Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường biểu tình lạnh lùng, nhìn qua đám Tất Tư Vũ một cái, âm thanh thanh lãnh vang lên trong đại điện, "Về chuyện mấy sư đệ lên án ta giết Lâm Siêu sư đệ, thứ ta không thể nhận. Lâm Siêu sư đệ chết không có liên quan gì đến ta."
Nàng vừa dứt lời, Triệu Vân đã tức giận nói: "Ngươi giết Lâm Siêu sư đệ, chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn giảo biện!"
Tào Nhất Trần cũng phụ hoạ, "Đúng vậy, không sai. Mấy người chúng ta đều thấy, Lâm Siêu sư đệ bị ngươi hại chết."
Doãn Kiếm lạnh lùng nhìn nàng, "Vũ Đường sư tỷ, đã đến nước này, ngươi vẫn nên thành thật thừa nhận đi."
Tất Tư Vũ vẻ mặt khổ sở nhìn nàng, lại không nói chuyện, chỉ là biểu tình của ả còn thuyết phục hơn cả lời nói.
Sư phụ Lâm Siêu – Cảnh Quang chân nhận nóng nảy vội vàng nói: "Bắc Vũ Đường, ngươi còn gì để nói. Lần này sáu người các ngươi đi Vạn Thú Lâm, tất cả mọi người đều lên án ngươi giết Lâm Siêu, sự thật đã bày ra trước mặt, ngươi có giảo biện cũng vô dụng."
Bắc mẫu cũng không phải vừa, nở nụ cười châm biếm, không mặn không nhạt nói: "Cũng không thể chỉ dùng lời nói như thế, muốn định tội, trước hết phải lấy ra được chứng cứ."
Cảnh Quang nghe bà nói thế, tức khắc tức giận, phản bác lại, "Chẳng lẽ ngươi nói mấy người họ cùng liên hợp hãm hại Bắc Vũ Đường sao?"
Bắc mẫu nhún vai, một bộ không tỏ ý kiến, đã cho thấy tất cả.
Cảnh Quang hừ lạnh một tiếng, muốn che chở cho nữ nhi của mình, lần này xem các ngươi bảo vệ kiểu gì.
"Vậy thì theo như ngươi nói, đám người Triệu Vân có tâm muốn hãm hại Bắc Vũ Đường, còn Tất Tư Vũ thì sao? Nàng ta đi theo bên người Bắc Vũ Đường từ nhỏ, tình như tỷ muội. Nàng ta còn không đứng ra làm sáng tỏ cho nàng, đã chứng minh tất cả."
Cảnh Quang nói xong, quay đầu nói với các vị trưởng lão phía trên, "Hành động ác liệt như tàn hại đồng môn tuyệt đối không thể nuông chiều, mong rằng chưởng môn và chư vị trưởng lão xử lý công bằng."
"Chỉ như vậy thì không đủ độ tin cậy. Phàm là định tội thì cần chứng cứ, không có chứng cứ, chỉ bằng những lời nói phiến diện, đã định tội, vậy chẳng phải là trò đùa." Bắc mẫu lập tức phản bác.
Huyền Thanh Tử mở miệng nói: "Cảnh Quang, Bích Dao, hai vị tạm thời đừng nóng nảy. Sau khi biết rõ ràng việc này, sẽ xử lý theo lẽ công, tuyệt đối không thiên vị."
Cảnh Quang nghe chưởng môn nói vậy thì yên tâm hơn nhiều.
Huyền Thanh Tử nhìn về phía đám người Tất Tư Vũ, "Các ngươi có chứng cứ chứng minh Bắc Vũ Đường giết Lâm Siêu không?"
Đám người Triệu Vân hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.
Bắc phụ và Bắc mẫu thấy vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bọn họ không tin nữ nhi của mình tàn hại đồng môn.
Tất Tư Vũ nhìn tình hình hiện tại, khoé môi không tự giác dương lên.
Bọn họ không có chứng cứ, Bắc Vũ Đường cũng không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch, kết quả cuối cùng chuyện này sẽ thành một vụ án không đầu mối.
Lúc ấy đám Triệu Vân đề nghị chuyện này, sở dĩ ả không ngăn cả, thật ra cũng không muốn Bắc Vũ Đường bị định tội này thật.
Tình hình hiện giờ giống hệt những gì ả đoán.
Kết quả cuối cùng tất nhiên là không giải quyết được gì, mà ả chính là cần không giải quyết được.
Toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới, dưới sự nỗ lực của ả đều đã nhận định Bắc Vũ Đường tàn hại đồng môn.
Kết quả cuối cùng của chuyện này là không giải quyết được gì, đệ tử trong tông tất nhiên sẽ nghĩ là tông môn đang bao che cho Bắc Vũ Đường, đến lúc đó sẽ giận chó đánh mèo với phụ mẫu và ca ca của Bắc Vũ Đường, thanh danh và địa vị của họ sẽ chịu ảnh hưởng.
Thanh danh của Bắc Vũ Đường thì càng không cần phải nói, vốn đã không tốt, thêm chuyện này vào, nàng muốn tẩy trắng cũng không thể.
Tất Tư Vũ tính kế rất đúng chỗ, ả ngàn tính vạn tính, chỉ là không tính trường hợp Bắc Vũ Đường có chứng cứ.
Huyền Thanh Tử thấy mấy người lắc đầu thì nhìn Bắc Vũ Đường, xem như là hỏi theo phép, "Vũ Đường, ngươi thì sao? Ngươi có chứng cứ chứng minh mình trong sạch không?"
Bắc Vũ Đường nhìn Huyền Thanh Tử cuối cùng cũng hỏi mình, không chút hoang mang nói: "Có."
Lời vừa nói ra, đừng nói mấy vị trưởng lão ngẩn người, ở đây không ai không kinh ngạc, kinh ngạc nhất chính là đám người Triệu Vân.
"Không thể nào!" Triệu Vân sợ hãi kêu thành tiếng.
Mấy người Triệu Vân dám chơi lớn như vậy là vì tin chắc nàng không thể thoát khỏi tội danh, mà lời khai của họ còn thống nhất, thêm ác danh của nàng bên ngoài, mọi người sẽ tin tưởng họ, mà không phải Bắc Vũ Đường.
Đương nhiên trong tiềm thức của mình, họ cũng cho rằng Lâm Siêu là Bắc Vũ Đường hại chết. Chỉ có mục đích là đòi lại công đạo cho Lâm Siêu, giáo huấn đại tiểu thư mà họ đã sớm ngứa mắt.
Tất Tư Vũ khiếp sợ nhìn nàng, căn bản không ngờ nàng có chứng cứ.
Bắc Văn Uyên và Bích Dao chân nhân nghe nữ nhi mình nói có chứng cứ chứng minh trong sạch, đáy mắt không che giấu được sự vui mừng, đặc biệt là Bích Dao chân nhân.
Huyền Thanh Tử thu hồi sự kinh ngạc, hỏi: "Chứng cứ gì?"
Bắc Vũ Đường lấy một khối Lưu Ảnh Thạch trong nhẫn trữ vật ra, Lưu Ảnh Thạch giống như là máy quay phim trong hiện đại, có thể quay lại sự việc, chỉ là không có âm thanh, hơn nữa còn là đồ dùng một lần, dùng rồi thì không thể dùng lại nữa.
Lưu Ảnh Thạch ở giới Tu Chân tuy rất phế, chỉ có thể ghi hình, nhưng tài liệu ghi lại được lại rất hi hữu, giá còn đắt. Bởi vì không có tác dụng với tu sĩ, giá lại đắt, nên không ai sẽ mang theo loại đồ vật này.
Tu sĩ dùng đến Lưu Ảnh Thạch đều là loại có yêu thích đặc thù.
Khi Bắc Vũ Đường biết giới Tu Chân có đồ vật như vậy, lập tức lấy không ít từ chỗ Bắc phụ. Có lẽ trong mắt rất nhiều tu sĩ, nó không có tác dụng gì, nhưng trong tay nàng, nó lại có rất nhiều tác dụng.
Mọi người thấy Lưu Ảnh Thạch trong tay nàng, tất nhiên là hiểu muốn xem gì.
Bắc Vũ Đường rót linh lực vào Lưu Ảnh Thạch, rất nhanh trong hư không xuất hiện một phù ảnh, đó là hình ảnh ngày Lâm Siêu bị kéo đi, mà cùng lúc đó, cũng có những người khác giống hắn, cuối cùng Lưu Ảnh Thạch dùng lại ở mấy người Tất Tư Vũ.
Trong hình ảnh, mấy người đứng đó, không tiến lên hỗ trợ, trơ mắt nhìn Lâm Siêu rơi vào đàn yêu thú, bị xé sống.
Toàn bộ quá trình đều không có Bắc Vũ Đường.
Mọi người xem đoạn hình ảnh này xong thì cảm thấy lúc yêu thú đột kích, không biết có biến cố gì, Lâm Siêu dường như bị một yêu thú lợi hại khống chế, bị yêu thú lôi đi.
Mà làm sư huynh đệ đồng môn của hắn lại không tiến lên hỗ trợ, trơ mắt nhìn hắn rơi vào miệng yêu thú.
Triệu Vân lập tức cãi lại, "Không phải như thế, mọi chuyện không phải như thế. Là Bắc Vũ Đường, nàng ta... nàng ta......"
Bắc Vũ Đường trực tiếp lạnh lùng ngắt lời gã, "Có phải ngươi muốn nói, là ta thi triển pháp thuật nào đó, kéo Lâm Siêu sư đệ vào miệng yêu thú?"
Tào Nhất Trần ôm tâm thái tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, đột nhiên nghe vậy, cảm thấy lý do này thật đầy đủ, lập tức nói: "Đúng vậy, không sai. Chính là ngươi thi triển phép thật, đẩy Lâm Siêu vào thú triều."
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, kinh ngạc đến ngẩn người luôn.
Này này, hắn thật sự ngu đến mức này luôn á!
Mấy người Tất Tư Vũ nghe Tào Nhất Trần nói thế, phản ứng giống hệt Bắc Vũ Đường, nhưng rất nhanh đã bị lửa giận bao phủ.
Đáng chết, đồ ngu này!
Tất Tư Vũ thật sự hận không thể đạp hai chân lên đầu Tào Nhất Trần, nhìn xem hắn có thể bị đá tỉnh hay không.
Chưởng môn và mấy vị trưởng lão cũng thật sự câm nín không còn lời nào để nói.
Tào Nhất Trần nghĩ họ đều là đồ ngốc, đồ mù hết chắc. Nói dối vụng về đến thế mà cũng không biết xấu hổ nói ra.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "Tào sư đệ, ngươi nhìn xem trước mặt có bao nhiêu người rồi lại nói câu này."
Tào Nhất Trần sửng sốt, "Ngươi có ý gì?"
Mọi người ở đây thật sự không còn lời nào để nói, nhìn hắn bằng ánh mắt "ngươi thật ngu ngốc".
Tào Nhất Trần thấy phản ứng của mọi người, tất nhiên biết mình nói sai, chỉ là nhất thời hắn còn chưa phản ứng lại. Nghe theo ý Bắc Vũ Đường, lại một lần nữa nhìn về hình chiếu trong hư không.
Khi nhìn trong hư không có rất nhiều tu sĩ giống Lâm Siêu, đều rơi vào đàn yêu thú, cuối cùng cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu, sắc mặt đỏ bừng, rất nhanh đã biến thành tái nhợt.
Bắc Vũ Đường là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng cũng không có bản lĩnh kéo đồng thời nhiều tu sĩ về phía yêu thú như vậy, lại lui một bước mà nói, Bắc Vũ Đường không có liên quan gì đến họ, vì sao vô duyên vô cớ muốn giết họ?
Bắc Vũ Đường nhìn hắn một cái, cũng không thông cảm sắc mặt hắn khó coi, tiếp tục bổ đao, "Nếu ta lợi hại như vậy, sao lúc trước phải để mấy người các ngươi sống, dứt khoát giết hết, nhất lao vĩnh dật, chẳng phải là tốt hơn sao."
Bắc Vũ Đường châm chọc nhìn hắn, không chút khách khí truyền cho đám người Triệu Vân một tin, "Các ngươi là đồ ngốc, đừng nghĩ người khác cũng ngốc như các ngươi".
Lời nàng vừa nói đủ độc ác, lại cũng là sự thật.
Ai đúng ai sai đã rõ ràng.
"Vị bằng hữu này của ta chỉ là thấy cảnh này quá quỷ dị, nên mới dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại, không ngờ vừa lúc lại là màn của Lâm sư đệ. Nếu không có Lưu Ảnh Thạch của y, chỉ sợ hôm nay ta có nhảy vào Thiên Trì cũng không rửa sạch tội." Bắc Vũ Đường châm chọc nhìn mấy người.
"Không phải, chúng ta......" Tào Nhất Trần còn muốn biện giải, lại bị Bích Dao chân nhân ngắt ngang.
"Không cần nói nữa. Sự thật đã bày ra trước mắt, chúng ta không cần nghe mấy lời nói dối vụng về của các ngươi."
Sắc mặt của sư phụ của Lâm Siêu – Cảnh Quang trở nên rất khó coi, lão vốn tưởng hung thủ là Bắc Vũ Đường, không ngờ kết quả lại là thế này, nghĩ đến ái đồ của mình cuối cùng chết thảm trong miệng yêu thú, nghĩ đến đám nhãi kia trơ mắt nhìn nó chết, chưa từng hỗ trợ, lửa giận tự nhiên chuyển hết lên người đám Triệu Vân.
Triệu Vân vội vàng nói: "Các vị sư tôn, trưởng lão, mọi chuyện không phải là như thế. Lâm Siêu sư đệ là bị đồng bạn của Bắc Vũ Đường giết chết."
Bắc Vũ Đường cười ha hả châm biếm, "Có phải tiếp theo ngươi định nói là do ta sai sử không?"
Chuyện đã đến nước này, không thể lùi bước.
Doãn Kiếm nói trước một bước, "Có phải Bắc sư tỷ sai sử y hay không, Bắc sư tỷ rõ ràng nhất."
Bắc Vũ Đường chẳng thèm liếc họ lấy một cái, cũng chẳng thèm cãi nhau với họ.
Nếu không phải Yểm không thể bị lộ, nàng tất nhiên muốn chứng thực tội danh tàn hại đồng môn của họ, đáng tiếc, nếu lộ ra sáng, Yểm sẽ không giấu được. Quan hệ của nàng và Yểm một khi bị người khác biết được, tất nhiên không thể ở lại giới Tu Chân, thậm chí còn liên luỵ người nhà.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía các vị trưởng lão, "Đệ tử không am hiểu cãi nhau, không cãi nhau với các vị sư đệ. Ai đúng ai sai, còn thỉnh sư tôn và các vị trưởng lão chủ trì công đạo."
Tất Tư Vũ vẫn luôn không nói gì, chỉ là sắc mặt tái nhợt dị thường.
Tính sai, lần này ả tính sai rồi!
Huyền Thanh Tử nhìn Bắc Vũ Đường, lại quay đầu nhìn mấy người Tất Tư Vũ, ánh mắt lạnh lẽo.
"Các ngươi thấy đồng môn chết mà không cứu, còn quay đầu hãm hại Bắc Vũ Đường, hành vi này thật đúng là ác liệt." Huyền Thanh Tử nhìn mấy người, giọng nói lãnh lệ dị thường. Huyền Thanh Tử chán ghét nhất là đệ tử như vậy.
Huyền Thanh Tử còn chưa trừng phạt, Triệu Vân cũng chưa từ bỏ ý định, "Chúng đệ tử đều nói thật. Chúng đệ tử và Bắc sư tỷ không thù không oán, vì sao phải hãm hại nàng ta?"
Huyền Thanh Tử còn chưa kịp răn dạy, Bắc Vũ Đường đã lạnh lùng nói: "Hỏi rất hay."
Huyền Thanh Tử thấy nàng nói, không chen vào, xem nàng nói.
Tất Tư Vũ thấy biểu tình trên mặt nàng, có dự cảm không tốt.
Ả đang định ngăn cản, Bắc Vũ Đường cũng chú ý tới, sao có thể cho ả cơ hội, nói thẳng, "Ta còn có hai đồ vật, các vị trưởng lão xem xong sẽ hiểu vấn đề Triệu sư đệ vừa hỏi."
Yểm đứng một bên nhìn nữ nhân trong đại điện, bộ dáng tự tin, không hề biết là khoé môi mình đã cong lên.
Tiểu nô y chọn vẫn có mấy phần bản lĩnh.
Yểm nhìn qua mấy người Triệu Vân, sâu trong đôi mắt đen có một bóng đen xẹt qua.
Bắc Vũ Đường lại lấy Lưu Ảnh Thạch trong túi trữ vật ra, rót linh khí vào, trong hư không xuất hiện một hình ảnh, chỉ thấy một đám người đen nghìn nghịt, tuy không nghe họ nói gì, nhưng có thể từ biểu tình và khẩu hình để nhìn ra tình huống lúc đó.
Bắc Vũ Đường cũng lên tiếng, "Đây là lúc đệ tử gặp nạn, thật vất vả rời khỏi nơi kia, vừa lúc gặp nhóm người này, bị bọn họ cưỡng bức. Khi đó đệ tử nghĩ mình không còn sống được bao lâu, muốn dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại những người này, cũng để phụ mẫu biết, đệ tử chết trong tay ai. Không ngờ lại không cần dùng với mục đích đó, mà dùng ở nơi này."
Khi nàng vừa dứt lời, hình ảnh xuất hiện mấy hình bóng quen thuộc, rõ ràng là mấy người Tất Tư Vũ.
Lúc trước Bắc Vũ Đường thấy họ, đã cố ý nhắm thẳng vào họ mà ghi lại, nên thân ảnh của mấy người này trong đám người kia vẫn dễ dàng bị họ nhìn ra.
Bởi vì Lưu Ảnh Thạch không lưu được quá nhiều, chỉ là ghi lại tới chỗ bọn họ ở trong đám người vây công, không còn gì khác.
Tất Tư Vũ thấy vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đám người Triệu Vân cho rằng nàng muốn đưa ra cái gì, thì ra chỉ là hình ảnh bọn hắn trà trộn trong đám người mà thôi, cũng không thể nói lên điều gì.
Nhưng mà, chuyện diễn ra sau đó khiến họ biết suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào.
Bắc Vũ Đường lấy ra khối Lưu Ảnh Thạch thứ hai, lần này góc độ bất đồng. Khối trước là Bắc Vũ Đường tự quay lại, mà khối này là góc đối lập.
Hình ảnh ghi lại đúng là hình nàng đánh nhau với tu sĩ khác, bị tu sĩ kia đánh trúng, miệng phun máu tươi. Hình ảnh dừng lại đúng lúc nàng bị đánh trúng, thân thể bay ra, không còn gì khác.
Tất cả đều nằm trong tính toán của Bắc Vũ Đường. Khi nàng đánh nhau với tu sĩ kia, thừa dịp khoảng cảnh chọn tốt góc độ, bắn Lưu Ảnh Thạch lên cái cây đối diện, ngay cả thời gian bị thương cũng nằm trong khống chế của nàng.
Yểm nhìn Lưu Ảnh Thạch kia, lông mi khẽ lay động.
Động tác nho nhỏ của nàng ngày ấy tất nhiên cũng không trốn được đôi mắt y, chỉ là không hứng thú hỏi tại sao nàng lại làm điều thừa. Thì ra là chờ lúc này, thật là y coi thường tiểu nô tâm tư kín đáo này rồi.