Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Phản Diện, Cầu Buông Tha

Chương 38:




Mộ Vân Ca nghe xong cắn môi, "Nhưng mà.. đứa trẻ làm sao bây giờ?"

Lời vừa xong, Bạc Tình hô hấp tức khắc cứng lại, sau đó hung tợn trừng mắt Tần Lam, "Anh cùng cô ta không có khả năng có con! Uyển Nhi em đừng nóng giận."

Dứt lời, Bạc Tình liền hung tợn mà nhìn Tần Lam, "Tần Lam, trước kia mắt tôi bị mù, mới có thể thấy có thuần khiết! Nếu cô thật sự có thai, tôi cùng không cần! Thức thời liền đem cái thai xóa sạch, ai biết đó là của ai!"

Dứt lời, Bạc Tình liền lôi kéo Mộ Vân Ca phải rời khỏi, mà Tần Lam sắc mặt trắng bệch.

Mà thời điểm đi qua bên người Tần Lam, Mộ Vân Ca đột nhiên hướng cô ta lộ ra một nụ cười châm chọc.

Thấy thế, tức khắc máu Tần Lam sôi lên, sau đó giọng the thé nói: "A Tình, anh không cần bị cô ta lừa! Cô ta vừa rồi cười chế nhạo em! Cô ta đang diễn kịch! Em mới là người mà yêu anh nhất!"

* * *

Nghe được Tần Lam nói, nháy mắt bước chân Bạc Tình dừng lại, trên mặt lộ ra một tia trào phúng.

Cô ta mới là người yêu hắn nhất?

A! Lúc Uyển Nhi vì hắn chắn trước họng súng, Tần Lam đang làm cái gì?

Thời điểm Uyển Nhi ép dạ cầu toàn cùng Nghiêm Thù, Tần Lam lại ở nơi nào?

Mọi chuyện rõ ràng như vậy, cô còn dám nói yêu hắn nhất sao?

Cô ta yêu nhất là chính mình đi?

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính -30."

* * *

Thời điểm Tần Lam cho rằng hắn tin lời nói của mình, sắc mặt Bạc Tình lại là tàn nhẫn nhìn ả, "Tần Lam, luận về diễn kịch ai có thể so sánh được với ảnh hậu như cô? Lại làm cho tôi nghe thấy cô vu hãm Uyển Nhi, đừng trách tôi đối với cô không khách khí!"

"Uyển Nhi, chúng ta đi!"

Mộ Vân Ca ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt vô tội hướng Tần Lam chớp chớp mắt.

Thấy thế, Tần Lam cả người đều điên rồi, "A Tình, em thật sự không có lừa anh, Tưởng Uyển là vì trả thù anh!"

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính -20."

"Đủ rồi Tần Lam! Đây mới là gương mặt thật của cô đi! May mắn tôi phát hiện sớm, nếu không tôi liền không có cơ hội quay lại với Uyển Nhi!" Ánh mắt bạc Tình nhìn Tần Lam mang theo nồng đậm oán hận cùng chán ghét.

"Cô còn dám nói Uyển Nhi nữa câu không tốt, tôi phiền phong sát cô! Thức thời về sau cách xa chúng ta một chút!"

* * *

Nhìn bóng dáng Bạc Tình che chở Mộ Vân Ca rời đi, hai mắt Tần Lam đều nổi lên tia máu.

Lúc này, Trương Kình đã đi đến, "Lam Nhi, vì hắn, đáng giá như vậy sao?"

Nghe được lời này, Tần Lam lập tức hung hăng nhìn Trương Kình nói: "Đương nhiên đáng giá! Người mà Tần Lam này không chiếm được, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Trương Kình nhìn thấy cô cố chấp vô cùng đau đầu, chính là hắn lại luyến tiếc khi nhìn thấy cô rơi lệ.

Vì thế, hắn chỉ phải trầm trọng gật đầu nói: "Anh đã biết, đừng khóc, anh sẽ giúp em."

Tần Lam nghe xong, tức khắc cảm động nhìn Trương Kình, "A Kình, chỉ có anh tốt với em nhất! Hắn lại không tin lời em nói, vừa rồi rõ ràng Tưởng Uyển đang cười nhạo em!"

"Đừng khóc, anh sẽ giúp em giáo huấn cô ta!" Trương Kình an ủi.

* * *

Mà Mộ Vân Ca cùng Bạc Tình sau khi rời khỏi sân bay, lập tức đã bị Rasaria phái người đến đón đi rồi.

Thật nhanh, hai người liền đến bệnh viện.

Lúc bác sĩ xử lí miệng vết thương của Bạc Tình, Mộ Vân Ca vẫn luôn bên cạnh khẩn trương cẩn thận dò hỏi: "A Tình, có phải rất đau hay không?"

"Đinh! Giá trị tình yêu +1."

"Không có việc gì, anh không đau, đừng khóc." Bạc Tình nhìn Mộ Vân Ca đầy mặt đau lòng, trong lòng hắn phá lệ thõa mãn.

Nếu là Nghiêm Thù có tiền cũng không mua được.

* * *

Mà không bao lâu, Rasaria liền chạy đến bệnh viện.

Nhìn thấy băng gạc trên má Bạc Tình, Rasaria khẩn trương hỏi, "A Tình, con làm sao vậy?"

Nghe được lời này, Bạc Tình lập tức nói: "Con không có việc gì, ngài đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Rasaria nghe xong lập tức thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn về phía Tưởng Uyển, "Chào con, con chính là Uyển Nhi phải không? Dì chính là mẹ của Bạc Tình."

Nghe nói người phụ nữ trước mặt này chính là mẹ của Bạc Tình, trên mặt Mộ Vân Ca lập tức lộ ra một tia câu nệ, sau đó hướng người phụ nữ đỏ mặt gật gật đầu, "Dì khỏe, con là Tưởng Uyển."

Một bên Bạc Tình nhìn thấy dáng vẻ của Tưởng Uyển, tập tức cười khẽ nói: "Gọi dì cái gì, kêu mẹ."

Lời này vừa ra, Mộ Vân Ca lập tức cúi đầu, bộ dáng có chút ngượng ngùng.

* * *

Rasaria vốn dĩ cũng không tính toán thừa nhận người con dâu này, lập tức nói thẳng: "Nếu ngượng ngùng liền thôi, không cần miễn cưỡng chính mình."

Tưởng Uyển nghe xong cảm kích nhìn người phụ nữ, sau đó thấp giọng nói: "Cám ơn dì."

Rasaria hướng cô gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạc Tình, "Là ai đem con đánh thành cái dạng này?"

Nghe được lời này, Bạc Tình lắc lắc đầu nói: "Chuyện này, con muốn chính mình xử lí được không?"

Trải qua quảng thời gian ở chung này, hắn đã nhìn ra được, mẹ của mình một chút cũng không giống mặt ngoài của mình ôn nhu dễ thân.

Người mẹ này của hắn có rất nhiều thủ đoạn, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Trách không được ba ba cùng Lý thúc thúc đối với mẹ hắn vẫn nhớ mãi không quên.

* * *

Hắn biết nếu có Rasaria nhúng tay mà nói, rất nhiều chuyện đều trở nên thuận lợi hơn nhiều, nhưng từ lòng tự trọng đàn ông mà nói, hắn cũng hy vọng mẹ hắn nhúng tay vào.

Rasaria nghe được Bạc Tình nói, chỉ gật gật đầu, sau đó ôn nhu nói: "Nếu có việc gì cần mẹ hỗ trợ, nhất định phải cùng mẹ nói một tiếng, chúng ta là mẹ con, không cần khách khí."

Bạc Tình nghe xong gật gật đầu, theo sau, ba người đó là chuẩn bị rời đi bệnh viện.

Nhưng thời điểm Mộ Vân Ca đến hành lang bệnh viện, vẻ mặt không khỏe bưng kín miệng mình.

Thấy thế, Bạc Tình tức khắc khẩn trương hỏi: "Uyển Nhi, em làm sao vậy?"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca vội vàng lắc lắc đầu, sắc mặt có chút trắng bệch cười nói: "Em không sao, chúng ta nhanh trở về đi."

Xem bộ dạng của cô, Bạc Tình không yên tâm nói: "Không được, thân thể em thoạt nhìn không tốt lắm, chúng ta lại đi kiểm tra một chút rồi trở về."

* * *

Lúc này, Rasaria đột nhiên tung ra một quả bom, "Uyển Nhi, có phải con mang thai hay không?"

Lời này vừa ra, Mộ Vân Ca tức khắc vẻ mặt ngạc nhiên, mà Bạc Tình cũng hơi hơi mở to hai mắt.

Nghĩ đến chính mình một tháng trước từng lấy việc ly hôn bức Uyển Nhi bồi hắn ngủ một đêm, Bạc Tình đột nhiên tinh thần chấn động, sau đó chờ đợi nhìn cô, "Uyển Nhi, chúng ta đi kiểm tra một chút đi!"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca có chút tay chân luống cuống gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi theo Bạc Tình đến khoa phụ sản.

Không bao lâu, kết quả liền ra đến.

Quả nhiên là mang thai, thời gian là 6 tuần.

Dựa theo thời gian này mà tính, đứa bé này chính mà một đêm kia liền có.

Nghĩ đến đây, trên mặt Bạc Tình tức khắc không khỏi hiện lên một tia ôn nhu tươi cười.

* * *

"Đinh! Giá trị tình yêu +3! Trước mắt giá trị tình yêu là 96. Chủ nhân cố lên nha!"

Mộ Vân Ca sau khi biết được kết quả, trên mặt cũng lộ ra một tia nhàn nhạt hạnh phúc, thoạt nhìn như là phi thường vui vẻ.

Cùng lúc đó, Nghiêm Thù vẫn luôn theo dõi hướng đi của Mộ Vân Ca, lúc này lập tức từ trên ghế đứng lên, "Mang thai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.