Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Phản Diện, Cầu Buông Tha

Chương 20:




Nghe được Nghiêm Thù nói, Mộ Vân Ca không khỏi hơi hơi mỉm cười, có hệ thống ở đây, cô đương nhiên biết được trong lúc vừa rồi nói chuyện với cô Nghiêm Thù đã mở ghi âm.

Bất quá cô cũng không có tính toán đổi ý, tự nhiên cũng không lo lắng cái gì.

"Anh thích thì tốt rồi." Mộ Vân Ca vẻ mặt đạm nhiên.

Thấy Mộ Vân Ca không có sinh khí, Nghiêm Thù tức khắc hoàn toàn thả lỏng, sau đó vẻ mặt ôn nhu đem một ly sữa bò nóng đẩy đến trước mặt Mộ Vân Ca: "Bảo bối, đến uống sữa bò, em muốn thu thập Bạc Tình như thế nào, anh đều toàn lực phối hợp."

* * *

Mộ Vân Ca nghe xong cười gật đầu, đối với biểu hiện của Nghiêm Thù thật vừa lòng.

Bởi vì cùng Nghiêm Thù ở bên nhau cũng không tệ, ít nhất hắn sẽ không can thiệt vào quyết định của cô, cũng tôn trọng ý nguyện của mình.

Mà trong lúc Mộ Vân Ca dùng cơm sáng, Lôi Bân đã bắt đầu báo cáo.

"Boss, phu nhân, buổi sáng hôm nay Bạc Tình bị người của viện kiểm sát mời đi để phối hợp điều tra." Lôi Bân nói.

Nghe được lời này, cả Nghiêm Thù cùng Mộ Vân Ca đều không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

* * *

Đặc biệt là Mộ Vân Ca, sau khi cô uống một ngụm sữa bò, liền nhàn nhạt nói: "Viện kiểm sát cũng không thể làm gì hắn, Bạc Tình sẽ mau chóng ra ngoài."

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Lôi Bân nhịn không được nói: "Nhưng mà, Bạc Tình cùng phó thị trưởng Lý cấu kết với nhau làm việc xấu đều có bằng chứng."

Nếu như Bạc Tình có thể tránh được chế tài của pháp luật, kia thật đúng là tà môn.

Hơn nữa, liên tưởng đến sự tình cha của Tưởng Uyển, hắn cảm thấy cô cũng không phải thật để ý đến sự tình của Tưởng Hạo.

* * *

Lúc này, Mộ Vân Ca không hiểu sao lại nở một nụ cười lạnh lùng, hừ một tiếng nói: "Nếu như trời có sập xuống, Bạc Tình lần này đều sẽ không có việc gì, cứ chờ xem đi."

Trong nhiệm vụ thế giới, Thiên Đạo đối với nam chính căn bản chính là không có quy tắc, đừng nói điều tra Bạc Tình, nếu mà tận thế có đột nhiên đến, Bạc Tình cũng sẽ là người may mắn thuận lợi tránh được một kiếp!

Thấy giọng điệu khẳng định mang theo nồng đậm mỉa mai, dường như đang trào phúng cái gì, Lôi Bân không khỏi nhìn về phía Nghiêm Thù.

Hắn cảm thấy dường như Tưởng Uyển biết cái gì đó mà bọn họ không biết.

* * *

Sau khi nghe được thần sắc Nghiêm Thù vẫn bình thường, cô nói xong, hắn lạnh lùng nói: "Bảo bối đừng lo lắng, anh có rất nhiều biện pháp thu thập hắn."

Mộ Vân Ca nghe xong gật gật đầu, sau đó lau miệng đứng lên, "Hôm nay tổ chức phiên tòa cuối cùng cùng, em muốn đi đến viện kiểm sát đón ba của em về nhà."

Nghe được lời này, Nghiêm Thù dáng vẻ đương nhiên nói: "Anh đi cùng em."

Mộ Vân Ca nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, khẽ cười một tiếng sau đó gật đầu nói, "Được."

* * *

Thấy Mộ Vân Ca không có cự tuyệt, trong lòng Nghiêm Thù lại cao hứng một phen.

Theo sau, Nghiêm Thù liền chọn một chiếc xe đã cải tạo lại có tính an toàn cực cao, tự mình lái xe chở Mộ Vân Ca hướng viện kiểm sát mà đi.

Mà phía sau hai người, mười chiếc xe hơi màu đen vững vàng hộ giá.

Một giờ sau, một chiếc xe màu xám đậm Cayenne ngừng trước bãi đỗ xe của viện kiếm sát.

Nhìn thấy rất nhiều siêu xe xuất hiện, các phóng viên vây quanh viện kiểm sát tức khắc chụp hình.

Mà chờ xe Cayenne dừng lại, Mộ Vân Ca bước xuống xe, các phóng viên càng thêm điên cuồng bu quanh lại đây.

* * *

"Tưởng Uyển, đối với sự việc của Tưởng thị trưởng cô có cảm nghĩ như thế nào? Cô như thế nào đối mặt với Tưởng thị trưởng?"

"Cùng Bạc Tình kết hôn lại hại đến Tưởng thị trường, cô có hối hận không?"

"Tưởng Uyển, nghe nói vết nhơ duy nhất của Tưởng thị trưởng chính là bởi vì cô, cảm tưởng hiện tại của cô như thế nào?"

Phóng viên bát quái cùng phóng viên chính trị, vấn đề của bọn họ không ngừng vứt về phía cô, nhưng Mộ Vân Ca đều lười đáp lại, căn bản không phản ứng với bọn họ.

Mà lúc này, bảo tiêu Nghiêm Thù mang đến tiến lên đem phóng viên đang chen chúc tại đây ngăn lại, làm cho Nghiêm Thù cùng Mộ Vân Ca thuận lợi vào viện kiểm sát.

* * *

Ngay lúc Nghiêm Thù cùng Mộ Vân Ca đến, thẩm phán đã tiến hành đến phần sau.

Hai người tiến vào, liền ở bên hàng ghế người đến tham dự ngồi xuống.

Bị cáo Tưởng Hạo tinh thần phấn chấn ngồi ở chỗ kia, cũng không có nữa điểm tuyệt vọng như khi vừa bị bắt.

Bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, lúc này đây, hắn nhất định bình an vô sự vượt qua một kiếp!

Mà không lâu sau, Bạc Tình đã bị dẫn tới.

Nhìn thấy Bạc Tình, Tưởng Hạo tức giận nhìn chằm chằm hắn.

* * *

Lúc này, sắc mặt Bạc Tình bình tĩnh, nữa điểm kinh hoảng cũng không có.

Dù sao chứng cứ đều chỉ chứng minh được hắn cùng phó thị trưởng Lý hợp tác hãm hại Tưởng Hạo, nhưng lúc trước vì phòng ngừa phó thị trưởng Lý sau khi xong việc lấy chứng cứ uy hiếp hắn, nên hắn chưa bao giờ tự mình nhúng tay vào việc hãm hại Tưởng Hạo.

Cho nên dù bọn họ tìm được nhiều bằng chứng hơn nữa, cũng không có biện pháp trực tiếp định tội hắn!

Nhưng làm Bạc Tình không nghĩ tới là, Tưởng Uyển và Nghiêm Thù cùng nhau lại đây dự thính.

Nhìn đến hình ảnh hai người ngồi chung với nhau, tâm tình của hắn đột nhiên có chút bực bội.

* * *

Bởi vì Mộ Vân Ca tìm được bằng chứng vô cùng đầy đủ, cho nên sau khi viện kiểm sát xác minh lại chứng cứ một lần nữa. Thật mau liền cho ra phán quyết.

Tưởng Hạo chưa từng tham ô qua, hiện tại được phóng thích tự do, mà bên này cũng không lấy ra được chứng cứ hữu lực chứng minh là hắn làm, kiểm sát trưởng cuối cùng cũng không thể không đem hắn thả đi.

Phán quyết vừa xong, hiện trường một mãnh vỗ tay.

Mộ Vân Ca lập tức đứng lên, hướng Tưởng Hạo vẫy vẫy tay.

Nhìn đến con gái của mình, đôi mắt Tưởng Hạo tức khắc đỏ hoe, sau đó từ trên bục bị cáo bước xuống, nhìn Mộ Vân Ca một lược từ trên xuống dưới.

* * *

"Uyển Nhi! Con không sao chứ?" Tưởng Hạo ôm Mộ Vân Ca một chút, sau đó lo lắng đánh giá thân thể cô.

Mộ Vân Ca hơi hơi mỉm cười, "Ba ba con không có việc gì, con mọi thức đều tốt! Hiện tại chúng ta liền về nhà!"

Tưởng Hạo nghe xong kích động gật đầu, sau đó nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô Nghiêm Thù, "Uyển Nhi, vị này chính là?"

"Ba ba, đây là vị hôn phu của con Nghiêm Thù, trở về nhà con liền nói rõ ràng cho ba nghe." Mộ Vân Ca cười nói.

Nghe được lời này, trong lòng Tưởng Hạo không khỏi căng thẳng, nhưng nghĩ đến đây là nơi đông người, không thích hợp nói chuyện, vẫn là ép xuống nghi vấn trong lòng, gật gật đầu.

* * *

Mà ngay tại thời điểm ba người đi đến cửa tòa án, Bạc Tình đột nhiên gọi Mộ Vân Ca, "Tưởng Uyển, em cùng Nghiêm Thù ở bên nhau?" Ánh mắt Bạc Tình mang theo nghi ngờ cùng phẫn nộ, giống như bọn họ còn chưa ly hôn, Mộ Vân Ca đang cho hắn đội nón xanh vậy.

Thấy Bạc Tình chất vấn Mộ Vân Ca, còn không đợi cô trả lời, Tưởng Hạo đã lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạc Tình, nói: "Bạc Tình, cậu cùng Uyển Nhi đã ly hôn, Uyển Nhi muốn cùng ai ở bên nhau cùng cậu có quan hệ gì? Hay vẫn là nói, cậu hiện tại lại muốn làm cho Uyển Nhi đeo một cái tội danh hồng hạnh vượt tường?"

Lúc trước là hắn sai, rõ ràng nhìn thấy được Bạc Tình không thích Uyển Nhi, nhưng vì tâm nguyện của cô, vẫn làm cho bọn họ kết hôn!

* * *

Bạc Tình bị Tưởng Hạo nói một trận, sắc mặt càng thêm lạnh như băng.

Lúc này, Nghiêm Thù một tay ôm lấy bả vai của Mộ Vân Ca, một bên lãnh khốc nói: "Bạc Tình, thật cảm ơn cậu đã có mắt không tròng, hiện tại Uyển Nhi là vị hôn thê của tôi, nếu cậu còn dám quấy rầy cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.