Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Phản Diện, Cầu Buông Tha

Chương 18:




Trong con ngươi xanh xẫm ánh mắt hắn tựa như sói nhìn cô chằm chằm, đột nhiên Nghiêm Thù duỗi tay ôm Mộ Vân Ca vào ngực, sau đó nhìn vào đôi mắt của cô, "Bảo bối, em đây là có gì gì? Yêu anh, hả?"

Mộ Vân Ca nghe xong hơi hơi mỉm cười, sau đó nhìn Nghiêm Thù hỏi: "Nếu em nói phải thì sao?"

Nghe được lời này, Nghiêm Thù lập tức nở nụ cười, "Anh tuyệt đối sẽ không làm em hối hận vì đã yêu anh."

Dứt lời, Nghiêm Thù nhịn không được cuối đầu hướng lại gần môi của Mộ Vân Ca.

* * *

Nhưng lúc này, Mộ Vân Ca lại đột nhiên duỗi tay, đem đôi môi của Nghiêm Thù chắn trong lòng bàn tay của mình.

"Từ từ, anh còn chưa nói cho em biết là trong lòng anh nghĩ như thế nào?" Mộ Vân Ca hỏi.

Tuy rằng có hệ thống ở đây, tình cảm của Nghiêm Thù đối với cô như thế nào, trong lòng cô đều rõ ràng, nhưng cô muốn là chính miệng Nghiêm Thù nói một chút.

Mà Nghiêm Thù sau khi nghe được Mộ Vân Ca nói, ánh mắt sáng quắt nhìn cô chớp mắt một cái, sau đó cầm bàn tay đang ngăn cản mình hôn lên một chút.

Một lát sau, mặt Mộ Vân Ca lập tức đỏ lên!

Gia hỏa này, dám ở trước mặt cô chơi trò lưu manh!

Cô có nên hay không giận hắn mấy ngày?

* * *

Ngay lúc Mộ Vân Ca đang nghĩ như vậy, Nghiêm Thù nhìn cô, giọng trầm thấp khàn khàn nói, "Bảo bối có biết không? Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh liền không thể khống chế thân thể của mình."

Hắn xác định mình không thích phụ nữ, nhưng hôm đó thấy được ánh mắt của Tưởng Uyển nhìn qua mình, hắn thực sự là bị cô hấp dẫn đi rồi.

Cho nên hắn cho phép cô đến gần mình, thậm chí cùng cô gần gũi trong chốc lát, cả người hắn đều là dục vọng khô nóng đến phát cuồng.

Trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu không thể cùng Tưởng Uyển ở bên nhau, hắn liền định trước là cô độc cả đời!

Cho nên, hắn không cho phép Tưởng Uyển không nhìn tới hắn, không yêu hắn!

* * *

Mà Mộ Vân Ca nghe được Nghiêm Thù nói, trên mặt không có một tia xấu hổ hay buồn bực, ngược lại hứng thú nhìn Nghiêm Thù, "Nói như vậy, anh đối với em là nhất kiến chung tình?"

Nghiêm Thù nghe xong thì nhẹ nhàng cười, khẳng định gật đầu.

Thấy thế, Mộ Vân Ca lập tức hiểu rõ tại sao lần đầu tiên gặp mặt Nghiêm Thù, giá trị tình yêu của hắn đột nhiên lên đến 50.

Nhất kiến chung tình? Cô thích cái từ này.

Bởi vì lúc nhìn thấy Tần Lam, giá trị tình yêu của Nghiêm Thù đối với Tần Lam trực tiếp từ 5 giảm đến -25.

Cái này cũng có ý nghĩa, không có hệ thống siêu cấp pháo hôi cản trở, cô liền ném vai chính xa mười tám con phố!

Nghĩ đến đây, Mộ Vân Ca không khỏi cười khẽ, sau đó tâm tình thực tốt hôn lên khóe môi của Nghiêm Thù, "Thật tốt, em liền cho anh cơ hội để ở bên cạnh em."

* * *

Nghe được Mộ Vân Ca nói, lúc này Nghiêm Thù nháy mắt liền phản ứng lại, trực tiếp đem eo của Mộ Vân Ca ôm vào trong ngực, "Em đáp ứng rồi?" Đôi mắt hắn lộ ra ý cười rõ ràng.

Mộ Vân Ca tủm tỉm cười một tiếng, sau đó bổ sung: "Nhưng mà, đối với đàn ông em yêu cầu rất cao, nếu cùng em ở bên nhau, về sau liền không thể gần gũi cùng bất kì người phụ nữ nào, bằng không em sẽ ghét bỏ, anh có hiểu không?"

Vừa dứt lời, Nghiêm Thù không những không có sinh khí, ngược lại cười rộ lên nói: "Bảo bối, em yên tâm, em là người phụ nữ duy nhất có thể tới gần anh." Những người phụ nữ khác muốn tới gần hắn, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có.

* * *

Nghe được Nghiêm Thù nói, Mộ Vân Ca không khỏi vừa lòng nở nụ cười.

Lúc này, Nghiêm Thù nhìn cô cười đột nhiên lên tiếng, "Bảo bối, anh hiện tại liền phải có quyền lợi của vị hôn phu."

Dứt lời, không cho Mộ Vân Ca bất kì cơ hội nào để phản bác, Nghiêm Thù liền hôn lên đôi môi của Mộ Vân Ca.

Lúc này đây, hắn giống như một tiểu tử mới lớn cái gì cũng chưa biết một hồi gặm cắn, khi thì ôn nhu khi thì cuồng dã hôn sâu.

Khi Nghiêm Thù đưa đầu lưỡi thăm dò, thân thể Mộ Vân Ca nháy mắt cứng đờ.

Nhưng sau đó cô liền phát hiện, khi hắn thâm nhập hôn môi, cô cũng không có sinh chán ghét hắn.

Phát hiện điều này, thân thể Mộ Vân Ca lập tức thả lỏng.

* * *

Mà Nghiêm Thù bắt giữ cảm xúc vô cùng tốt, hắn nhận ra được Mộ Vân Ca đầu tiên là cứng đờ nhưng thật nhanh sau đó liền thả lỏng, trong lòng Nghiêm Thù tức khắc dâng lên một tia mừng như điên.

Thẳng đến lúc Lôi Bân chạy đến tìm Nghiêm Thù để báo cáo tình huống, Nghiêm Thù mới không chút hoang mang buông lỏng Mộ Vân Ca ra, sau đó đem sắc mặt hồng thấu của cô chôn trong ngực mình, lạnh lùng nhìn về phía Lôi Bân.

Mà vẻ mặt Lôi Bân lúc này ngây ra nhưng phỗng đứng ở trước cửa trang viên.

Hắn đã xuất hiện ảo giác? Hay tối hôm qua ngủ không ngon nên bị hoa mắt?

Vừa lúc nảy hắn nhìn thấy Boss hôn môi Tưởng Uyển, lại còn mang vẻ mặt si mê hưởng thụ!

Hắn đang gặp quỷ đi?

Đây có phải là Boss lạnh lùng, đến một cái liếc mắt cũng bủn xỉn không cho bất kì người phụ nữ nào sao?

* * *

Mà Nghiêm Thù sau khi hung hăng trừng mắc liếc nhìn Lôi Bân, liền cuối đầu nhìn Mộ Vân Ca.

Sau đó, hắn liền ôn nhu nói đối với Mộ Vân Ca: "Bảo bối, xin lỗi, anh không nghĩ tới Lôi Bân đột nhiên đến đây." Hắn lo lắng Tưởng Uyển mới đáp ứng cùng mình ở bên nhau, lại vì bị Lôi Bân bắt gặp bọn họ hôn môi mà đổi ý.

Mà Mộ Vân Ca nghe được Nghiêm Thù nói, thần sắc lười biếng nâng lên đôi mắt: "Không sao, em cũng không phải là người không biết nói lí lẽ."

Nghe được lời này, tảng đá trong lòng Nghiêm Thù vững vàng rơi xuống đất.

Lúc này Lôi Bân cũng từ vẻ mặt như bị sét đánh phản ứng lại, "Boss, Tưởng Uyển, hai người.. hai người đây là.."

Một đêm không thấy, thế giới quan của hắn như thế nào đột nhiên lại sụp đổ?

Bộ dáng của Boss rõ ràng đã động tình rồi!

* * *

Mà Nghiêm Thù sau khi nghe được Lôi Bân nói, lại còn kiêu ngạo đem cánh tay của mình bá đạo ôm eo Tưởng Uyển, đối với Lôi Bân nói: "Về sau kêu Uyển Nhi là phu nhân."

Chính tai nghe được Nghiêm Thù nói, Lôi Bân kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng thật nhanh đã phản ứng lại, sau đó liếc mắt nhìn Tưởng Uyển một cái, lập tức gật đầu nói: "Đã biết, Boss."

Nhưng trong lòng Lôi Bân lại khiếp sợ nghĩ: Thật kì quái, dựa theo tư liệu của Tưởng Uyển, cô ấy cùng Boss căn bản không xứng đôi. Nhưng hiện tại hai người đứng chung một chỗ, lại dị thường xứng đôi! Chủ yếu là, Boss là người có khi tràng rất mạnh, mà khi Tưởng Uyển đứng chung một chỗ, cũng không thấy chỗ nào rơi xuống hạ phong!

* * *

Ngay lúc tâm tình của Lôi Bân còn rối rắm phức tạp, Nghiêm Thù đã ôm thấy thân thể của Mộ Vân Ca đi đến bàn ăn phía trước, "Bảo bối, em thích cái gì? Anh cho người làm lại một lần nữa cho em."

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca hướng hắn hơi hơi mỉm cười, sau đó cầm lấy một miếng sandwich, "Cái này là được rồi, nhưng em càng thích buổi sáng uống chút cháo. Hôm nay liền như vậy đi, ngày mai lại đổi, lát nữa em còn có việc."

Nghiêm Thù nghe xong lập tức cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng mừng thầm nghĩ: Bảo bối nói ngày mai đổi, điều này có phải hay không cô sẽ ở lại trang viên?

Xem ra trang viên của hắn, về sau liền có nữ chủ nhân, ngẫm lại thấy thật là hạnh phúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.