Nhưng mà, cảnh tượng Bắc Vũ Đường nghe họ gọi sẽ vui mừng rời đi trong tưởng tượng của họ không xuất hiện.
Bởi vì Bắc Vũ Đường giống như không nghe tiếng họ.
Đám người Triệu Vân vừa nãy còn tràn đầy vui sướиɠ giờ đã trầm mặt.
Tất Tư Vũ nhu nhược mở miệng, "Có phải Vũ Đường sư tỷ không nghe thấy không?"
Tào Nhất Trần hừ lạnh một tiếng, "Cái gì mà không nghe tiếng, ta thấy nàng ta cố ý làm bộ không nghe được thì có."
Tất Tư Vũ tuân theo phong cách thiện lương nhất quán, kiên trì "biện giải" cho Bắc Vũ Đường, "Có lẽ Vũ Đường sư tỷ thật sự không nghe được. Nếu không, tỷ ấy sẽ không mặc kệ chúng ta."
Doãn Kiếm nhìn Tất Tư Vũ thiện lương, chỉ cảm thấy cần để ả biết, Vũ Đường sư tỷ ả cực kỳ tin tưởng là người như thế nào.
Doãn Kiếm nói với các đạo hữu bên cạnh, "Vị đạo hữu này, xin hỏi một chuyện. Chiếc phi thuyền này có cách âm không?"
Người nọ nghe hắn hỏi thế, tất nhiên biết hắn muốn hỏi gì, dù sao hắn cũng nghe được họ gọi người bên trong là sư tỷ.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, "Ta thấy các ngươi vẫn đừng trông cậy sư tỷ các ngươi cho các ngươi lên thuyền."
"Vì sao lại nói thế?" Tất Tư Vũ hỏi.
Người nọ thấy là một cô nương hỏi, giọng điều tốt hơn một chút, giải thích, "Phi thuyền này có lá chắn, nhưng không có cách âm. Lúc trước có người hỏi, người bên trong đã trực tiếp từ chối."
Tất Tư Vũ nghe hắn nói thế, sắc mặt trắng bệch, tựa như không tin người trong miệng hắn là sư tỷ của mình.
Tất Tư Vũ lắc đầu, lẩm bẩm, "Không thể nào, không thể nào, sư tỷ không phải là người như vậy. Tỷ ấy thiện lương như thế, sao có thể thấy chết không cứu."
Đám người Triệu Vân thấy Tất Tư Vũ đến giờ vẫn còn nói chuyện thay Bắc Vũ Đường, càng cảm thấy ả lương thiện, làm họ càng đau lòng ả, đồng thời càng thêm chán ghét Bắc Vũ Đường. Dù sao thì cũng là nàng khiến nữ nhân họ yêu thương tâm.
"Tư Vũ, muội phải nhận rõ sự thật. Bắc Vũ Đường chính là nữ nhân tâm địa rắn rết như thế." Triệu Vân lạnh giọng nói.
"Người ngay cả tính mạng đồng môn cũng có thể không màng, không đáng để muội thương tâm." Tào Nhất Trần cũng khuyên giải, nhân tiện trào phúng Bắc Vũ Đường một phen.
Tất Tư Vũ khẽ cắn môi, một bộ chịu đả kϊƈɦ rất lớn, "Ta... Ta vẫn không thể tin được."
"Aizz, Tư Vũ, muội tận mắt thấy chẳng lẽ còn là giả. Loại người này muội vẫn đừng thân cận quá."
"Nàng ta là người ích kỉ, không xứng làm đồng môn của chúng ta."
Mấy người không kiêng nể gì mà nói, hoàn toàn không lo Bắc Vũ Đường nghe được.
Bắc Vũ Đường ở trêи phi thuyền tất nhiên nghe được hết.
Tiểu Thảo cũng nghe được, nàng ấy cảm thấy họ nói không đúng. Nếu nàng thật sự là người như họ nói, như vậy tiên tử tỷ tỷ sẽ không cứu mình.
Người bên cạnh nghe đám người Tất Tư Vũ nói chuyện, không khỏi hỏi: "Các ngươi là người tông môn nào?"
"Ẩn Tiên Tông." Tất Tư Vũ ôn nhu trả lời.
Tu sĩ kia kinh ngạc nhìn mấy người, "Các ngươi là đệ tử của Ẩn Tiên Tông?"
"Có vấn đề gì sao?" Triệu Vân bị thần sắc của người nọ làm nhíu mày.
Người nọ biết phản ứng của mình đã khiến họ hiểu lầm, vội giải thích, "Mấy vị không cần hiểu lầm, thật sự là vị ở trong không giống đệ tử của Ẩn Tiên Tông."
Đệ tử Ẩn Tiên Tông có tể tranh đấu trong tông môn, tỷ thí với nhau, nhưng sau khi ra khỏi cửa đều đoàn kết nhất trí.
Trong số tất cả các tông môn trong giới Tu Chân, Ẩn Tiên Tông là tông đoàn kết nhất.
Đám người Triệu Vân tất nhiên hiểu ý người nọ, sắc mặt rất khó coi.
"Đệ tử Ẩn Tiên Tông chúng ta tất nhiên là đoàn kết, nhưng vẫn luôn có một hai bại hoại."
Tất Tư Vũ vội vàng muốn "biện giải" cho Bắc Vũ Đường: "Vũ Đường sư tỷ hẳn là có nguyên nhân. Nàng là nữ nhi của Bắc trưởng lão, là đệ tử tinh anh của Ẩn Tiên Tông chúng ta. Nàng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ chúng ta không màng."
Lời biện giải này không những không khiến người ta tin phục mà còn càng bôi càng đen.
Tu sĩ bên cạnh bắt được trọng điểm, "Nữ nhi của Bắc trưởng lão... vậy... vậy... nàng ta... nàng ta là Bắc Vũ Đường sao?"
Đám Triệu Vân gật đầu.
Tu sĩ bên cạnh nghe được đều lộ ra vẻ thoải mái lại kinh ngạc.
Kinh ngạc là vì lời đồn thế mà là sự thật, thoải mái là bởi vì loại người Bắc Vũ Đường này như vậy là rất bình thường.
Rất nhanh thân phận của người trêи thuyền đã được truyền trong đám tu sĩ, tất cả mọi người đều biết thân phận của Bắc Vũ Đường, cũng biết nàng là đệ tử Ẩn Tiên Tông."
Bắc Vũ Đường tất nhiên thấy được tình huống bên ngoài, nhưng cũng không định nói gì.
Khi bọn Tất Tư Vũ tới, nàng đã đoán được kết quả này. Với tính cách của Tất Tư Vũ, cơ hội bôi đen nàng danh chính ngôn thuận như thế, ả bỏ qua sao được.
Tất cả phát triển giống suy nghĩ của Tất Tư Vũ, thanh danh của Bắc Vũ Đường lại thối thêm một lần.
Phi thuyền vẫn bay về phía trước, những người đó cũng đuổi theo sát phía sau, có những người đã không còn ôm hy vọng gì, đã rời đi. Có những người vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử, đặc biệt là sau khi biết thân phận của Bắc Vũ Đường.
"Bắc Vũ Đường, ngươi tốt xấu gì cũng là đệ tử của Ẩn Tiên Tông, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn chúng ta chết. Ngươi làm vậy là bôi đen Ẩn Tiên Tông." Có người dọn cả đại nghĩa ra.
Một đám người phụ hoạ theo.
Bắc Vũ Đường chậm rãi mở mắt ra, thấy đám tu sĩ xúc động phẫn nộ bên ngoài, lạnh lùng nhìn họ, âm thanh thanh lãnh truyền ra, "Nếu chiếc thuyền này thuộc về Bắc Vũ Đường ta, ta có quyền làm chủ thì còn có thể nói. Đáng tiếc, chiếc phi thuyền này không phải của ta. Chủ nhân phi thuyền muốn giữ hay không giữ các ngươi, ngài ấy định đoạt."
Nói rõ ràng như vậy, nhưng vẫn có người muốn ngụy biện.
"Nếu ngươi ở trêи phi thuyền, ắt quen biết chủ thuyền. Vì sao ngươi không đi cầu chủ thuyền cho chúng ta vào. Rõ ràng là ngươi không muốn cho chúng ta vào. Đừng ở đây chém gió. Có bảo lĩnh, ngươi cho chúng ta vào, chúng ta sẽ tin lời ngươi."
Bắc Vũ Đường vốn không muốn so đo với đám người này, nhưng có những người lại khiến người ta bực bội như thế.
"Ngươi có tin hay không thì liên quan gì đến ta?" Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn tu sĩ kia.
Tu sĩ kia cũng nổi giận, lạnh giọng nói: "Ha ha, xem đi! Gương mặt thật của ngươi lộ ra rồi. Ẩn Tiên Tông sao lại xuất hiện loại nữ nhân độc ác ích kỷ như thế."
Bắc Vũ Đường bị hắn chọc tức cười, "Ai quy định đệ tử Ẩn Tiên Tông có nghĩa vụ trách nhiệm cứu ngươi?"
"Ngươi!" Tu sĩ kia bị bạt không nói nên lời.
Đúng lúc này, Tất Tư Vũ mở miệng, "Vũ Đường sư tỷ."
Ả vừa nhẹ giọng gọi, các tu sĩ khác lập tức sáng mắt, có cái để dỗi ngược lại.
"Được, tu sĩ chúng ta, ngươi không có nghĩa vụ cứu. Như vậy sư huynh muội đồng môn thì sao?" Tu sĩ kia khoanh tay vẻ mặt xem kịch vui nhìn nàng.
Hắn muốn xem nàng sẽ trả lời thế nào.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía Tất Tư Vũ, nở nụ cười ý vị thâm trường, "Tư Vũ sư muội, Yểm đại nhân là chủ thuyền này. Các người thỉnh cầu Yểm đại nhân đi. Sư tỷ ta cũng làm vậy đấy."
Một câu đã nhẹ nhàng đá quả bóng về phía họ, muốn nàng che chở? Mơ đi!
Lúc trước nàng bị vây công, đám người này đã trực tiếp quay đầu đi.
Giờ gặp hiểm cảnh lại muốn nàng giúp đỡ, cũng không biết mặt đám này trát bao nhiêu bê tông.
Tất Tư Vũ nghe nàng nói thế, thầm mắng nàng giảo hoạt, vậy mà lại đá quả bóng cao su về.
Đám người Triệu Vân mở miệng khẩn cầu, lại vô tật mà chết.
Yểm từ đầu đến cuối vẫn duy trì một bộ dáng, giống như một bức tượng điêu khắc, ngồi đó không nhúc nhích, mặc kệ đám người bên ngoài làm ầm ĩ.
Người chung quanh sôi nổi thử theo, nhưng đều không thành công.
Một hai người rời đi.
Đột nhiên có người ác ý nói: "Mọi người cùng phá lớp chắn của phi thuyền đi."
Bắc Vũ Đường nghe người nọ đề nghị, đồng tử co rụt.
Người này thật là dụng tâm hiểm ác.
Phá huỷ lá chắn, không có cái ô này, dù có ngồi trong phi thuyền cũng không bảo đảm.
Hắn muốn kéo họ xuống nước.
Đây là không được cứu thì giết người.
Chỉ bằng phẩm tính này, cứu họ còn không bằng cứu một con chó.
Người kia đề nghị được không ít người tán đồng. Những người nó không thi pháp với đám yêu thú đuổi theo mà lại nhắm trêи người đồng loại.
Tiểu Thảo thấy vô số công kϊƈɦ đánh về phía thuyền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Nàng ấy khẩn trương nắm chặt ống tay áo Bắc Vũ Đường, lo lắng hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, lá chắn này có thể bị phá không?"
Bắc Vũ Đường sờ nhẹ đầu nhóc, "Không cần lo, họ không phá được."
Đối với điểm này, Bắc Vũ Đường vẫn rất tự tin.
Nguyên nhân tự tin là do vị chủ nhân của mấy đồ vật này là Yểm khủng bố.
Đồ vật từ tay y ra sao có thể là tàn thứ phẩm được đây.
Quả nhiên, một kϊƈɦ tập trung sức mạnh của nhiều tu sĩ đánh xuống, lớp lá chắn vẫn vững như Thái Sơn, không mảy may ảnh hưởng.
Một lần thử, các tu sĩ đều nhìn ra, lớp phòng ngự của chiếc thuyền rất lợi hại, cũng thoải mái, vì sao khi đối mặt với thú triều họ vẫn có thể không chút hoang mang.
Bọn họ nhìn ra điểm bất phàm, rất nhiều người rất đỏ mắt, nhưng mà không thể nề hà.
Có người chuẩn bị rời đi, nhưng suy nghĩ của họ quá đơn giản.
Bọn họ nghĩ mình công kϊƈɦ phi thuyền mà còn có thể bình an vô sự thì quả là người si nói mộng.
Bắc Vũ Đường có thể đoán được kết cục của họ là gì.
Một đám người công kϊƈɦ xong, chuẩn bị rút lui, chỉ cảm thấy một lực hút khổng lồ kéo mình lại. Tu sĩ kia vẻ mặt kinh ngạc, không ngừng thúc giục linh lực của bản thân, nhưng tốc độ hắn lùi lại càng lúc càng nhanh.
Tu sĩ kia trơ mắt nhìn chính mình bay vào trong đàn yêu thú, bị đám yêu thú chen chúc cắn nuốt đến một mảnh cũng không dư thừa.
Một màn diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức người ta không kịp trở tay.
Tu sĩ kia còn chưa kịp kêu thảm thiết thì đã táng thân trong miệng thú.
Quá khủng bố!
Đây là suy nghĩ duy nhất của mọi người sau khi thấy hình ảnh khủng bố kia.
Sau đó họ nhìn thấy người thứ hai, thứ ba, thứ tư... Vô số người giống tu sĩ vừa rồi, thân thể không chịu khống chế bay về phía đàn yêu thú.
"A!" Tiếng hét thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên, giống như ma âm, làm người nghe sợ hãi.
Có người thậm chí còn chưa kịp kêu thì đã chết.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Rất nhiều người hoảng sợ muốn thoát khỏi đây.
Có người mắt sắc nhanh trong nhận ra vấn đề, nhưng tu sĩ vô duyên vô sớ lùi lại kia đều là người lúc trước công kϊƈɦ phi thuyền.
"Họ...... Bọn họ đều là tu sĩ công kϊƈɦ phi thuyền." Một tu sĩ phát hiện ra lập tức giật mình hét lớn.
Lời vừa ra, các tu sĩ chung quanh cũng đều thấy là đúng thế thật.
Sắc mặt các tu sĩ vừa vây quanh thuyền chia làm hai loại, một là nhẹ nhàng, biết mình không sao; một là mặt xám như tro tàn, bởi vì mình từng công kϊƈɦ phi thuyền đó.
Những tu sĩ công kϊƈɦ phi thuyền còn chưa bị kéo đi giống như gặp quỷ, mau chóng chạy trốn. Đáng tiếc, dù họ có trốn nhanh, trước sức mạnh tuyệt đối, đều là tờ giấy trắng hoi.
Một vị tu sĩ chạy nhanh nhất bị kéo về đầu tiên.
Tu sĩ kia sợ đến mức mặt mày trắng bệch, khóc lóc hô với Yểm trêи thuyền, "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, ta sai rồi, ta sai rồi. Xin tha cho ta đi!"
Hắn xin tha thì tốc độ bị kéo lùi của hắn vẫn chẳng chậm bớt, lúc sắp rơi vào đàn yêu thú, người nọ chọn tự bạo.
Đúng lúc này, thân thể Lâm Siêu không khống chế được mà lùi ra sau.
Tất Tư Vũ thấy vậy, kinh hô thành tiếng, "Lâm Siêu!"
Đám người Triệu Vân muốn cứu hắn, nhưng mà thấy hàng ngàn hàng vạn yêu thú truy đuổi phía sau, họ đều lùi bước.
Tất Tư Vũ quay đầu nói với Bắc Vũ Đường trêи phi thuyền, vội vàng nói: "Vũ Đường sư tỷ, cầu xin tỷ cứu Lâm Siêu."
Yểm vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở bừng mắt, ánh mắt hài hước nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường chỉ cần liếc qua đã biết ý đồ của y.
Y đang muốn xem nàng sẽ chọn thế nào.
Đám người Triệu Vân nghe Tất Tư Vũ nói, cũng ra lệnh cho Bắc Vũ Đường, "Bắc Vũ Đường, mau làm nó dừng lại."
"Mau, mau làm nó dừng lại."
Đối với ánh mắt kỳ vọng của họ, Bắc Vũ Đường biểu tình nhàn nhạt, chẳng có phản ứng nào.
Triệu Vân trực tiếp cả giận, "Bắc Vũ Đường, Lâm Siêu là sư đệ đồng môn của ngươi, sao ngươi có thể máu lạnh vô tình như thế."
Đôi mắt Tất Tư Vũ ngập nước: "Sư tỷ, coi như Tư Vũ cầu tỷ, buông tha Lâm Siêu đi."
Bắc Vũ Đường nghe Tất Tư Vũ nói thế, khẽ nhếch mày.
Lời của ả thật có ý tứ, làm như là nàng muốn Lâm Siêu chết ấy.
Lâm Siêu tự mình tìm chết, trách ai được.
Khi hắn công kϊƈɦ thuyền, có từng nghĩ hậu quả sau khi thuyền không có phòng ngự không, lúc ấy có nghĩ người trêи thuyền là sư tỷ đồng môn không?
Nếu lúc ấy hắn có nửa phần do dự, nửa phần niệm tình đồng môn thì sẽ không công kϊƈɦ phi thuyền, Trong số những người này, những người xa lạ công kϊƈɦ phi thuyền, Bắc Vũ Đường không giận bao nhiêu, duy chỉ có Lâm Siêu làm trái tim nàng cảm thấy lạnh lẽo và ghê tởm.
Loại người này là sói mắt trắng điển hình, lấy oán trả ơn, nàng cứu thì được gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.