" Chị ơi! Chị... không sao chứ?" một thân ảnh từ ngoài cửa di chuyển rất nhanh, thoắt cái đã đứng trước mặt Vân Di. Bộ dạng rụt rè, khép nép, chiếc kính được vất ra để lộ ra con mắt long lanh ướt át, chớp chớp liên tục, lén lén lút lút thỉnh thoảng nhìn trộm Vân Di. Mái tóc được hất lên gọn gàng để lộ ra vầng trán cao, hai tay bám vào chiếc áo blu, trông vô cùng đáng thương. Hình ảnh thực rất giống tiểu khá ái dễ thương, hoàn toàn vô hại, khác xa với hình ảnh đáng sợ thường ngày của Tần Mặc.
Chị? Cô á!?
Vân Di mắt tròn mắt dẹt, đơ như khúc gỗ, cứ thế nghệt mặt ra, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, nhìn chằm chằm vào người đối diện. Xem chừng bị biểu cảm của Tần Mặc dọa cho không thốt nên lời.
" Tiểu Hắc! Tần Mặc bị sao thế? Hay đây là anh em sinh đôi của anh ta. Nếu thế tại sao trong dữ liệu lại không có " Vân Di trong lòng kinh ngạc không thôi, tuôn ra một loạt câu hỏi, đưa tay lên dụi mắt vì sợ nhìn nhầm. Nói thật là giờ cô vẫn không thể tin cái mặt đang đứng trước mặt cô thế này.
" Kí chủ! Nam chính không có anh chị em. Đấy chính là Tần Mặc " Tiểu Hắc nhận được tín hiệu liên lạc của Vân Di. Nhanh chóng kiểm tra lại, xem trên bảng dữ liệu thì mặt xấu dần đi.
Tiểu Hắc bóp trán mệt mỏi, bàn tay linh hoạt lướt trên những dãy kí tự khó hiểu trong bảng dữ liệu. Không ngờ lại có một số thứ vượt qua cả thông tin vốn có ban đầu của máy tính cung cấp. Xem ra, lần này bug hệ thống quá nhiều, nó phải làm việc nghiêm túc với hệ điều hành rồi. Nếu không kí chủ của mình sẽ nguy hiểm mất.
" Nhưng anh ta bị sao thế?" Vân Di dường như vẫn không tài nào có thể chấp nhận được hiện thực Tần Mặc thế này.
" Tần Mặc bị mắc một chức bệnh nữa, đó là đa nhân cách. Người mà cô nhìn thấy chính là tính cách đầu tiên của Tần Mặc, còn tính cách mà cô gặp lần đầu mới xuyên vào, chính là tính cách thứ hai. Kí chủ, tôi phải xử lí một số công việc, tôi ngắt kết nối trước đây!" Tiểu Hắc vừa linh hoạt sửa thông tin trên màn hình điều khiển, vừa kiên nhân giải thích cho Vân Di xong liền trực tuyến ngắt kết nối.
Ơ! Chờ đã nào! Tính cách anh ta là gì? Sao chưa thông báo đủ đã lặn mất rồi.
Vân Di thử liên lạc lại cho Tiểu Hắc nhưng hoàn toàn không được.
Vân Di "..."
Ok fine!
CMN!
Nam chính lần này sao có thể lắm bệnh tật khó chữa như thế! Không những vậy còn không thèm cũng cấp thêm thông tin cho cô nữa chứ! Đậu xanh, cô cảm tưởng mình vừa bị một chậu cẩu huyết hất thẳng vào mặt. Cái này gọi là đen đủ đường.
" Chị à... Chị tại sao lại im lặng như thế?" Tần Mặc hồi lâu vẫn chưa thấy Vân Di lên tiếng, lo lắng lại cất giọng lên hỏi đợt nữa.
Khóe miệng Vân Di giật giật liên hồi, mặt xuất hiện ba vạch hắc tuyến. Nam chính này! Anh có thể đừng gọi lại tôi là chị nữa được không? Nếu tính tuổi thật, anh già hơn tôi đấy! Với lại tôi vẫn không thể nào tiếp thu nổi cái vẻ mặt mấy hôm trước suýt giết chết tôi, nay là bày ra cái dạng bán manh thế này. Thật sự là...vượt quá tầm tưởng tượng.
" Ngao...ô ".
Vân Di "..."
Mẹ kiếp!
Lại " ngao...ô ", cho tôi nói tiếng người được không? Tôi thật sự nhớ tiếng mẹ đẻ lắm rồi!
Tiểu Hắc trong không gian "..."
" Chị... Chị hiểu tôi nói những gì đúng không? Chị thật giỏi! Chị khác hẳn nhưng kẻ tôi đã gặp trước đâu " Tần Mặc nghe được tiếng Vân Di đáp mình, tính ra trông ra khá phấn khích vui vẻ.
Anh ta ngồi xuống, rất ngoan ngoãn khoanh chân lại, len lén nhìn Vân Di xem biểu tình cô thế nào. Nhận thấy Vân Di rất nghiêm túc ngồi dậy, " ngao...ô " mấy tiếng, ý bảo mình rất chăm chú để tâm lắng nghe nhưng lời anh ta đang nói.
Lúc này Tần Mặc mới thở phào một hơi, ngượng ngùng sờ sờ mái tóc nâu đỏ của mình, bắt đầu lí nhí nói.
" Xin lỗi đã làm phiền chị giờ này! Nhưng thật sự lâu lắm rồi, tôi mới được xuất hiện... Tất cả đều nhờ có chị " Tần Mặc mỉm cười thật tươi chói lóa giống hệt mặt trời, đuôi mắt cong cong hình bán nguyệt, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ cảm kích.