Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 131: Đế vương hắc ám (17)




Editor: Bạch Diệp Thảo
Hồ Hải Tuyền ngẩng đầu nhìn Hughes, khi chạm đến đôi mắt u trầm của anh, lòng khẽ run. Ánh mắt anh quá sắc bén, làm gã không dám nhìn thẳng.
Hồ Hải Tuyền sửng sốt vài giây mới tìm về được giọng nói của mình, "Vị tiên sinh này, tôi là bạn trai cũ của Bắc Vũ Đường. Tôi chỉ muốn nói cho anh một chuyện, anh đừng bị cô ta lừa. Cô ta tìm anh đều vì tiền của anh thôi."
"Lúc trước tôi và cô ta ở bên nhau cũng vì tiền của tôi. Lúc đó tôi nghĩ, mỗi ngày cô ta viết thư tình cho tôi, tôi nghĩ tôi và cô ta sẽ lâu dài, đến khi bạc đầu, nhưng mà, tôi lại không ngờ rằng, xuất ngoại du lịch một lần, cô ta đã......"
Bắc Vũ Đường nghe gã nói mà trợn tròn mắt.
Người này đã vô sỉ thì thật sự là vô sỉ không hạn chót.
"Anh đừng bị cô ta lừa." Hồ Hải Tuyền một bộ tôi đang muốn tốt cho anh mà nói.
Hughes mắt lạnh nhìn người trước mặt, nhàn nhạt nói: "Tôi rất vui, tôi còn có thứ có thể hấp dẫn cô ấy."
Hồ Hải Tuyền trợn tròn mắt, nhìn Hughes bằng ánh mắt không thể tin.
"Anh... Anh......" Hồ Hải Tuyền chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Anh đừng nhìn cô ta thanh thuần, cô ta ở trên giường cực kỳ dâm đãng, cô ta......"
Nửa câu sau không thể bật ra, Hughes đã bóp chặt cổ gã, hàn khí lởn vởn tản ra xung quanh.
"Mày còn dám bôi nhọ một câu, tao lập tức bẻ gãy cổ mày."
Hồ Hải Tuyền cảm nhận được rõ ràng sát ý từ Hughes, gã biết anh không nói đùa.
Hughes ném gã xuống đất.
Hồ Hải Tuyền chật vật ngồi dậy, thở mạnh, vẻ mặt kinh sợ nhìn người đàn ông kia.
Bắc Vũ Đường từ trên cao nhìn xuống gã, bên môi ngậm một nụ cười, "Hồ Hải Tuyền, chuyện mày làm bên nước A, mày nghĩ thần không biết, quỷ không hay sao?"
Hồ Hải Tuyền trợn to mắt, "Cô... Cô...... Sao có thể?!"
"Mày muốn hỏi vì sao tao biết?" Bắc Vũ Đường nhướng mày, nụ cười bên môi còn lạnh hơn trước, "Nếu không muốn người ta biết thì đừng có làm."
Hồ Hải Tuyền hoàn toàn choáng váng, nửa ngày sau mới phản ứng lại, "Mày vừa đùa giỡn tao?"
"Giờ mày mới hiểu sao?" Bắc Vũ Đường nhìn gã, "Tao muốn xem thử một người có thể vô sỉ đến mức nào. Quả nhiên mày không làm tao thất vọng."
"Mày thua cờ bạc bên nước A, không thể trả tiền, lên kế hoạch bán tao cho chợ đen. Mày bán tao một lần, còn muốn lấy tiền từ tay tao, mày nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc à."
Hồ Hải Tuyền vô thố nhìn cô, xấu hổ và giận dữ sau khi bí mật bị vạch trần, "Tôi... Tôi cũng bất đắc dĩ. Vũ Đường, cô giúp tôi một lần đi, nể tình cảm nhiều năm của chúng ta. Nếu tôi không có tiền, bọn họ sẽ giết tôi."
Gã bò qua, tay còn chưa chạm vào ống quần cô đã bị đá văng.
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn gã, "Lúc mày bán tao, mày có nhớ tình cảm nhiều năm kia không? Giờ mày có tư cách gì yêu cầu tao? Bắc Vũ Đường tao coi trọng mày đúng là bị mù mà."
Hồ Hải Tuyền ngã ngồi trên nền đất lạnh băng, khi gã nhìn qua Hughes, nhớ tới những gì mình gặp phải trong thời gian gần đây, bỗng thông minh một lần, "Có phải chúng mày không!"
Gã luôn cảm thấy như mình bị người ta thiết kế, nhưng gã không nghĩ ra ai lại nhằm vào gã.
Giờ gã đã hiểu.
Bắc Vũ Đường cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Hồ Hải Tuyền giống như bắt được trọng điểm, "Chúng mày lên kế hoạch hãm hại tao!"
"Nếu mày không vào sòng bạc, không đánh bạc, ai cũng không làm gì được mày. Tận hưởng cuộc sống tương lai của mày đi."
Hồ Hải Tuyền bò dậy, hai mắt hừng hực lửa giận nhìn cô, "Bắc Vũ Đường, đồ phụ nữ độc ác!"
"Cám ơn đã khen."
"Mày... Mày là đồ vô sỉ." Hồ Hải Tuyền trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, giống như chưa từng quen biết.
Cô thay đổi, hoàn toàn thay đổi.
Bắc Vũ Đường hắn từng quen rất thiện lương. Cho dù biết gã phụ cô, cũng tuyệt đối không đối xử với gã như vậy.
"Mày rốt cuộc là ai?" Hồ Hải Tuyền tự nhiên buột miệng thốt lên.
Ánh mắt sâu kín của Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm gã, nói vô cùng rõ ràng, "Bắc Vũ Đường không yêu mày."
Hồ Hải Tuyền sửng sốt.
Hughes nắm tay cô, hai người rời đi.
Sau khi họ đi rồi, Hồ Hải Tuyền ấn eo, nặng nề kéo bước chân rời khỏi tiểu khu, vừa rẽ qua một góc đường, một chiếc Minibus mày trắng đột nhiên dừng bên cạnh gã, gã chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lên xe.
Toàn bộ hành trình còn chưa đến một phút, chiếc Minibus gào thét rời đi, người chung quanh không ai chú ý màn này.
Khi Hồ Hải Tuyền tỉnh lại một lần nữa, gã nhận ra mình đã bị giam trong một cái lồng sắt. Xung quanh còn rất nhiều người giống gã, hai mắt họ chết lặng, giống như những con rối gỗ không biết tức giận.
Hồ Hải Tuyền nắm song sắt, kêu la về phía cửa, "Có ai không?"
Người bên cạnh không kiên nhẫn nói: "Đừng có hét, không ai quan tâm mày đâu."
"Nơi này là đâu?"
Người đàn ông kia thấp giọng nói: "Chúng ta đang trên thuyền đến nước Y."
"Nước Y? Bọn họ đưa chúng ta đến đó làm gì?" Hồ Hải Tuyền vội vàng hỏi.
"Mày biết chợ đen không?" Người đàn ông không chờ gã trả lời đã nói thẳng, "Chúng ta đang bị đưa đến chợ đen, vận khí tốt tí thì sẽ được chọn đi, chuyên hầu hạ mấy người có đam mê đặc thù, như vậy sẽ sống lâu hơn một ít."
"Nếu vận khí không tốt sẽ bị kéo đến đấu trường. Người đến đó thì tám chín phần mười đều nằm xuống. Tao thật tiểu tử mày bề ngoài không tệ, hẳn sẽ không biết đánh hắc quyền. Hầu hạ những người đó cho tốt, mày vẫn có thể sống lâu một tí."
Hồ Hải Tuyền không những không cảm thấy may mắn mà sắc mặt còn lúc xanh lúc trắng.
Gã không ngừng gào thét, cuối cùng bị người trông coi bên ngoài vào đánh cho một trận thì mới an phận.
Hồ Hải Tuyền biết, đây đều do người bọ an bày, chỉ có anh mới có bản lĩnh bậc này.
Gã hối hận, hối hận lúc trước đi đánh bạc, hối hận đã bán Bắc Vũ Đường.
Nếu không có bán cô, cô cũng sẽ không gặp người đàn ông kia.
Dù gã nghĩ thế nào, nếu đã bị nhốt ở đây, vậy vĩnh viễn đừng mong ra ngoài. Người có thể rời khỏi đây, chỉ có người chết.
Chuyện Hồ Hải Tuyền bị người ta bắt đi, Bắc Vũ Đường biết rất nhanh, người ra tay là ai, không cần hỏi cũng biết.
Dù là những cảnh sát ở nước A, hay là chuyện Hồ Hải Tuyền, cô đều biết, anh đều tham gia. Ngay cả lần Joseph đó, nhìn như trùng hợp, nhìn như là vì một lời nói đùa, thật ra không phải.
Nhất định là anh đã xem bút ký của cô.
Giờ chỉ còn hội sở kia, nếu cô phá huỷ hội sở kia, chỉ sợ phải liên luỵ đến thế lực đằng sau.
Ngày đó, Bắc Vũ Đường thử hỏi: "Hughes, anh biết hội trưởng hội sở lần trước anh mua em ra là ai không?"
Khi cô nhắc tới Boss của hội sở kia, đồng tử anh co rụt lại.
Hughes ôn nhu mỉm cười sờ sờ cô, "Ian Harold."
Ian Harold, tên này rất quen, giống như đã từng nghe được ở đâu đó.
"Hắn có phải Mafia không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Người có thể kinh doanh loại hội sở này, tất nhiên có bối cảnh xã hội, nếu không thì không thể làm được.
"Ừ." Hughes gật đầu.
Bắc Vũ Đường vòng tay qua gối, lộ vẻ trầm tư, "Có phải không thể phá huỷ hắn hay không?"
Bắc Vũ Đường từng thuê thám tử điều tra hội sở kia, nhưng những người đó vừa nghe đến hội sở kia thì đều không dám tiếp nhận. Cho nên cô không biết gì về hội sở kia.
"Em muốn phá huỷ nó?" Hughes bình tĩnh hỏi, không hề bị hành động của cô doạ.
"Vâng." Bắc Vũ Đường gật đầu, "Hội sở kia quá đen tối, bao nhiêu sinh mệnh vô tội đã chết trong tay họ. Những người không coi người khác là người thì không xứng làm người."
Nghĩ đến hội sở kia, biểu tình của Bắc Vũ Đường lại trở nên lãnh túc (lạnh lẽo + nghiêm túc).
Hughes không tự giác nắm chặt tay, trên mặt vẫn là ý cười, "Em muốn làm thế nào?"
"Nếu thu thập đủ chứng cứ rồi báo cảnh sát, với bối cảnh của hắn ắt sẽ được chính phủ bảo vệ. Muốn hoàn toàn phá huỷ nó, cần khiến cho mọi người đều biết. Đối mặt với dư luận toàn thế giới, chính phủ nước A không muốn cũng phải xử lý."
Bắc Vũ Đường nghĩ rất nhiều phương án, đều không tìm được phương án hoàn mỹ, chỉ có phương án này là tốt nhất.
Cô thậm chí còn nghĩ đến việc ném một quả bom, trực tiếp cho nổ nơi đó. Nhưng mà chỉ huỷ thôi, không những liên luỵ người vô tội, mà còn tro tàn lại cháy.
Bạn cho nổ nó một lần, người ta có thể thành lập hội sở như thế một lần nữa.
Muốn hoàn toàn phá huỷ thì phải vặn ngã Ian Harold. Vặn ngã hắn là bước đầu, giết chết hắn trước, khiến họ như rắng mất đầu, sau đó nhân cơ hội này, cho hội sở này ra ngoài ánh sáng, dùng dư luận áp bức, buộc chính phủ phải xử lý.
Giết một thủ lĩnh Mafia quá khó khăn.
"Anh nói có sát thủ nào có thể giết được Ian Harold hay không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Hughes hai chân vắt chéo, lười biếng dựa vào sofa, bình tĩnh nói: "Giờ ngoại giới treo thưởng cái đầu của Ian Harold là 50 triệu. Có rất nhiều sát thủ muốn có được số tiền này, nhưng tới giờ, không ai có thể thành công."
50 triệu Nhân dân tệ = 167.057.091.150 VND
Cô biết là không dễ dàng như vậy, nên cô mới lui bước suy tính tiếp, nếu trực tiếp đưa hội sở của hắn ra ngoài ánh sáng, buộc chính phủ ra tay, rất có khả năng sẽ bị hắn trả thù.
"Chẳng lẽ không có cách nào đối phó với hắn sao?" Bắc Vũ Đường lo lắng sốt ruột nói.
"Không phải không có cách nào."
Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời, "Cách gì?"
Đôi mắt Hughes cũng sáng ngời nhìn cô chằm chằm, chỉ tay vào môi mình, "Làm nó vừa lòng, nó sẽ nói cho em."
Nima, đồ háo sắc nhà anh!
Đây là đùa giỡn trắng trợn mà!
Bắc Vũ Đường nhìn đôi môi mỏng hơi sáng của anh, thật ra nhìn nó vẫn rất ngon miệng. Bắc Vũ Đường yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, đáy lòng mặc niệm.
Tất cả đều vì nghiệp lớn, tuyệt đối không phải là bị anh dụ dỗ đâu!
Bắc Vũ Đường nâng đầu anh, chậm rãi cúi người xuống, môi đỏ áp lên.
Đầu lưỡi nhỏ của cô nhẹ nhàng xẹt qua môi anh...... (Cắt một nghìn chữ.)
Hughes vẫn luôn hưởng thụ, nhịn không đảo khách thành chủ, nhưng mà cô gái nhỏ của anh quá hấp dẫn, làm máu toàn thân anh sôi trào.
Bắc Vũ Đường trộm nhìn anh, anh giống như một lão tăng nhập định rồi, vô cùng nghiêm trang.
Cô không tin hôm nay còn không bắt được anh!
Không thể nói chuyện, nếu thêm tay nữa, cô không tin không trị được anh.
Đôi tay nhỏ sờ mó khắp người anh, động tác vụng về, nhưng mà kỵ dị là lại làm lòng anh run rẩy. Nơi ngón tay cô xẹt qua đều giống như bị lửa đốt, nóng bỏng, làm anh miệng khô lưỡi khô.
Cơ thể ngo ngoe rục rịch, biểu thị công khai khát vọng của anh với cô.
Chỉ là anh dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ của mình, tiếp tục hưởng thụ sự chủ động của cô gái nhỏ. Có những thời điểm, kỹ xảo cao siêu cũng không hấp dẫn câu nhân bằng động tác vụng về.
Bắc Vũ Đường trêu chọc anh, nhưng thân thể của cô cũng có biến hoá.
Đôi mắt đen của Bắc Vũ Đường nhiễm mị ý, con ngươi đó nhìn anh, nhìn thấy đáy mắt anh bốc lên một ngọn lửa, cô biết mình thành công. Cô đang chuẩn bị buông tay, người nào đó lại vòng qua, thân mình cô ngồi vừng trên người anh.
Vừa ngồi xuống, Bắc Vũ Đường đã cảm thấy sóng gió mãnh liệt dưới mông, cô thấy trong đôi mắt đen là ảnh ngược biểu tình giật mình của cô, khuôn mặt lạnh lùng dần tới gần, đến khi cánh môi ấm áp phủ lên.
Bắc Vũ Đường hơi sửng sốt, giây tiếp theo đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh công chiếm.
Một ngọn lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra cả cánh đồng.
Lúc trước chỉ là tia lửa, dần dần đã bốc cháy hừng hực, độ ấm cũng dần tăng lên, tiếng lẩm bẩm nhỏ, giống như tiếng mèo kêu, làm người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Hô hấp của Hughes trở nên thô nặng, hơi thở nóng bỏng, làm Bắc Vũ Đường đỏ ửng mặt.
Bắc Vũ Đường lúc nhận ra anh muốn đi vào, bỗng khẩn trương lên.
Cô theo bản năng muốn trốn tránh, lại bị anh bá đạo kéo về.
"Ngoan."
"Em......" Cô vừa mấp máy môi, một ngón tay đã đặt bên môi cô.
"Tin anh."
Bắc Vũ Đường nhìn nhu tình trong mắt anh, cong môi cười.
Sau khi được cô đồng ý, Hughes không bao giờ kiềm chế nữa, lúc anh sắp ôm được mỹ nhân về, một tiếng "răng rắc" vang lên, sau đó là tiếng ầm vang lớn, sàn nhà rung chuyển.
Cha mẹ Bắc ngủ cách vách bừng tỉnh từ trong mộng, vội vội vàng vàng chạy đến phòng Bắc Vũ Đường.
"Vũ Đường." Mẹ Bắc mở miệng kêu, tay cũng không rảnh, trực tiếp mở cửa ra, "Con......"
Câu sau đã biến mất không còn bóng dáng.
Cha Bắc thấy mẹ Bắc sững sờ ở đó, tiến lên nhìn thì cũng ngây người luôn.
Hai người trong phòng ghé sát vào nhau, dưới thân là cái giường bị sụp, hai người chật vật nằm nghiêng trên nó.
Bắc Vũ Đường và Hughes cùng đối mặt với đôi mắt của họ, thấy ánh mắt của họ đang biểu thị: Các con có cần vận động kịch liệt như thế không, làm hỏng cả giường luôn rồi kìa.
Oan uổng quá mà! Bọn họ còn chưa bắt đầu đâu!
"Cha mẹ, giường này có vẻ mọt cũ rồi." Bắc Vũ Đường khô cằn giải thích một câu.
Cha mẹ Bắc cười ha hả với cô, một bộ "con không cần giải thích, bố mẹ đều hiểu", sau đó không chờ cô giải thích lại, đã tri kỉ đóng cửa phòng lại luôn.
Cách một cánh cửa, hai người nghe được tiếng cha mẹ Bắc.
"Trẻ tuổi thể lực thật là tốt." Cha Bắc cảm thán.
Mẹ Bắc không vui gõ đầu vai ông, "Ông nhỏ giọng chút, đừng để chúng nó nghe được. Nhưng mà, chúng nó có phải quá kịch liệt rồi không. Mai đi mua giường, ông nhớ mua một cái giường chắc chắn một chút, đừng mua mấy cái yếu nhơn, không chịu được chúng nó lăn lộn đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.