Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 109:




Càng mở càng lớn, Ninh Hiên càng ngày càng gấp gáp.
Ánh sáng từ chỗ mở miệng chui vào, vừa vặn đánh vào lỗ tai Lục Diễn, lỗ tai mèo xuyên thấu qua ánh sáng hiện ra màu hồng xuất huyết.
(Ánh sáng: Nơi cần phải được chiếu.)
Cửa hang lớn đến nỗi đã có nhân viên cứu hộ có thể chui vào.
!!!
Ninh Hiên c.ởi áo khoác ném lên đầu Lục Diễn.
"Hai người không sao chứ?" Lính cứu hỏa chiếu đ.èn pin đến vị trí của họ.
"Tay anh ấy có chút bị thương."
"Xe cứu thương đã ở bên ngoài, chúng ta mau đỡ cậu ta ra ngoài."
Lính cứu hỏa ở phía trước mở đường cho bọn Ninh Hiên, đá văng một ít đá.
"Mọi người đi ra ngoài trước, tôi ở phía sau giúp các anh." Ninh Hiên cùng lính cứu hỏa hợp lực đưa Lục Diễn ra ngoài.
Lục Diễn ôm đầu nhìn người ngoài cũng không kỳ quái, dù sao xe cứu thương nhận được tin tức lập tức chạy tới, những paparazzi bên cạnh cư nhiên chỉ đến trễ hơn bọn họ một bước, lúc Lục Diễn đi ra liền giơ trường thương đoản pháo chụp không ngừng.
Trở thành một ngôi sao cũng không phải là dễ dàng.
Lục Diễn được nâng lên xe cứu thương, Ninh Hiên đi theo.
Cổng bệnh viện cũng vây quanh không ít phóng viên, cũng không biết bọn họ lấy thông tin từ đâu tới.
Lục Diễn che mặt bị đỡ vào bệnh viện, có vài paparazzi muốn chen vào thì bị bảo vệ bệnh viện ngăn lại.
Bác sĩ quay phim Lục Diễn, nói là cần chụp X quang xem xương thế nào.
"Được rồi, lấy quần áo xuống đi, che đi nghẹn đến hoảng hốt." Bác sĩ đóng cửa, đưa tay kéo quần áo nhỏ trên đầu Lục Diễn.
"Nếu không vẫn là che đi." Ninh Hiên ngăn trở.
Đây căn bản không phải là vấn đề nghẹn không nghẹn đến hoảng hốt.
"Cô phải tin tưởng tôi, tôi là bác sĩ có y đức!" Bác sĩ nghiêm trang nói.
"Không phải, bác sĩ tôi không phải không tin ngài." Ninh Hiên nhếch môi cười đến có chút vô lực, tôi sợ dọa anh.
"Tôi muốn cho bệnh nhân chính cốt, cô đem quần áo của cậu ta kéo xuống."
Không xem xét cảm xúc của bệnh nhân?
"Bác sĩ.... " Ninh Hiên đang muốn nói chuyện với một bàn tay tu trưởng màu trắng sữa đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, sau đó giơ tay kéo quần áo trên đầu xuống.
Tai mèo đã b.iến mất.
Sợi dây căng trong đầu Ninh Hiên xem như buông lỏng, lấy quần áo lấy ra một túi đậu Hà Lan cay giấu trong túi quần áo, dùng miệng xé mở.
"Tôi muốn xem xương cho bệnh nhân." Bác sĩ nâng tay Lục Diễn lên, chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình đột nhiên nhảy dựng lên, "Muốn ăn đi ra ngoài ăn. "
"A, à xin lỗi." Dây trong đầu buông lỏng, miệng liền tịch mịch một chút, quên mất hiện tại là chỗ nào, Ninh Hiên vội vàng xin lỗi, gấp đậu Hà Lan nhỏ vào trong túi vỗ vỗ.
Bác sĩ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
Bắt đầu chậm rãi chuyển động tay Lục Diễn.
"Lại đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.