Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 113: Boss là gian thần (15-Hết)




Editor: Bạch Diệp Thảo
"Không cần!"
Một tiếng nổ mạnh vang lên trên không trung, dư chấn lan rộng.
Dưới sự bảo vệ trước đó của Phong, Bắc Vũ Đường không làm sao cả.
Lý Mộng Mộng cứ ngỡ hệ thống của mình cũng sẽ biến mất theo, nhưng lại phát hiện mình vẫn còn đứng đây, chưa biến mất, trên mặt lộ ra nét vui sướng. Cuối cùng ả cũng thoát khỏi nó.
Chỉ là nghĩ đến tuổi đời ngắn ngủi trăm năm của thân thể này, tâm tình tốt của ả bay sạch.
Đúng lúc này, một luồng sáng đen hiện lên trên không trung.
Bắc Vũ Đường và Lý Mộng Mộng thấy vậy, lộ ra biểu tình bất đồng.
Lý Mộng Mộng là vui sướng, mà Bắc Vũ Đường là phẫn nộ.
[Haha, nó không giết được ta.] Hệ thống tà ác càn rỡ cười lớn.
Lý Mộng Mộng và hệ thống tà ác ký kết với nhau, cảm giác rõ ràng được cảm xúc của nó đang dao động mạnh.
Ả lo lắng nhìn nó, nếu nó chết, ả cũng tiêu vong.
Ả biết chắc chắn nó sẽ không để lại đường lui cho ả như hệ thống của Bắc Vũ Đường.
Điểm đen trên không trung dần biến thành một khuôn mặt người dữ tợn.
Nó ngoan độc nhìn về phía Bắc Vũ Đường, [Nó rất để ý ngươi à, còn giữ linh hồn của ngươi lại. Một khi đã vậy, nó nợ thì ngươi trả thay nó đi!]
Hệ thống tà ác hoàn toàn giận dữ, mọi lửa giận đều hướng về phía Bắc Vũ Đường.
Nó hơi nâng ngón tay lên, chỉ thấy sợi tơ đen dần quấn lên người Bắc Vũ Đường, hào quang bảo vệ nàng dần bị ăn mòn.
Bắc Vũ Đường đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt.
Sắc mặt nàng dần chuyển hồng.
Nàng không ngừng giãy giụa, nhưng khi chạm vào hơi thở hắc ám kia, giống như chạm vào sắt nung nóng đỏ, làn da lập tức nổi bọt nước, sau đó bị ăn mòn.
"Phanh" một tiếng, một thân ảnh cấp tốc đến.
Khi y nhìn thấy người đang trôi giữa không trung, đồng tử hơi co lại, chưởng phong sắc bén đánh về phía mặt người trên không.
Hệ thống tà ác thấy y đã đến, không để bụng, càng không bỏ công kích của y vào mắt.
[Chỉ bằng nội lực vô dụng này của ngươi mà cũng muốn tổn thương ta?] Hệ thống tà ác châm chọc nhìn Tả Thần, [Không biết tự lượng sức mình.]
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Tả Thần đột nhiên xuất hiện, nôn nóng dùng ánh mắt ý bảo y rời đi, gian nan hô: "Đi... Đi mau!"
Hệ thống tà ác hoá thành một luồng khí đen bay về phía y, bị Tả Thần tránh đi.
Hệ thống tà ác thấy vậy, hừ lạnh một tiếng.
[Lần này xem ngươi tránh kiểu gì.] Vô số luồng khí đen rậm rạp hướng về phía Tả Thần.
Thân mình Tả Thần như ảo, tránh đi vô số luồng hắc khí, sắc mặt hệ thống tà ác cũng càng lúc càng trầm xuống.
Lưỡi kiếm sắc bén của Tả Thần xẹt qua khuôn mặt dữ tợn kia, chỉ là khuôn mặt đó rất nhanh tụ lại, dù y đánh bao nhiêu lần, thủ đoạn thế nào, nó vẫn còn nguyên vẹn.
[Đi]
Vô số sợi tơ đen muốn khống chế Tả Thần, lại đều bị y tránh đi, khiến nó không những không bắt được người, mà còn bị công kích mấy lần.
Hệ thống tà ác hoàn toàn bị chọc giận.
Nó chuyển hướng tấn công về phía Bắc Vũ Đường.
Hừ, không đối phó được y, chẳng lẽ còn không đối phó được nàng.
Tả Thần thấy nó chuyển toàn bộ công kích về phía Bắc Vũ Đường, khí đen nồng đậm giống như những viên đạn lao về phía nàng.
Dưới thế công dày đặc như thế, Bắc Vũ Đường biết mình không trốn được.
Bỗng, một bóng đen che trước mặt nàng.
Đồng tử Bắc Vũ Đường trợn to, vô số điểm đen đánh vào trên người y.
Thân hình y đứng lặng trước mặt nàng, vì nàng mà mở ra cánh chim, che mưa chắn gió.
Bắc Vũ Đường trơ mắt nhìn thân thể y dần bị ăn mòn.
Thân hình y run nhè nhẹ, lại vẫn đứng yên ở đó không di dịch.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy cánh tay y đã bị ăn mòn lộ ra xương trắng, trên cơ thể y tràn đầy những vết thương lớn nhỏ.
Ngắn ngủi trong nháy mắt, thân thể y dần vỡ nát.
"Không cần... Đi mau!"
Bắc Vũ Đường tê tâm liệt phế hét lên với kẻ ngốc chấp nhất ấy.
"Tả Thần! Cầu xin chàng, mau đi đi." Bắc Vũ Đường thống khổ kêu, đôi mắt đã sớm bị nước mắt làm nhoè đi.
Y quay đầu, ánh mắt chấp nhất và kiên định nhìn nàng. "Ta... sẽ không đi."
"Ta... Ta không đáng để chàng làm vậy. Chàng mau đi đi!" Bắc Vũ Đường khóc lóc cầu xin.
"Ta không muốn nàng chết."
Bắc Vũ Đường nhìn cơ thể y dần bị cắn nuốt, tim đau như dao cắt, đau đến hít thở không thông.
Hệ thống tà ác từ trên cao nhìn xuống bọn họ, cảm thấy chưa đủ kích thích, chưa đủ giải mối hận trong lòng nó.
Lúc này, vì hệ thống ngu xuẩn kia mà nó mất đi hơn nửa năng lượng, nếu không phải lúc trước từng hấp thu một hệ thống thì chắc nó cũng tiêu tùng.
Thù hận này không thể tính với hệ thống ngu xuẩn kia, chỉ có thể trút lên người Bắc Vũ Đường cho hả giận.
Hệ thống tà ác nhìn nhân loại đáng giận không biết tự lượng sức mình dám tổn thương nó, khiêu khích nó kia, quả là tìm chết.
Không phải y liều mạng muốn bảo vệ nữ nhân kia sao, nó cố tình muốn nữ nhân kia chết không có chỗ chôn!
Đang lúc này, thân thể Bắc Vũ Đường bay lên không trung.
"A!" Bắc Vũ Đường đau đớn hét lên một tiếng.
Cảm giác xé rách đau đớn từ linh hồn truyền đến.
Tả Thần đã lung lay sắp đổ, đôi mắt u lãnh nhìn chằm chằm hệ thống tà ác, "Thả... Thả nàng ra."
Thân thể Bắc Vũ Đường không ngừng bị đè ép, linh hồn giống như bị lửa đốt, đau đến run rẩy.
Hệ thống tà ác châm chọc nhìn Tả Thầm [Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cứu nó sao? Ta sẽ cho ngươi thấy nó chết trước mặt ngươi.]
Tả Thần vận nội lực toàn thân, bay về phía nó, dù biết công kích nó vô dụng, nhưng y vẫn chưa từng từ bỏ ý định.
Hệ thống tà ác tựa như bị y công kích đến phiền, "Tìm chết!"
Nó dùng lực, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân bị bóp nát.
Tả Thần thấy thân thể nàng chảy ra máu tươi.
Ý thức của Bắc Vũ Đường bắt đầu trở nên mơ hồ, thấy không rõ dung nhan của hắn.
Nàng biết, mình không còn cơ hội.
Thật xin lỗi, phụ thân và ca ca thân thương.
Con không thể báo thù cho mọi người.
Thật xin lỗi, Tả Thần.
Chỉ sợ sau này sẽ không thể gặp lại.
[Haha, chết đi!] Hệ thống tà ác cười điên cuồng.
Bắc Vũ Đường cảm giác thân thể như bọt biển, nháy mắt bị bóp nát, máu loãng văng đầu trời.
"Không......" Đồng tử Tả Thần trợn to, trong mắt là hoảng sợ và phẫn nộ.
Một giọt máu tươi rơi vào trong mắt y, ký ức bị phủ bụi như thuỷ triều ào về trong đầu, trước mắt hiện ra những hình ảnh, tim y như bị xé rách, đau đớn không thôi.
"A!"
Một tiếng gào rống, giống như sư tử mất đi người yêu mà than khóc.
Hệ thống tà ác nhìn y thống khổ như vậy, cười càng càn rỡ.
[Haha, nhân loại ngu xuẩn.]
Tả Thần chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen u ám đã trở nên đỏ đậm, đỏ như muốn nhỏ máu, lại giống như bị máu tươi của Bắc Vũ Đường nhiễm đỏ.
[Tiếp theo chính là ngươi.] Hệ thống tà ác nhìn y như nhìn một con kiến.
"Vậy sao?"
Khi y nói xong, toàn bộ thiên địa biến sắc, mây đen che kín bầu trời, cát bay đá cuộn, toàn bộ đại địa đều run rẩy.
Thân mình Lý Mộng Mộng nghiêng ngả, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tả Thần, chỉ thấy xung quanh y quanh quẩn một tầng lực lượng căn nguyên thế giới, lực lượng căn nguyên cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ thân thể y.
Y giống như đặt mình vào trong cơn lốc, xung quanh y là năng lượng, chỉ cần chút thôi cũng đủ để phá huỷ tất cả.
Hệ thống tà ác trôi nổi trong không trung cảm nhận được năng lượng của toàn bộ thiên địa đang bạo động, cả kinh biến sắc.
Y... Y vậy mà có thể điều khiển được lực lượng căn nguyên!
Hệ thống tà ác luống cuống.
Đối mặt với loại lực lượng này, đừng nói lúc này nó chỉ còn nửa cái mạng, dù là thời kỳ toàn thịnh, nó cũng không thể chống lại.
Đáng chết, một hai kẻ đều điên hết rồi à?
Ông đây không chơi với chúng bây.
Hệ thống tà ác không chút suy nghĩ chuẩn bị chạy trốn.
Lý Mộng Mộng trước hết cảm nhận được liên hệ của mình và hệ thống bắt đầu mờ dần, vì ả cảm nhận rõ ràng sinh mệnh của mình đang trôi đi.
"Không, không cần......" Lý Mộng Mộng hoảng sợ hét lớn với hệ thống tà ác trên không, "Cậu không thể bỏ lại tôi!"
Hệ thống tà ác chẳng để ý ả.
"A!"
Lý Mộng Mộng thê thảm hét lớn.
Hệ thống và ả hoàn toàn giải trừ.
Ả trơ mắt nhìn tay mình dần biến mất, sinh mệnh ả đang trôi đi, ả cũng sẽ hôi phi yên diệt......
Lý Mộng Mộng liều mạng giữ lại thân thể muốn tiêu tán, lại không bắt được cái gì.
"Ta còn không muốn chết, không muốn chết......"
Cuối cùng, cái gì cũng không còn, hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Tả Thần nhìn về phía chân trời, âm thanh trầm thấp vang lên, "Ngươi không đi được."
Y vừa dứt lời, không trung đã vang lên một tiếng hét thảm thiết.
"A!"
Một luồng khí đen dần hiện lên trong hư vô, nó giống như bị thứ gì đó tóm về.
[Ngươi thả ta đi, ta có thể bắt giúp ngươi rất nhiều lực lượng căn nguyên, giúp ngươi thoát khỏi khống chế.] Đối mặt với uy hiếp tử vong, hệ thống tà ác vội nói.
"Ta chỉ cần ngươi chết." Tả Thần nói rất rõ ràng.
[Không, không, không......]
Luồng khí đen bị một bàn tay vô hình không ngừng đè ép, nó thống khổ thê lương kêu la thảm thiết, tiếng kêu vang tận trời, ở kinh thành xa ngàn dặm vẫn nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó.
"Phanh" một tiếng, không trung nổ tung, sóng lửa lan xa.
Nó đã chết!
Tả Thần đã không còn dục vọng muốn sống, rốt cuộc không ngăn cản được năng lượng không thể khống chế kia.
Thân thể y chậm rãi ngã xuống, trên tay nắm chặt một khối vải bố rách nát.
Đại địa còn đang run rẩy, núi sông vẫn đang rung động.
Mọi sinh vật tồn tại trong vị diện này đều cảm giác được thế giới đang chấn động kịch liệt, vô số người kêu rên, đối mặt với sợ hãi tử vong, tất cả mọi người lâm vào kinh hoàng, động vật trong rừng hoảng sợ chạy trốn tứ phương.
Thế giới bắt đầu sụp đổ......
Đúng lúc này, hai giám sát vừa xuyên qua vị diện tiến vào thế giới phát hiện toàn bộ lực lượng căn nguyên của thế giới đang bạo động không chịu khống chế.
Hai người liếc nhau, có thể thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
"Không tốt."
"Hỏng đồ ăn rồi!"
Hai người nhanh chóng tra được trung tâm bạo động, vừa đến đã thấy Tả Thần nằm trên đất sinh tử không rõ.
Hai người lấy cầu thuỷ tinh ra, bắt đầu thu lực lượng căn nguyên thế giới.
Mười lăm phút sau, toàn bộ thế giới khôi phục bình tĩnh.
Hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
"May quá, may quá, nếu mà đến muộn chút nữa thôi thì thế giới này tan vỡ rồi."
Một người trong đó nhìn thoáng qua người trên đất, "Giờ nên làm cái gì?"
"Xem xét mọi chuyện từ đầu đến cuối rồi hẵng ra quyết định."
"Được."
Một người lấy ra một cái gương, thả một viên ngọc vào, trên mặt gương lập tức hiện ra chuyện xảy ra mấy giờ trước.
Hai người xem xong, thở dài một hơi.
"Hệ thống tà ác này thật sự đáng giận. Giờ chúng ta phải làm cái gì bây giờ?"
"Quy củ cũ, xoá ký ức của bọn họ."
"Ừ." Một người khác phụ hoạ.
"Một lần nữa tìm người thích hợp với lực lượng căn nguyên thế giới."
"Đáng tiếc cho hệ thống đáng yêu kia, dùng toàn bộ sức lực, hy sinh cả cơ hội tái sinh của mình cho nhiệm vụ giả của nó, vẫn không giữ được người." Vị giám sát mặc đồ trắng tiếc hận.
"Có lẽ đó là số mệnh đi." Vị giám sát mặc đồ đen nhàn nhạt nói.
Khi hai người cùng động thủ điều chỉnh lại thế giới, chỉ là khiến trong trí nhớ của họ không có Bắc Vũ Đường, không có Lý Mộng Mộng, hai người họ giống như chưa từng xuất hiện ở thế giới này.
Khi họ định rời đi, đột nhiên, từ trong tay Tả Thần xuất hiện một điểm sáng mỏng manh.
Vị giám sát mặc đồ trắng nhìn thấy ánh sáng mỏng manh đó, đôi mắt sáng ngời: "Linh hồn cô ấy còn."
Vị giám sát mặc đồ đen tràn đầy kinh ngạc nhìn điểm sáng mỏng manh kia.
"Nó không hy sinh vô ích. Hai người họ bảo vệ tính mạng cô ấy."
"Linh hồn của cô ấy rất yếu."
"Là chúng ta đã tới quá muộn." Vị giám sát mặc đồ đen thấy giọng nói.
"Cậu định làm gì?"
Liền thấy vị giám sát mặc đồ đen vận ra một luồng sức mạnh linh hồn màu trắng ngà.
Vị giám sát mặc đồ trắng thấy vậy, cũng vận ra sức mạnh linh hồn theo.
Điểm sáng nhấp nháy tuỳ lúc có thể biến mất dần được củng cố bởi sức mạnh của hai người.
Khi hai người thu thay một nam tử mặc hồng y từ trên trời giáng xuống.
Nam tử thấy điểm sáng đã được củng cố, nói với hai người giám sát vị diện: "Xem ra tôi đến đúng lúc."
Hai người giám sát vị diện thấy người tới, đồng tử co rụt, khom lưng hành lễ, "Đại nhân."
Nam tử mặc hồng y giơ tay, "Không cần đa lễ."
"Đại nhân, ngài là?" Vị giám sát mặc đồ trắng hỏi.
"Đương nhiên là tìm ký chủ của ta." Nam tử hồng y mỉm cười.
Hai vị giám sát vị diện trợn to mắt, trong mắt tràn đầy không thể tin. Bọn họ không khỏi nhìn về ánh sáng sinh mệnh kia, nữ tử này có tài đức gì mà có thể trở thành ký chủ của đại nhân!
"Ta muốn dẫn cô ấy đi rồi."
Nói xong, hồng y nam tử vung tay lên, thu điểm sáng sinh mệnh kia vào túi.
"Đại nhân, đi thong thả." Hai người cung tiễn.
Trước khi rời đi, hồng y nam tử nhìn thoáng qua Tả Thần đang hôn mê bất tỉnh trên đất, sau đó biến mất ở chân trời, rời khỏi vị diện này.
Sau khi hồng y nam tử rời đi, hai người giám sát sử dụng pháp thuật, toàn bộ thế giới khôi phục như trước.
****
- Tả phủ-
Tả Thần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu hơi đau đớn.
Y xuống giường, khi thấy hai chân mình đứng trên mặt đất, y hơi khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi chân.
Mặc Trúc nghe được tiếng động thì đi vào, thấy chủ tử đang nhìn chằm chằm chân mình.
"Đại nhân, làm sao vậy?" Mặc Trúc nhìn về phía hai chân y theo.
Tả Thần thu hồi ánh mắt, "Không có việc gì."
Khi y bước chân ra, luôn cảm thấy không đúng, lại không thể nói rõ không đúng ở đâu.
"Mặc Trúc, chân ta......"
"Đại nhân, chân của ngài làm sao ạ?" Mặc Trúc khẩn trương hỏi.
Tả Thần lắc đầu, y không thể nói rõ không đúng chỗ nào, "Ta nhớ rõ chân ta không phải như thế?"
Mặc Trúc mộng bức nhìn y, cảm thấy hôm nay chủ tử rất kỳ quái.
"Đại nhân, chân của ngài vẫn luôn như vậy mà. Có phải ngài không thoải mái ở đâu không?" Mặc Trúc không nhịn được hỏi.
"Là vậy sao?" Tả Thần cúi đầu nhìn chân mình.
"Đúng vậy." Mặc Trúc vẻ mặt hồ nghi.
Tả Thần không rõ, tạm thời áp cảm giác quái dị này xuống.
Khi y bước ra khỏi phòng, nhìn thấy bộ trà cụ trên bàn đá, hơi nhếch mày, "Bộ trà cụ này?"
Bộ trà cụ này tuyệt đối không phải đồ y thường dùng, vì sao lại xuất hiện ở đây.
Mặc Trúc thấy vậy, đột nhiên đập trán, "Nhất định là nha hoàn nào mới tới đưa nhầm, để nô tài đi đổi."
Khi hắn định động thủ dọn đi, Tả Thần ngăn lại.
"Không cần, để đó đi."
"Vâng."
Tả Thần đi ra trúc viện, vừa đến đình, đã thấy Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng đang luyện quyền.
Bước chân y ngừng lại, nhìn hai người trong đình.
"Bọn họ là ai?" Tả Thần theo bản năng hỏi ra miệng.
Mặc Trúc kinh ngạc nhìn y, chỉ cảm thấy chủ tử hôm nay rất cổ quái.
Nếu chủ tử hỏi, làm hạ nhân đương nhiên phải trả lời.
Mặc Trúc cung kính đáp: "Đại nhân, bọn họ là bà con xa của ngài, nhà bị diệt môn, ngài thu lưu họ, hơn nữa còn báo huyết hải thâm thù giúp họ."
Tả Thần nhớ lại một chút, quả nhiên trong trí nhớ có chuyện như vậy.
Xem ra gần đây bận quá nên tinh thần mình hoảng hốt rồi.
Chờ đến lúc y ra sảnh ngoài, thấy Tần quản gia đang chỉ huy đám hạ nhân nâng một bình phong lớn.
"Đang làm gì thế?" Tả Thần nhìn họ nâng đồ.
Tần quản gia trả lời: "Chủ tử, đây là bình phong ngài cho người chế tạo. Hôm nay vừa xong, bọn họ mang đến đây."
Tả Thần hồi tưởng một chút, trong trí nhớ có thật.
Y nhìn bình phong kia, là một bức cung nữ đồ. Y nhìn về phía nữ tử trên bình phong, mang khăn che mặt, khiến người không rõ dung nhan, nhưng đôi mắt nàng lại sáng ngời linh động.
Y nhìn đôi mắt ấy, không rời được mắt.
"Chủ tử."
Tần quản gia gọi lại lực chú ý của y.
"Chử tử, bình phong này đặt ở phòng ngài hay là thư phòng?"
Tả Thần nhìn tấm bình phong kia, bình phong như vậy không phải phong cách y thích.
Tấm bình phong này thiên về nữ tính, càng hợp với nữ hơn, cũng không hợp với y.
Y vốn định nói đặt ở phòng cho khách, nhưng khi thấy nữ tử trên bình phong thì sửa miệng, lại nói: "Thư phòng."
Thời gian này, Tả Thần luôn cảm thấy bên cạnh thiếu thứ gì đó, nhưng lại không nhớ ra. Mỗi lần y đưa ra nghi vấn, người bên cạnh đều sẽ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn y, kiểu như y đang đùa họ vậy.
Có lẽ, thật là y xuất hiện tật xấu.
Lâu dần, y chậm rãi áp cảm giác quái dị xuống đáy lòng, chỉ có lúc đêm yên tĩnh không người, y mới nỗ lực nhớ lại, muốn truy tìm. Nhưng dù y hồi tưởng thế nào cũng không ra.
Thời gian như bóng câu qua khe cửa, rừng trúc vẫn là rừng trúc xưa, chỉ là người đứng trong rừng trúc giờ đã bạc trắng đầu.
Ông lão nắm bộ trà cụ bảo bối trong tay, không biết bắt đầu từ lúc nào, bộ trà cụ này đã trở thành một phần trong cuộc sống của ông, phảng phất như chỉ có nắm nó, tâm mới bình tĩnh lại.
Ông lão nằm trên ghế, trà nóng trên bàn đã dần lạnh đi.
Mặt trời dần lặn xuống phía tây, ông lão vẫn không nhúc nhích, khi ánh nắng cuối cùng của ngày rơi trên người ông, ông chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn tà dương ở chân trời, trước mắt xuất hiện một dung nhan khuynh quốc khuynh thanh.
Mỹ nhân cười xinh đẹp, nhìn nàng, ánh mắt ông tràn đầy nhu tình.
Ông vuốt ngực, nơi này vẫn luôn trống không, tại một khắc này được lấp đầy.
"Đường Nhi."
Ông chậm rãi vươn tay, muốn chạm vào nữ tử ấy.
Bàn tay ông vươn ra được một nửa, lại đột nhiên rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.