Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 158:




Cửa rèm cửa bị vén lên, Ly Uyên đi vào, tr.ên người còn mang theo mùi máu tươi chưa tiêu tan.
Khương Yến Thư yên lặng lui ra phía sau Ninh Hiên vươn đầu, "Hoàng Thượng, quốc khố các ngươi còn thiếu tiền không, ta lúc nào để cha ta đến nói chuyện với ngươi có được không?"
Hèn mọn như thế, Ly Uyên liếc Khương Yến Thư một cái, trực tiếp đi đến bên cạnh Ninh Hiên ngồi xuống.
Vừa rồi chỗ bị cắt đã băng bó xong, chỉ thấy nữ nhân đang cúi đầu mặt mày, ngón tay mảnh khảnh đang chậm rãi thuận lông cho tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly nằm ngửa trong lòng nàng, thoải mái híp mắt.
"Hoàng thượng chúng ta đi xem Yến vương đi."
Vừa rồi nhìn lạc Thiên D.ục vết thương còn rất nặng.
Mới vừa rồi vì tránh hiềm nghi không có đi vào, tính toán thời gian hiện tại đại khái đã băng bó xong đi.
"Ừm." Ly Uyên lên tiếng, tuy rằng hắn đối với Lạc Thiên D.ục có muôn vàn khó chịu, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn là nhân tài hiếm có.
Nam nhi làm người có chí, bảo vệ gia đình bảo vệ biên cương.
Không lấy tư tình của nữ nhi đoạn anh hùng, tr.ên quân thần, hắn đối với người này là yêu quý tôn trọng.
Đi xem mới biết được, vết thương của Lạc Thiên D.ục rất nặng, một đao kia từ sau lưng c.ắm vào cơ hồ đâm xuyên qua phổi hắn, khó cứu.
Ninh Hiên rũ mắt đứng trước giường Lạc Thiên D.ục tâm tình phức tạp, chỉ thấy lúc hắn nhắm mắt lại, lông mày vẫn nhíu lại.
Phía dưới mặt nạ phong tư bây giờ, người như hắn vốn nên được vạn dân kính ngưỡng, cả đời vì nước tận trung, lưu danh thiên cổ.
Tại sao cuộc sống của hắn ta lại ngắn ngủi như vậy.
Còn nhớ rõ ngày đó khi hắn ta ra mặt giải vây cho cô, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt, phong tư ước hẹn, thiếu niên phong lưu.
Tiếng khóc nức nở của Nam Nhuế truyền vào tai, khiến người ta tổn thương.
Dường như nhận thấy tâm tình chủ nhân không tốt, tiểu hồ ly dùng đầu cọ cọ trước ng.ực Ninh Hiên, cổ họng p.hát ra nức nở, tựa như đang an ủi.
Ly Uyên vào trướng, thái y mới vừa rồi ở trước trướng đã đem tình huống của Lạc Thiên D.ục bẩm báo với hắn.
Hắn có thể nói cũng chỉ là dùng hết sức cứu trị Yến vương, giải quyết khó khăn của bọn họ về mặt dược liệu.
Còn lại cũng chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.
Đôi môi mỏng của người đàn ông mím thành một đường thẳng, đi tới trước giường Lạc Thiên D.ục thay hắn ta kéo góc chăn.
Ánh mắt tàn nhẫn lộ ra, hắn nhất định phải đem người phía sau màn bắt ra ngàn đao vạn từ.
Lạc Thiên D.ục mở mắt, "Hoàng thượng."
Hắn ta vốn định đứng dậy hành lễ lại bị Ly Uyên đ.è lại, "Không cần, mấy ngày nay ngươi ở trong phủ tu dưỡng thật tốt, trẫm chờ ngươi."
Lạc Thiên D.ục nhếch môi, nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, hắn ta sớm biết mình thời gian không có nhiều, cần gì phải chấp nhất như thế, "Trong khoảng thời gian Hoàng Thượng thần tu dưỡng, sự vụ thủ hạ giao cho Ninh tướng quân xử lý đi. "
"Những chuyện này cũng không cần ngươi phí tâm, nếu ngươi có thể hảo hảo đứng ở triều đình, trẫm cho ngươi bất cứ yêu cầu gì."
"Hoàng Thượng chỉ cần thả lỏng tâm, vạn sự chớ cưỡng cầu." Lạc Thiên D.ục lắc đầu, liên lụy đến vết thương đau ra mồ hôi lạnh.
"Ngươi hảo hảo dưỡng thương." Không muốn ở lại lâu hơn nữa, Ly Uyên lưu lại lời xoay người rời đi.
Ninh Hiên ôm bạch hồ đuổi theo, mơ hồ có thể nhìn thấy khóe mắt nam nhân ửng đỏ, trong mắt tựa hồ mang theo lệ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.