Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 466: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (22)




Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Tô Hạ lái xe đưa ba người về nhà cô ấy.
Tô Hạ không phải người thủ đô, nơi cô ấy ở là ký túc xá công ty phân phối cho. 
Khi Tô Hạ mang người vào, trong phòng đang có một người đàn ông đang bận rộn trong bếp.
Đó là bạn trai nhiều năm nay của Tô Hạ - Lâm Thanh Huyền. 
Lâm Thanh Huyền cũng khá soái, tính cách lại tốt, là mẫu người đàn ông của gia đình.
Trên bàn cơm đã bày biện đầy thức ăn nóng hổi, ở giữa còn có một nồi lẩu theo yêu cầu của Hạ Diệc Sơ, hương khí tràn ngập, tất cả đều do Lâm Thanh Huyền làm, Tô Hạ chỉ phụ rửa cá, nhặt rau.
Bốn người tuy lần đầu gặp mặt nhưng không hề ngượng ngùng xấu hổ, Tô Hạ rất nhiệt tình chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Trên bàn ăn, Tô Hạ và Hạ Diệc Sơ huyên thuyên nói chuyện, Lâm Thanh Huyền an tĩnh nhìn hai cô gái vui vẻ trao đổi, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt.
Tô Hạ nói Lâm Thanh Huyền hiện tại là gia sư cho con một nhà giàu, khí chất ôn nhuận như ngọc của hắn rất thích hợp với chức nghiệp này.
Ngoài Lâm Thanh Huyền, Lý Bách Nhiên cũng an tĩnh ngồi ăn bên cạnh, lâu lâu gắp thức ăn cho Hạ Diệc Sơ.
Lâm Thanh Huyền vài lần dừng ánh mắt trên người Lý Bách Nhiên và Hạ Diệc Sơ, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ.
Vì lý do Lý Bách Nhiên phải đi thi vào ngày mai nên Tô Hạ không mời mọi người đi hát mà sau khi ăn cơm mọi người vào phòng khách uống trà, sau đó chia tay.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Lý Bách Nhiên và Hạ Diệc Sơ mỗi người một phương đi làm việc của mình. Lý Bách Nhiên gọi taxi đi đến chỗ hẹn với thầy giáo và các bạn. Hạ Diệc Sơ thì được xe chuyên dùng của công ty đón đi đến sự kiện.
Trời còn chưa sáng đã có fan đến trước giành chỗ tốt, sáu bảy giờ, người tới càng nhiều hơn. Khi nắng mặt trời lên, chiếu rọi từng tấc đất, tại hiện trường họp báo, biển người tấp nập, đám đông như nước.
7 giờ 50 phút, nhân viên công tác xuất hiện, mở thùng ra, các fan lần lượt cho phiếu của mình vào.
"Mộng Mộng à, làm sao bây giờ, tôi rất hưng phấn và chờ mong. Nghĩ đến nhìn thấy Đại Đại, tim tối sắp nổ tung rồi."
Một nữ sinh kích động nói với bạn thân của mình.
Cô gái bên cạnh cũng cùng cảm xúc, so ra càng khẩn trương hơn.
"Tôi cũng vậy, tôi sắp phát run rồi!"
Tâm trạng của hai cô nàng này cũng không có gì kỳ quái, hôm nay ai đến đây cũng có chung một tâm tình như vậy.
Kích động không thôi! Khẩn trương không thôi! Chờ mong đến không được!
Đến 8 giờ rưỡi, ánh đèn sân khấu sáng lên, đèn flash camera lóe lên liên hồi. Người chủ trì đưa tay bảo mọi người bình tĩnh, bắt đầu cầm micro nói về mục đích hoạt động lần này.
Người chủ trì nói xong, lại thêm hai người lên phát biểu, đại khái là kịch bản phải như thế, mà fan tham dự thì chỉ một lòng muốn thấy Mai Vũ Độ Xuyên người thật việc thật.
Không biết người chủ trì nói câu gì mà cả nhà vỗ tay nhiệt liệt, hoan hô ầm trời.
"Mai Vũ Đại Đại!"
"Mai Vũ Đại Đại!"
...
Không khí được thúc đẩy tới cao trào, tiếng hò hét vang dội. Từ phía sau sân khấu, một đôi chân thuôn dài trắng nõn lộ ra, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, tiếng hoan hô lại càng rầm rộ hơn.
Chủ nhân của đôi chân kia xuất hiện, khoác trên người bộ váy đen ngắn bó sát thân. Mọi người bỗng nhiên mắc kẹt một chút, không biết là tình huống gì.
Đúng lúc đó, phía sau cô gái váy đen xuất hiện một cô gái khác. Người này tướng mạo tiêu chuẩn, gương mặt tinh xảo, mặc một bộ váy chiffon màu trắng, dáng người lả lướt hấp dẫn, mái tóc đen dài buông xuống tự nhiên, mắt ngọc mày ngài, khí chất xuất chúng, lại thành thục nữ tính, tươi mát thoát tục, làm động lòng người.
Hạ Diệc Sơ mang theo ý cười ôn hòa, giơ tay vẫy chào mọi người, chậm rãi bước đến giữa sân khấu.
Chờ mọi người ổn định lại, cô khẽ cười, nói vào micro:
"Có thể gặp được mọi người thật vinh hạnh cho tôi. Cảm ơn các bạn đã đến. Tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của các bạn, xin các bạn đừng hét lên sẽ làm đau cổ họng đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.