Mau Xuyên: Khách Vãng Lai

Chương 2: Tg1 Ma Đạo Giáo Chủ Muốn Giết Ta 2






Quán rượu Thời Không.Tôn Tuyền ngồi đây đã mấy tiếng, ánh đèn loang loáng mờ ảo khiến thân hình nhỏ nhắn của cô hiển hiện mờ ảo.

Dung mạo của Tôn Tuyền không được coi là nhất đẳng nhưng cũng được coi là mỹ nhân, chủ yếu khí chất độc đáo trên người cô khiến người ta chú ý.Đó là loại trải qua thăng trầm, có thể khiến người ta an tâm mà tin tưởng.Một lần nữa khách sáo từ chối người đàn ông thứ bảy tiến lên bắt chuyện với cô đêm nay, Tôn Tuyền nhíu mày, nốc hết chén rượu mà người điều rượu pha chế.Một bóng hình không dấu vết ngồi vào cạnh Tôn Tuyền, cô ngoái đầu lại, chỉ thấy Phương Tâm đã ngồi ở đó, cô gái có thân hình nóng bỏng và nhan sắc thượng thừa.
Chỉ là lảm nhảm hơi nhiều mà thôi, Tôn Tuyền thầm nghĩ.“Cậu xem cậu, nửa đêm nửa hôm lại gọi tớ ra đây uống rượu, điên rồi hả?”“Công việc Thiết Chế Viên này không ổn, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tuy rằng nghe cao quý vậy thôi, nhưng ai thực sự vượt qua được chướng ngại tâm lý?”“Thế nào mà lại không tinh thần thế này!”Tôn Tuyền tủm tỉm cười, cũng không ngắt lời của Phương Tâm, bởi vì đối với cô hiện giờ, nghe thấy bạn tốt lảm nhảm, đó chính là điều bình thường nhất mà cũng điều mà cô quý trọng nhất.Một khi đã thực hiện nhiệm vụ, đó chính là lúc làm những chuyện điên rồ nhất.“Tớ đã nộp đơn đi tới thế giới cấp S.”“Tớ nói này....gì? Cái gì cơ? Thế giới cấp S á? Cậu có phải điên rồi không?”Phương Tâm rít lên chói tai, Tôn Tuyền vội vàng bịt kín miệng của cô ta, Phương tâm ai oán nhìn cô một cái, chỉ có thể phát ra những tiếng “ngô” “ngô” tỏ vẻ đã hiểu.“Sáng hôm nay, có lẽ sẽ được thông qua thôi, để tránh cho đôi bên khó xử, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy!”Tôn tuyền chua xót thở dài, nhìn cốc rượu đặt trên bàn, ngón tay khẽ nhúc nhích.“Cậu muốn trốn tránh à? Tôn Tuyền cậu...cậu thật ngốc quá đi!”“Sao có thể chứ, mấy năm nữa sẽ có cơ hội cất nhắc lên phó đổng sự trưởng, nếu hoàn thành được thế giới cấp S, thì tớ sẽ có cơ hội cao hơn!”Tuy nói mạnh miệng như vậy, nhưng đôi mắt của Tôn tuyền lại có chút đượm buồn, trong đầu của cô luôn nghĩ đến dáng vẻ của Dung Khanh, nhưng mà trước mắt hiện lên vẻ tuyệt tình của hắn, Tôn tuyền có chút cay khóe mắt.“Reng reng reng...”Tiếng từ bộ sóng cá nhân truyền đến, Tôn tuyền cụp mắt nhìn tên trên màn hình, sau đó cười cười giơ lên cho Phương Tâm xem, giống như đã lường trước được.“Cậu xem, đến rồi đây, tớ còn tưởng là sẽ chậm một chút chứ.

Thôi tớ đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, khi nào tớ hoàn thành nhiệm vụ sẽ đến thăm cậu!”Nói xong, Tôn Tuyền vơ lấy túi xách, đi ra khỏi quán rượu, phía sau vang lên tiếng gào của Phương tâm khiến cô khựng lại.“Tôn tuyền con mẹ nó, cậu nếu không trở lại, bà đây nhất định sẽ đến JSS để lật tung lên, nhớ đấy, nhất định phải trở về!”Tôn Tuyền đạp chân xuống vũng nước trước cổng quán rượu, thiên không âm u như muốn nuốt chửng cả thế giới này.Tôn tuyền than nhẹ một tiếng, sau đó ngước mắt lên, tránh cho giọt nước mắt mặn chát lăn trên má.Không được khóc, khóc chính là thua cuộc.Cho dù ra đi, cũng phải đi trong tôn nghiêm.Thứ mà Tôn Tuyền có được, cũng chỉ là một chút kiêu ngạo này mà thôi, thứ mà trước giờ ở trước mặt Dung Khanh không đáng một đồng, chính là thứ mà cô lấy hết tích cóp của đời mình để đánh cuộc.Dung Khanh à...tạm biệt!...[Thiết Chế Viên số 17, cưỡng chế tỉnh lại.][Dịch chuyển sai sót, cưỡng chế tỉnh lại.][Tít tít tít! Mời lập trình lại, tiến hành cưỡng chế tỉnh lại!][Lập trình thất bại.][Tiến hành khởi động lại!]Tiếng máy móc cảnh báo chói tai vang lên, từ vùng bụng truyền đến đau nhức khiến Tôn Tuyền không thể không mở mắt, nhưng vừa mở mắt đã bị nước mưa tạp đến đau nhức.Không hổ là thế giới cấp S.Vừa dịch chuyển đã gặp phải hoàn cảnh thế này.Tôn Tuyền cúi đầu nhìn miệng vết thương nhuốm máu, y phục rườm rà hoa lệ, có thể ngang nhiên công khai tấn công người khác, đây là thế giới cổ đại.Theo thói quen phân tích hoàn cảnh, Tôn Tuyền đã nhanh chóng xác định rõ ràng.
Cô ôm chặt vết thương, đỡ cái cây gần nhất để chống mình đứng dậy, hoàn cảnh xung quanh tối mịt mù, hiển nhiên là đang ở trong rừng.Tôn tuyền dùng sóng não liên hệ mới hệ thống chủ, nhưng nhận lại chỉ có những cảnh báo chói tai, sau đó cả tín hiệu cũng thành một mảng màu đỏ.“Xui thật, vừa ra tràng đã bị thương.”Tôn Tuyền nghiêng nghiêng tai, thính lực của chủ thể này hình như rất nhạy bén, từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến.

Tôn Tuyền đánh bạo một cái, dựa vào gốc cây, hiển nhiên thể lực đã không chống đỡ nổi.Trước khi ngất xỉu, cô mơ hồ nghe đến, tiếng vó ngựa tiến lại gần, sau đó tiếng huyên náo của vô vàn người, xem ra là người bình thường, cũng không thể nghĩ được nhiều nữa, tri giác của cô chìm vào trong bóng tối vô tận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.