Edit: Triêu Nguyên
Beta: Maple
"Sau đó lại không biết như thế nào mà Bách Lí Ngọc Nhân lại chọc phải một thế lực bí ẩn, Phó Thanh Ti ra tay giúp đỡ, vì giúp nàng che dấu, ta cũng chỉ có thể ôm việc vào người....."
Khuôn mặt Tiết Nguyễn Nguyễn nhăn lại, nói: "Muội không biết đâu, ta bị món hàng này đuổi theo vài ngày rồi, nhưng bọn chúng rất âm hiểm a, còn hạ dược nữa, ta thiếu chút nữa là chết thẳng cẳng rồi."
Lạc Yên thuận thế trấn an nàng, "Được rồi, tỷ làm sao có thể dễ dàng chết thẳng cẳng như vậy chứ a......"
Mày Tiết Nguyễn Nguyễn giương lên, "Đó là...."
Chưa nói xong câu, Lạc Yên đã bay vào nói tiếp, "Tai họa để lại ngàn năm a, sư tỷ, tỷ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi......"
"Chúc Lạc Yên!" Tiết Nguyễn Nguyễn trung khí mười phần mà rống lên một tiếng, thẹn quá hóa giận nói: "Ai là tai họa? Muội mới là tai họa, cả nhà muội đều là tai họa!"
Lạc Yên bật cười, "Được được được, muội là tai họa, sư tỷ ngươi bôn ba lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi đi? Chúng ta đi tới khách điếm nghỉ một chút nha?"
Lạc Yên rõ ràng như thế nào cấp tạc mao miêu thuận mao, quả nhiên là như vậy, con người đang giận đùng đùng như Tiết Nguyễn Nguyễn cũng đã nở nụ cười hài lòng, "Được, đi nào, ta nghỉ ngơi một chút rồi quay lại làm việc."
Nam Cung Dao lại không muốn quay lại khách điếm sớm như vậy, liền tỏ vẻ đau khổ nói: "A Yên, chúng ta mới tới mà, sao có thể quay lại sớm như vậy chứ? Ta còn không có chơi đủ đâu?"
Lạc Yên không thể Tiết Nguyễn Nguyễn tự mình trở về, mấy món hàng kia còn có thể sẽ tung màn hạ Tiết Nguyễn Nguyễn một lần nữa, hiện tại tỷ ấy lại mệt như vậy, nàng đương nhiên là muốn ở bên cạnh để chăm sóc.
Nhìn đến vẻ mặt đau khổ của Nam Cung Dao, Lạc Yên liền duỗi tay sờ sờ nàng đầu, nói: "A Dao ngoan a, hay là ngươi tiếp tục dạo, ta đưa sư tỷ của ta về khách điếm?"
Nam Cung Dao nghĩ nghĩ, vẫn là chống cự không được sự cám dỗ của việc đi dạo phố, nàng vừa mới ở trên lầu thấy được không ít chỗ chơi đâu, liền gật gật đầu, "Vậy được rồi, ngươi cùng sư tỷ của ngươi đi về trước đi, lần sau chúng ta lại cùng nhau dạo."
Lạc Yên ừ một tiếng, ba người ở tửu lầu cửa chia làm hai đường, Nam Cung Dao tiếp tục đi dạo phố, Lạc Yên thì đưa Tiết Nguyễn Nguyễn quay lại khách điếm.
Trên đường, Tiết Nguyễn Nguyễn nhịn không được mà hỏi về thân phận của Nam Cung Dao, "Nếu ta nhớ không lầm, Nam Cung Dao kia chắc là Thần Đao Môn đại tiểu thư đi?"
Lạc Yên cũng không gạt nàng, ừ một tiếng, gật gật đầu, nói: "A Dao thật sự là Thần Đao Môn đại tiểu thư, nhưng mà nàng không có chút uy hiếp nào cả....."
Nàng kể cho Tiết Nguyễn Nguyễn về việc Nam Cung Dao đào hôn, lại đề ra giang thành một hàng trên đường, Nam Cung dao hành động.
Tiết Nguyễn Nguyễn cười như không cười mà nhìn về phía Lạc Yên, nói: "Được a A Yên, muội đây là anh hùng cứu mỹ nhân a, nếu muội là nam nhân, kia tiểu cô nương còn không muốn gả cho muội sao......."
Lạc Yên bật cười, thuận thế nói giỡn nói: "Đúng vậy, nếu muội là nam tử, muội liền mở một hậu cung, sau đó bắt hết mỹ nữ trên thiên hạ vào lưới, đương nhiên, sư tỷ, tỷ là mỹ nhân đầu tiên mà muội muốn bắt đấy....."
Tiết Nguyễn Nguyễn cười khanh khách, bất đắc dĩ liếc Lạc Yên một cái, "Muội a......"
Nói nói cười cười một hồi, hai người đã tới khách điếm, Lạc Yên lại đi tìm chưởng quầy để tìm một gian phòng, liền ở cách vách gian của nàng, sau khi dàn xếp thật tốt cho Tiết Nguyễn Nguyễn, nàng mới có thời gian nhớ tiếp cốt truyện.
Theo lời Tiết Nguyễn Nguyễn nói, Phó Thanh Ti sắm vai thành một nữ tử nhu nhược để tiếp cận Bách Lí Ngọc Nhân, cái này cùng với cốt truyện nguyên bản không giống nhau cho lắm, nhưng mà...... Bị lừa tới thanh lâu? Anh hùng cứu mỹ nhân?
Cái này không phải kịch bản của Nam Cung Dao sao?
Theo như cốt truyện nguyên gốc, Phó Thanh Ti thành công tiếp cận Bách Lí Ngọc Nhân, nhưng mà không phải bằng cách này, mà là ngay từ lần đầu liền trực tiếp đấu võ, cùng Bách Lí Ngọc Nhân trình diễn vài ra tương ái tương sát hài kịch.