Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 442: Hắc liên hoa giới giải trí (74)




Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Ôn Bạch Nguyệt không có lời nào để nói.
Quân Tử Lâm cười lạnh.
"Ôn Bạch Nguyệt, tôi thật là mắt mù, lại đi nhận sai người, còn nhận nhầm cô. Cô nói xem, tôi xử lý cô thế nào mới tốt đây?"
Giọng Quân Tử Lâm trầm thấp, sát ý nhè nhẹ.
Ôn Bạch Nguyệt tự nhiên rùng mình một cái, có điều nghĩ đến nhược điểm của hắn trong tay mình, Ôn Bạch Nguyệt bình tâm lại.
Cô vẫn kiều nhu như xưa, lựa chọn được ăn cả ngã về không:
"Quân Tử Lâm, anh đừng quên, nhược điểm của anh ở trong tay tôi, nếu anh muốn động tay với tôi thì hãy nghĩ lại trước đây anh đã làm ra chuyện gì."
Vẻ mặt Quân Tử Lâm vô cùng khó coi, chỉ nghĩ đến việc mình nhận sai người, còn vì người nhận sai này làm ra bao nhiêu chuyện điên khùng, hắn chỉ hận không thể bóp chết cô ta rồi tự sát.
"Cô nghĩ tôi sợ thứ đồ vật đang ở trong tay cô sao? Chỉ cần tôi muốn, hôm nay sau khi cô ra khỏi tòa biệt thự này, cô phải mất mạng đến chỗ tôi."
Quân Tử Lâm vô tình, trắng trợn táo bạo uy hiếp.
Ôn Bạch Nguyệt kinh sợ, nỗ lực duy trì thần sắc trên mặt, nhìn thẳng Quân Tử Lâm, nói:
"Anh muốn giết tôi, thì những chứng cứ đó cũng được phơi bày, anh quên lần trước trong điện thoại anh đã nói với tôi những gì sao?"
"Cô ghi âm?" Quân Tử Lâm nghiến răng nhả ra mấy chữ này, trong đầu hiện ra những lời đã nói lần đó.
"Dù sao anh cũng không lưu lại vết tích mà." Ôn Bạch Nguyệt trong lòng có chút đau đớn nhưng không cầm lòng được, nở nụ cười trên môi.
Hai người này quả nhiên đi tới cảnh cá chết lưới rách, rõ ràng nửa tiếng trước, à không, mười lăm phút trước, còn yêu nhau mà.
Quân Tử Lâm nhìn chằm chằm Ôn Bạch Nguyệt, ánh mắt xa lạ như ngày đầu tiên gặp mặt.
Lúc này trong đại sảnh vang lên tiếng điệu waltz*, mọi người đang sôi nổi nói chuyện bắt đầu ngừng lại, theo tiếng nhạc, các thân sỹ mang bạn nhảy ra khiêu vũ. Những người không khiêu vũ, lùi ra phía sau, chừa lại chỗ trống làm sân khấu.
(*Điệu waltz: điệu valse)
Tần Qua đi đến bên cạnh Hạ Diệc Sơ, khom lưng hành lễ:
"Mỹ lệ công chúa, xin hỏi đêm nay tôi có được vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?"
"Đương nhiên, kỵ sỹ của ta."
Hạ Diệc Sơ cười cười, đưa tay đặt lên tay Tần Qua.
Tần Qua nắm tay cô, thuận thế ôm cô lên khỏi sô pha.
Trong sảnh náo nhiệt so với bên ngoài nhẹ nhàng, không khí giữa Quân Tử Lâm cùng Ôn Bạch Nguyệt càng âm trầm hắc ám.
Hai người vẫn không nói gì.
Ôn Bạch Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Quân Tử Lâm đã rời khỏi người cô. Theo ánh mắt đó, cả hai thấy được Tần Qua và Hạ Diệc Sơ đang khiêu vũ giữa đại sảnh.
Hai người họ dáng cao gầy, tướng mạo cùng xuất sắc, khí chất bất phàm càng khiến người ta không nhịn được chú ý. Hai người đều vô ưu vô lo, chỉ nhìn lẫn nhau, dường như trong mắt không có người nào khác ngoài đối phương.
Quân Tử Lâm nhìn chằm chằm, một chút cũng không đếm xỉa đến Ôn Bạch nguyệt.
Hắn càng trầm mê, Ôn Bạch Nguyệt càng giận dữ.
Lại là như vậy!
Chỉ cần Lê Manh ở nơi nào, ánh mắt mọi người đều vĩnh viễn không dừng trên người cô ta.
Ôn Bạch Nguyệt vô cùng ghen tỵ cùng oán hận, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Đợt khiêu vũ đầu kết thúc, Quân Tử Lâm cũng đột nhiên tỉnh ngộ.
"An phận cho tôi." Hắn ném xuống một câu cho Ôn Bạch Nguyệt rồi nhanh rời đi.
Biết mình đã nhận sai người, Quân Tử Lâm vừa đau lòng, vừa hối hận, hắn muốn xin lỗi Hạ Diệc Sơ nhưng lại không nói nên lời, làm sao có mặt mũi xuất hiện trước mặt cô, vì thế Quân Tử Lâm đi tìm Quân lão gia.
"Ông nội."
Quân lão gia hừ lạnh:
"Thế nào, ngươi với tiểu tình nhân sao không ở bên nhau, không sợ lát nữa người yêu xảy ra chuyện sao?"
"Ông nội, là cháu sai rồi, cháu mắt mù mới coi trọng người như vậy. Lát nữa cháu sẽ làm cho cô ta rời khỏi nhà. Ông nội, cháu làm xằng làm bậy, xin ông tha thứ cho cháu."
Quân Tử Lâm thừa nhận mình đã sai khiên Quân lão gia sửng sốt, không ngờ lần này hắn nhanh chóng thỏa hiệp như vậy, không giống tác phong của hắn.
Quân lão gia cẩn thận đánh giá Quân Tử Lâm, phát hiện đáy mắt hắn áy náy, thâm trầm như mực, kiêu ngạo trên gương mặt cũng thu liễm lại, đứa cháu trai này của ông ta, trong nháy mắt đã thành thục lại rất nhiều.
"Cháu..." Xảy ra chuyện gì?
Quân lão gia còn chưa hỏi xong, đèn điện đột nhiên tắt ngấm, mọi người rơi vào bóng tối. Không có tiếng la hét hoảng loạn, ai nấy còn nghĩ gia chủ chuẩn bị kinh hỉ cho khách mời.
Mọi người an tĩnh chờ đợi, một giọng nam vang lên đối thoại với giọng nữ, xuyên qua nổ tung trong tai mọi người.
—— "Anh không cần biết em ở đâu. Anh nói đi kẻ ám sát Lê Manh có phải do anh phái người làm không?"
—— "Bạch Nguyệt, em muốn thay anh đi nhận tội ư?"
——"Bạch Nguyệt, em không được đi, nghe không. Cứ cho là chuyện này anh phái người đi làm thì anh cũng cho bọn họ 300 vạn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.