Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 469: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (25)




Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Hơi nước mờ mịt tràn ngập phòng tắm nhỏ. Trong lòng cô một đường lo lắng cho người bên trong, vậy mà tên nào đó lại đang tiến hành loại vận động không thể miêu tả.
Hạ Diệc Sơ trừng lớn hai mắt, cô thật sự ngây thơ, căn bản không hề nghĩ tới loại chuyện này, trong khoảnh khắc trạng thái xấu hổ bao trùm toàn cơ thể.
Người trong phòng tắm thấy cửa bị đẩy ra cũng không hoảng loạn, ngược lại vì trông thấy Hạ Diệc Sơ mà trong lòng kích động hơn, thứ đồ chơi trên tay cũng nháy mắt to lên gấp đôi.
Lý Bách Nhiên không coi ai ra gì, không khẩn trương thẹn thùng, mà càng thêm ra sức vuốt ve, hơi thở dày đặc từ trong miệng hắn tràn ra, khắp nơi đều biểu thị hình ảnh thiếu nhi không nên xem.
Hạ Diệc Sơ thu hồi ánh mắt, thân thể cứng đờ từ từ lùi ra, còn không quên đóng cửa lại.
Hạ Diệc Sơ đi đến bên giường, ngã xuống, trong lòng náo loạn, toàn bộ đều là hình ảnh thiếu niên mặt mày tinh xảo trong làn hơi nước, khuôn mặt ửng đỏ đầy sắc xuân.
Âm thanh ư ư a a của Lý Bách Nhiên càng lúc càng lớn, dường như chỉ sợ cô không nghe thấy.
Hạ Diệc Sơ bực bội lăn trên giường vài vòng, lôi điện thoại ra lướt lướt nhưng mà tâm tư của cô vẫn không đặt trên điện thoại.
Âm thanh trong phòng tắm mãi cũng chưa kết thúc.
Hạ Diệc Sơ hết chịu nổi, vứt điện thoại sang một bên, đi đến trước cửa phòng tắm, gõ mạnh, quát lên:
" Cậu đủ chưa? Xong việc thì ra đây nhanh lên!"
Tiếng ư ư a a càng kích động hơn, một hồi lâu sau mới dừng lại, sau đó là tiếng nước chảy xối xả.
Cửa phòng tắm mở ra, Lý Bách Nhiên khoác khăn tắm, khuôn mặt ửng hồng.
"Sao chị về sớm vậy?" Lý Bách Nhiên hỏi, Hạ Diệc Sơ nghe được vài phần bất mãn trong giọng nói của hắn.
Hừ, còn không phải lo lắng cho cậu à?
"Tiệc chán quá, không muốn ở lại thêm. Lúc gọi điện cho cậu, tôi đã nói là sẽ về còn gì."
"À, em nhớ rồi, vì chị nói sẽ về liền nên em mới đi tắm."
Lý Bách Nhiên gật gù ra vẻ hiểu rồi, lại đi đến vali hành lý, tìm tìm cái gì đó.
Hạ Diệc Sơ thấy rượu vang còn ở trên bàn, kinh ngạc hỏi:
"Cậu uống rượu à? Chẳng phải cậu không uống được rượu sao?"
"Nếm thử một chút thôi, mùi vị cũng không tệ đâu." Lý Bách Nhiên trả lời, lại như nghĩ đến loạt khoái cảm trầm mê ban nãy mà trên mặt lướt qua một ý vị không rõ.
Lý Bách Nhiên lôi khăn lông trong vali ra, ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệc Sơ, đưa khăn cho Hạ Diệc Sơ.
"Chị, giúp em lau tóc đi."
"Tự làm đi." Hạ Diệc Sơ cự tuyệt, ném trả khăn lại.
"Tay mỏi, không muốn làm." Lý Bách Nhiên quăng khăn qua.
Hạ Diệc Sơ: "..."
Cậu như thế có tin chị giết người diệt khẩu không?
==================================
Hế lô các tình iu! Lâu quá không edit chương mới thật ngại quá. Hôm qua mình vừa cắt chỉ, mà chương này cũng ngắn nên khởi động lại một chút, hihi. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.