Mau Xuyên Liêu Tâm: BOSS Đứng Lại!

Chương 117: Kiếm khách lãnh khốc vô tình (13)




Edit: Misa
Beta: Triêu Nguyên
Tô Trầm Sương nghiêm túc trả lời, thần sắc cũng nghiêm túc theo: "Không quen biết."
Tần Thương vẫn thấy có chút hoài nghi, nếu không quen biết thì tại sao Chúc Lạc Yên lại tìm tới?
Tuy rằng, Lạc Yên ngay từ đầu là nhằm vào hai người bọn họ, nhưng rõ ràng ý tứ sau đó mà nàng nóichỉ nhằm vào Tô Trầm Sương.
Tần Thương bỗng nhiên nghĩ đến Cẩm Tú Cung có một cung quy nào đó.
"Sư đệ, đệ không làm gì bạc đãi con gái nhà người ta chứ?"
Tô Trầm Sươn trầm mặc: "Đệ không phải loại người như vậy" 
Tần Thương nhướng mày, "Ta nghe nói, Cẩm Tú Cung này có cái cung quy gì mà đám nam nhân phụ bạc trên thiên hạ, nếu đệ không làm chuyện bội tình bạc nghĩa thì Chúc Lạc Yên tới tìm đệ làm cái gì?" Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Đúng rồi, ta nghĩ chắc đệ không biết, Chúc Lạc Yên kia chính là cung chủ của Cẩm Tú Cung". 
Tô Trầm Sương nghiêm túc nói: " Đệ thật sự không quen biết nàng"
" Hơn nữa, sư huynh, nàng không chỉ nhằm vào một mình ta." Ý ngoài lời là cái người bội tình bạc nghĩa kia cũng có thể là huynh ấy.
Tần Thương bỗng nhiên cảm thấy sư đệ nhà mình có thể là một thiên nhiên hắc.
Hơn nữa, rất rõ ràng, không phải người Chúc Lạc Yên nhằm vào là hắn sao?
Bất quá loại sự tình này có nói cùng sư đệ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhà mình cũng không thông, Tần Thương liền yên lặng, từ bỏ giải thích. 
Tần Thương duỗi tay vỗ vỗ bả vai sư đệ nhà mình nói: "Mặc kệ sự việc có thế nào, chờ Chúc Lạc Yên kia tới muốn bồi thường cái gì liền rõ ràng."
Tô Trầm Sương ừ một tiếng, yên lặng phủi phủi bả vai, hắn là người có thói quen sạch sẽ, không thích người khác chạm vào hắn, sư huynh nhà mình cũng không ngoại lệ, cái kiếm thứ nhất đâm vào không tồi.
Tần Thương nhìn động tác này của hắn, bỗng nhiên cảm thấy thực sự tổn thương, đồng thời trong lòng cũng thực buồn rầu, tật xấu của sư đệ nhà mình nhiều như vậy, sau này làm sao cưới vợ a? 
Ngay sau đó lại nghĩ đến sự việc Tô Trần Sương cùng thanh kiếm của mình giống như một đôi tình nhân, lại yên lặng ở trong lòng bổ sung thêm một câu, xem ra sư đệ muốn cùng kiếm của mình sống cô độc quãng đời còn lại.
Thời điểm Lạc Yên trở lại khách điếm, Nam Cung Dao vẫn chưa tỉnh. 
Không hài lòng trong khi mình thì mất ngủ, có người lại ngủ đến ngon như vậy, Lạc Yên duỗi tay chọc chọc mặt nàng, sau khi làm Nam Cung Dao thức, nhìn vẻ mặt mộng bức của cô nương kia, trên mặt Lạc Yên mang theo tràn đầy thành khẩn, mở miệng nói: " A Dao, ngươi có phải gặp ác mộng hay không? " 
Nam Cung Dao vẫn còn mơ mơ màng màng, cũng không biết Lạc Yên đem mình chọc tỉnh, nghe lời này của nàng, liền lẩm bẩm nói " Ơ? Ta gặp ác mộng sao? Ta không nhớ rõ, thực xin lỗi A Yên, đánh thức ngươi rồi. "
Lạc Yên nén cười nói " Được, không có việc gì, ngươi ngủ đi. " 
Thật là ngây thơ hồn nhiên a, Lạc Yên bỗng nhiên cảm thấy tâm mình thật xấu xa.
Chọc xong Nam Cung Dao, Lạc Yên cảm giác bao nhiêu buồn bực lúc bị Tô Trầm Sương bỏ qua biến mất vài phần, không khỏi cảm thán một câu, quả nhiên niềm vui của mình chính là được tạo ra trên sự đau khổ của người khác a.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Cung Dao đối với sự tình tối hôm trước không có gì ấn tượng, bất quá, Lạc Yên thế nhưng vì "áy náy", đáp ứng mang em gái Nam Cung Dao xùng đi Giang Thành.
Lần này, nàng không tiếp tục giả nam trang, hai thiếu nữ dung mạo xuất sắc cùng nhận lên đường, tự nhiên sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái, bất quá đều bị Lạc Yên xử đẹp.
Cho nên, sau khi tới Giang Thành, thanh danh " Cầm ma " của Chúc Lạc Yên đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Giang thành, Túy Liên lâu.
Lạc Yên ngồi ở lầu hai của tửu lầu vị trí gần cửa sổ, nghe dưới lầu người kể chuyện "Cầm ma", Chúc Lạc Yên nhịn không được mà nhếch nhếch khóe môi.
Cầm Ma a, nghe có vẻ cực kì không tồi.
Nàng cùng hắn, một là Cầm Ma, một là Kiếm tiên, rất xứng đôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.