Editor: Bạch Diệp Thảo
Hughes không nhụt chí, không ngừng cố gắng, "Vợ ơi, anh đảm bảo, anh tuyệt đối không động vào em. Để chồng cởi cho em nhé."
"Không cần." Bắc Vũ Đường không mắc lừa đâu.
Có câu, tin lời đàn ông nói trên giường, có mà heo mẹ biết leo cây.
Đối với điểm này, đêm qua cô đã trải nghiệm rồi.
Lúc này mới bao lâu chứ, cô không quên cô bị cầm thú này tra tấn đến cẳng chân vẫn còn run nhanh như vậy đâu!
"Anh thề với trời, anh tuyệt đối không chạm vào em một chút." Hughes thề son sắt.
Bắc Vũ Đường không dao động, mặc anh nằm ba hoa chích choè.
"Nếu anh động vào em một chút, tuỳ em xử trí. Vợ à, em nghẹn mình như vậy không tốt cho cơ thể đâu, chồng đau lòng lắm. Lỡ có bảo bảo rồi, cũng không tốt cho bảo bảo đâu." Khuôn mặt tuấn mỹ đầy thương tiếc, đôi mắt đen như mực lo lắng nhìn cô. (Diễn tinh!)
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn người đàn ông đang lảm nhảm.
Cái gì mà bảo bảo, nghĩ xa quá!
Nếu bỏ câu sau, chỉ nhìn anh thôi thì còn có chút đáng tin. Nhưng Bắc Vũ Đường vẫn hoàn toàn không dao động.
Hughes cũng không nhụt chí, không ngừng lải nhải bên tai cô, cuối cùng, Bắc Vũ Đường bị sự kiên trì của anh đả động. Thực ra là cô mềm lòng.
Chăn bị quấn trên người thành công bị Hughes "lột" xuống.
Bắc Vũ Đường không chú ý sâu trong đôi mắt đen như mực của anh có tia sáng vụt qua.
Lúc đầu Bắc Vũ Đường còn phòng bị đồ háo sắc này có ý đồ gây rối, nhưng thấy anh chỉ ôm mình không nhúc nhích, không có động tác gì khác, mới an tâm, mệt mỏi dần úp lại.
Lúc cô mơ mơ màng màng, trên người giống như bị cái gì đè nặng, nặng quá, mà cơ thể giống như đang cháy, nóng rực.
Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, liền thấy người nào đó đã thề son sắt bảo đảm mình sẽ an phận thủ thường giờ đang đốt lửa trên người cô.
Bắc Vũ Đường tức khắc nổi điên, "Anh vừa nói cái gì cơ hả?!"
Hughes vẻ mặt vô tội nhìn cô, "Anh bảo đảm hôm nay không động vào em một chút."
"Không tệ, còn nhớ lời mình nói. Giờ anh đang làm gì?" Bắc Vũ Đường lạnh lạnh nhìn người nào đó không thành thật.
Hughes nở nụ cười tà tứ, "Vợ à, giờ đã là ngày mai, không xem như hôm nay. Chồng đã đảm bảo không động vào em một chút thì sẽ không động vào em một chút. Chồng nhất định sẽ động em hai ba lần, chỉ cần em đồng ý, bao nhiêu lần cũng được."
Bắc Vũ Đường trợn tròn mắt.
Gia hoả này thật là......
Anh nói anh là người nước A, vậy mà có thể lưu loát hiểu biết ngôn ngữ Hoa Quốc như vậy thật sự được sao?!
Bắc Vũ Đường nhấc chân muốn đạp tên mặt dày này, anh lại có vẻ đã sớm biết, trước khi cô nhấc chân lên thì anh đã nắm mắt cá chân của cô, sau đó hai người "chiến đấu", cuối cùng người nào đó hoàn toàn bại trận.
Mà con mèo trộm tanh nào đó thoả mãn ăn sạch sẽ người nào đó.
Lần tiếp theo Bắc Vũ Đường tỉnh lại, phát hiện mình đã rời khỏi đảo nhỏ, đang nằm trên máy bay. Hughes canh giữ bên cạnh cô, tay lật văn kiện. Cô tỉnh lại, anh phát hiện đầu tiên, gập văn kiện trong tay lại.
"Đói không?" Hughes ôn nhu hỏi.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Hughes đứng dậy, đến nhà ăn lấy cháo đã sớm chuẩn bị ra, ngồi bên cạnh cô, giống như ngày thường, bón từng thìa cho cô, nhìn cô ăn xong.
Đôi môi mân chặt của anh ngậm nụ cười nhàn nhạt, trong mắt đều là sủng nịch.
Bắc Vũ Đường nhìn anh, "Em muốn xem mặt trời mọc."
"Được."
Điểm đến đầu tiên trong tuần trăng mật của họ là Cực Bắc, nơi này mặt trời mọc đẹp nhất, cũng có cực quang đẹp nhất. Trong phòng pha lê, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời lộng lẫy sao đêm, cũng có thể thấy cực quang hoa mỹ.
Hai người ôm nhau, an tĩnh thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên, không cần lời nói, chỉ cần có người yêu bên cạnh, nơi đâu cũng là hạnh phúc.
Một đêm này, hai người không ai ngủ, sáng sớm, hai người mặc quần áo dày ra cửa. Hughes nắm tay cô, đi về phía núi băng cách đó không xa. Lúc hai người đến đỉnh núi, đằng chân trời có tia nắng hồng, thắp sáng trời đất, đại địa được phủ một tầng ánh sáng nhu hoà ấm áp.
Hughes nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, tia nắng hồng phủ lên mặt cô đẹp lắm, đẹp đến mức anh không rời được mắt. Anh bị cô hấp dẫn, giống như vĩnh viễn không nhìn đủ.
Bắc Vũ Đường nhìn mặt trời từ từ mọc lên, trong đầu hiện lên người đàn ông mặc quần áo mày xanh lục, anh từng nói, "anh muốn dẫn em đi xem mặt trời mọc". Giờ đây, anh làm được.
Cô quay đầu, dựa mình lên người anh.
Tuy anh không nhớ gì cả, nhưng không sao, cô sẽ nhớ rõ từng giây từng phút ở bên anh.
Bọn họ đến biển sâu ngắm những rạn san hô đẹp đẽ; họ đến núi tuyết, cảm nhận trời đất mênh mang, một thế giới thuần trắng; họ đến thảo nguyên nhiệt đới, nhìn lão hổ mãnh thú tuỳ ý chạy; bọn họ đến thành thị phồn hoa nhất, hưởng thụ sự yên lặng phía sau thế giới ngợp trong vàng son ấy.
Bọn họ đến rất nhiều nơi, lưu lại rất nhiều hồi ức ngọt ngào.
Cô nói: Không biết lúc nào mới có thể đến một lần nữa.
Anh nói: Chỉ cần em muốn, mỗi năm chúng ta đều đi du lịch tuần trăng mật một lần.
Anh nói: Muốn dẫn em đi khắp thế giới, nếm thử tất cả những món ngon trên đời.
Anh đem mọi thứ đẹp nhất, tốt nhất cho cô.
Bắc Vũ Đường nhìn anh, nhẹ nhàng nói một chữ: "Được."
Ba tháng sau, hai người về nhà. Trong nhà không có người khác, chỉ có hai người họ, hưởng thụ thế giới chỉ thuộc về hai người họ.
Tối, Bắc Vũ Đường tự mình xuống bếp nấu cơm cho anh. Hughes đứng ở cửa phòng bếp, nhìn vợ yêu đeo tạp dề đang nấu ăn, trong mắt là ôn nhu không thể hoà tan.
Ngày tháng như vậy làm anh say mê.
Nơi nào có cô, anh mới cảm nhận được cái gì là nhà, cái gì là ấm áp.
Anh đi lên trước, vòng tay ôm cô từ sau, thân mật cọ má cô.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn má anh một cái, dỗ, "Ngoan, anh ra ngoài chờ, sắp ăn được rồi."
Hughes hơi mất tiếng trầm thấp nói bên tai cô: "Anh muốn ăn em cơ."
Từ "em" được nhấn rất mạnh.
Bắc Vũ Đường trừng anh một cái, "Không đứng đắn."
Hughes biết lúc nào có thể làm càn, khi nào chỉ có thể ăn đậu hủ. Giờ anh không dám làm càn, làm càn xong thì đêm nay đừng hòng leo lên giường.
Bàn tay to của anh xoa bụng nhỏ bằng phẳng của cô, giọng nói u oán, "Sao nơi này vẫn không có động tĩnh?"
Bắc Vũ Đường hơi ngây người, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm.
Cô hiểu anh có ý gì.
Đây là thứ cô không thể cho anh.
Cô nhớ lại đoạn đối thoại với Minh ngày ấy.
[Cô muốn sinh con cho anh ta?]
"Đúng." Nếu có đứa bé, dù cô rời đi, cũng vẫn có người có thể bồi anh.
[Xin lỗi, cô không đủ điểm. Nếu muốn sinh con với người trong vị diện, trừ khi cô dấn thân vào thân thể này, bản thân mệnh có con, hoặc là ký chủ đổi một số điểm lớn. Nếu không, ký chủ không thể sinh con với người trong thế giới vị diện.]
"Vậy đổi nước vong tình đi."
Nếu không thể tiếp tục cho anh hi vọng, vậy để anh quên đi tất cả, quên đi sự tồn tại của cô.
Không có yêu, sẽ không có đau.
[Cô thật sự muốn làm vậy sao? Cô từ bỏ nhiệm vụ sẽ bị trừ 100 điểm, cô chỉ còn lại 58 điểm. Cô thật sự định dùng nốt 58 điểm này sao?]
"Đổi." Bắc Vũ Đường trầm thấp lên tiếng, ngữ khí kiên định dị thường, chỉ là trong giọng nói nhìn như đạm mạc kiên định lại lộ ra một cỗ chua xót nồng đậm.]
[Một lọ nước vong tình, trừ 50 điểm.]
- ------
Bắc Vũ Đường thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn người bên cạnh, gỡ tay anh đang đặt trên người mình ra, sau đó đẩy anh ra khỏi bếp, "Anh còn ở đây thêm là đêm nay chúng ta bị đói mất."
Hughes trộm hôn một cái lên mặt cô rồi mới thoả mãn xoay người.
Bắc Vũ Đường nhìn bóng anh rời đi, quay lại bếp, nhìn bát canh trong nồi, trong tay nhiều ra một bình sứ. Cô nắm bình sứ trong tay, tay cô đang run nhè nhẹ.
Nước vong tình, quên tất cả ưu sầu, quên tình yêu.
Thế giới không có cô, anh vẫn có thể sống tốt, sẽ không đau khổ, không khó chịu.
"Tách", một giọt nước mắt theo nước vong tình rơi vào nồi canh, mau chóng hoà tan, vô sắc vô vị.
Trên bàn cơm, Hughes muốn giúp, lại bị cô từ chối.
"Hơn hai tháng này đều là em hưởng thụ. Hôm nay để em phục vụ chồng yêu của em một ngày nào." Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn anh.
Hughes hỏi: "Vậy đêm thì sao?"
Bắc Vũ Đường thấy anh như thế thì biết ngay anh đang nghĩ gì. Nếu là lúc trước, cô đã sớm dùng đồ ăn lấp kín miệng anh. Hôm nay cô lại cười đáp: "Để anh vừa lòng."
Hughes lập tức sáng mắt, bắt đầu chờ mong buổi "phục vụ" của cô đêm nay.
Bắc Vũ Đường chan một bát canh, đi đến ngồi lên đùi anh, vũ mị cười, "Há mồm."
Mỹ nhân nhào vào lòng, ân cần hầu hạ, đây là một loại hưởng thụ sung sướng.
Hughes nghe lời hé miệng, hưởng thụ sự hầu hạ của cô.
"Ăn ngon không?" Bắc Vũ Đường ôn nhu hỏi.
Hughes gật đầu, "Ngon."
Hôm nay cô rất đẹp, đẹp đến mức anh không thể rời mắt.
Một ngụm, một ngụm được bón vào miệng, cô cười tươi, trong mắt là ảnh ngược của anh. Cho dù lòng đang khóc gào, trong mắt cô, trên môi cô đều là nụ cười ngọt ngào nhất.
Khi chén canh thấy đáy, cô đứng dậy. Khi cô rời đi, đồng tử Hughes hơi co lại, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Một khắc đó, Hughes ý thức được, sự sợ hãi thổi quét qua lòng anh, dường như có thứ gì đó rời khỏi cơ thể anh.
Anh gắt gao nhìn cô, anh nhào lên trước, nỗ lực muốn bắt lấy cô, nhưng cô lại tránh, để anh vồ hụt, ngã gục trên đất.
Rõ ràng chỉ cách có vài bước, lại dường như là thiên sơn vạn thuỷ, không thể chạm đến,
"Đường... Nhi......"
"Đừng... Đừng đi." Âm thanh suy yếu cầu xin.
Bắc Vũ Đường đứng tại chỗ nhìn anh, tầm mắt đã sớm bị nước mắt làm mơ hồ.
"Em xin lỗi."
"Không......" Anh nỗ lực để mình tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi thuốc, tầm mắt dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn lại bóng tối.
Trước khi nhắm mắt lại, tay anh cuối cùng bắt được góc váy cô, túm thật chặt.
Bắc Vũ Đường vừa nhấc chân thì nhận ra làn váy bị nắm chặt, cô ngồi xổm xuống, muốn rút ra, nhưng dù rút thế nào cũng không rút được ra khỏi tay anh.
"Cạch", một giọt nước mắt không tiếng động rơi trên bàn tay nắm chặt của anh.
Cô cầm con dao nhỏ trên bàn, nhẹ nhàng cắt một cái ở góc váy, tác nó ra, giống như sợi dây căn trong lòng bị cô cắt rời.
"Em xin lỗi."
Bắc Vũ Đường rời đi, trước khi đi, cô gọi cho cha mẹ Bắc ở bên kia Thái Bình Dương.
"Vũ Đường."
Bắc Vũ Đường nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của ba người, nghe tiếng mẹ Bắc quát hai cha con.
"Hai người nhỏ giọng thôi, Vũ Đường gọi điện qua đây."
Bên kia đầu dây cuối cùng cũng an tĩnh.
"Vũ Đường, tuần trăng mật của con kết thúc chưa? Các con có phải đi lâu lắm không? Hughes là sếp lớn, sẽ rất bận. Giờ các con còn thong thả, lúc sau về, đừng có mà mệt đến nửa sống nửa chết đó." Mẹ Bắc nhắc nhở.
"Bọn con về rồi."
"Vậy là tốt rồi. Giờ con còn trẻ, mau mang thai một đứa, tốt cho thân thể. Con đừng có học mấy đứa con gái vì dáng người không cần con cái, biết chưa?"
Bắc Vũ Đường lẳng lặng nghe mẹ Bắc lải nhải, mỗi một chuyện đều là suy xét cho cô, đều nghĩ cho cô, ấm áp vô cùng, chỉ là cô sắp rời khỏi đây, cô bỗng cảm thấy áy náy.
"Mẹ, con nhớ mọi người."
"Đứa nhỏ này, con nhớ thì về với chúng ta." Mẹ Bắc cười nói.
"Mẹ, mẹ chuyển điện thoại cho Tiểu Bắc, con có chuyện muốn nói với em ấy." Bắc Vũ Đường thấp giọng nói.
"Được."
Bên kia rất nhanh truyền đến tiếng của Bắc Tiểu Bắc, "Chị, chị tìm em có chuyện gì?"
"Giờ em về phòng mình, chị có chuyện quan trọng muốn nói cho em. Chuyện này không thể để cha mẹ biết."
Bắc Tiểu Bắc nghe cô nghiêm túc như vậy, thầm rùng mình, cầm di động đi về phòng mình, vào phòng rồi thì đóng cửa lại.
"Được rồi, chị nói đi."
"Chị bị bệnh nặng, không lâu nữa sẽ rời khỏi nhân thế......" Bắc Vũ Đường dặn dò rành mạch, "Nhớ kỹ, không được gọi cho Hughes. Không được đi tìm anh ấy."
"Chị, có phải chị lừa em chuyện gì không? Có phải anh rể bắt nạt chị không?" Bắc Tiểu Bắc không tin, chết cũng không tin chuyện này.
"Tiểu Bắc, đừng suy nghĩ vớ vẩn. Hughes rất tốt, là chị có lỗi với anh ấy."
Bắc Tiểu Bắc nghe được tiếng nghẹn ngào bên kia, đã tin lời cô.
"Sau này Bắc gia chỉ có thể dựa vào em." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói, "Tiểu Bắc, nhớ đừng đi tìm Hughes. Nếu ba mẹ muốn đi, em phải cố gắng giữ họ. Thật sự ngăn không được thì nói cho họ sự thật. Nói với chị, em có thể làm được không?"
Bắc Tiểu Bắc đỏ bừng mắt, nước mắt rơi như mưa, "Chị... Em... Em có thể làm được. Giờ chị đang ở đâu, em đi tìm chị."
"Không cần tìm chị, chị sẽ đến nơi chị nên đến." Nói xong, Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
Bắc Tiểu Bắc nghe tiếng tút tút, không nhịn được gọi, "Chị, chị, chị ơi!"
Đúng lúc này, tiếng mẹ Bắc vang lên bên ngoài.
"Tiểu Bắc, con khoá cửa làm gì? Mau mở cửa ra."
Bắc Tiểu Bắc lau sạch nước mắt, hô với mẹ, "Mẹ, mẹ ồn quá. Dùng di động xong thì con khác đưa cho mẹ."
Mẹ Bắc đứng ở cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt, tức giận nói thầm một câu, "Hai chị em này lẩm bẩm cái gì không biết."
Mẹ Bắc vừa đi, Bắc Tiểu Bắc trốn trong chăn để cha mẹ không nghe thấy, khóc nấc lên nghẹn ngào.
Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại xong, lấy điện thoại của Hughes gọi cho cấp dưới đắc lực của anh, hạ một mệnh lệnh.
Từ hôm nay trở đi, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nhắc về Bắc Vũ Đường, xoá đi toàn bộ nhật ký về Bắc Vũ Đường.
Billy nhận được thông báo này, cả người đều ngốc.
Hắn gọi điện thoại đến xác nhận thì nghe được giọng nói lạnh băng của Boss.
"Có vấn đề gì sao?" Âm thanh u lãnh doạ sợ Billy, làm hắn không dám ho he cái gì.
"Không có vấn đề gì." Billy nhìn điện thoại đã bị ngắt, quả là không hiểu gì cả.
Tình cảm của Boss với Bắc Vũ Đường ai cũng nhìn ra, sao vừa đi tuần trăng mật về lại thay đổi thất thường vậy, tốc độ này có vẻ không bình thường. Hắn gọi một cuộc cũng chỉ vì xác nhận mệnh lệnh này có phải là bản thân Boss hạ hay không thôi.
Giờ xem ra vẫn là Boss.
Aizz, vốn tưởng Boss cuối cùng cũng có vị người. Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi.
Bên kia, Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, cũng ngắt thu âm đã sớm chuẩn bị tốt.
Bắc Vũ Đường đỡ Hughes lên sofa, đắp thảm lông cho anh.
Cô cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, tay không tự giác xoa mặt anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả mắt anh, mày anh, cuối cùng cúi người, nhẹ in lên môi anh một nụ hôn.
Từ ngày mai, thế giới của anh, sẽ không còn sự tồn tại của em.
Bắc Vũ Đường đứng lên, rời khỏi biệt thự.
Trước vách núi, một thân ảnh thon dài đón ánh nắng ban mai, thân mình chậm rãi rơi xuống biển sâu vô tận.
Lúc cô rơi xuống nước biển lạnh băng, âm thanh hệ thống vang lên bên tai.
[Bắt đầu đếm ngược rời khỏi thế giới: 10, 9, 8,......]
- -----
Lời tác giả:
Ps: Xem comment của các tiểu yêu tinh, có mấy chuyện cần nói rõ.
Về ý kiến để Vũ Đường và Boss sống hạnh phúc mười lăm năm với nhau rồi cùng chết.
Mặc gia chỉ muốn nói, các tiểu yêu tinh à, các bạn muốn Vũ Đường chết hoàn toàn hay sao?
Thứ nhất, bạn thật sự yêu một người, sẽ không muốn người bạn yêu chết đi.
Thứ hai, tình hình trước mắt của Vũ Đường rất không xong. Cô ấy không có điểm, mà thời gian ở thế giới hiện thực của cô ấy chỉ có một tháng. Nếu lãng phí mười lăm năm ở đây, cũng chính là nửa tháng ở hiện thực. Một khi nhiệm vụ sau thất bại, cô ấy sẽ không còn thời gian, vào thế giới nhiệm vụ thứ ba, cô ấy sẽ không còn đường sống. Vũ Đường sẽ không thể báo thù, không thể sống thêm. Còn những khen thưởng Vũ Đường nhận được ở những thế giới trước, đặt lên bàn tính, cũng chỉ có thể bù lại một lần thất bại bị trừ điểm của cô ấy thôi. Nếu không có những đồ vật này, để cô ấy tuỳ hứng một lần. Vũ Đường sẽ phải tự tay giết chết Boss. Nên cô ấy không lãng phí thời gian ở đây.
Đây là kết cục tốt nhất.