Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hai giờ sau, Ôn Bạch Nguyệt đã lên một trong mười hot search đầu tiên, việc này đưa đến cho Ôn Bạch Nguyệt danh khí rất lớn, đồng thời thêm được rất nhiều người hâm mộ.
Trong lúc đọc diễn văn, Ôn Bạch Nguyệt ra vẻ lơ đãng, hai mắt rưng rưng, hoài niệm: "Đột nhiên nhớ về Manh Manh, trước kia trong nhóm, hai chúng tôi còn cùng muốn đến biên quan cứu tế những gia đình khó khăn. Vậy mà... có lẽ đời này chúng tôi không có cơ hội đó..."
Ngữ khí phiền muộn, thần sắc ưu thương quyến luyến, đôi mắt rưng rưng cố nén nước mắt trào ra... Ôn Bạch Nguyệt cho người ta cảm giác muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bao nhiêu ủy khuất.
Fan của Ôn Bạch Nguyệt vì nữ thần của mình, bênh vực kẻ yếu, nhất trí cho rằng nữ thần của bọn họ đã đối đãi Lê Manh như chị em tốt, mà Lê Manh lại cạy góc tường nhà người ta, thế là một đám vào Weibo Ôn Bạch Nguyệt khuyên cô ta đừng vì loại này mà thương đâm, một đám khác lại tung ta tung tẩy đến Weibo Hạ Diệc Sơ nhảy nhót.
Tại biệt thự của Quân Tử Lâm, Ôn Bạch Nguyệt nhìn Weibo của mình, rồi nhìn Weibo của Hạ Diệc Sơ, cô ta vui vẻ đến không chịu được.
Đối với chuyện lợi dụng tiếng xấu của Hạ Diệc Sơ để tăng nhân khí cho mình, Ôn Bạch Nguyệt một chút cũng không áy náy.
Lúc ấy trong đám người mới vào công ty, Lê Manh xinh đẹp nhất, cũng được công ty nhìn trúng đầu tiên. Khi đó, Ôn Bạch Nguyệt và Lê Manh chưa có ý gì xấu.
Vô tình, Ôn Bạch Nguyệt nghe được công ty thành lập nhóm nhạc nữ bởi vì muốn lăng xê Lê Manh, trong lòng cô ta nổi lên ghen ghét tràn ngập.
Cô tự nhận mình không hề kém Lê Manh hơn nữa phát hiện Lê Manh không có tâm cơ, ăn nói thẳng ruột ngựa, cô ta liền tùy thời từng chút một hủy hoại hình tượng của Lê Manh.
Ôn Bạch Nguyệt ngồi trên sô pha, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia âm ngoan.
- ----------------------------------------
Hạ Diệc Sơ cũng không biết, một lần nữa mình lại bị Ôn Bạch Nguyệt thiết kế.
Hạ Diệc Sơ và Tần Qua cùng nhóm tình nguyện ở lại tìm kiếm người sống sót.
Cha mẹ Lê tuy cao tuổi nhưng vẫn ra sức giúp đỡ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc người bị thương.
Sinh hoạt thời điểm này khá vất vả, mọi người đều ở trong lều, tối đến có rất nhiều muỗi. Cơm và thức ăn cũng dùng nồi to để nấu.
Cơ hồ mỗi phút đều diễn ra cảnh tượng vui mừng gặp lại sau sinh ly tử biệt.
Có người được cứu ra vẫn còn sống, có người được cứu ra đã nhắm mắt rời thế giới này...
Có người khóc bên thi thể, có người vui mừng ôm xiết, cũng có cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...
Hạ Diệc Sơ cùng Tần Qua tay trong tay, trong lòng tràn đầy may mắn, càng muốn cùng đối phương đi tiếp quãng đời còn lại, càng quý trọng lẫn nhau.