Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Ngồi xe cả đêm, lý trí Hạ Diệc Sơ cũng thông suốt trở lại, không còn kinh hoảng thất thố nữa.
Đời trước khi Lê Manh còn sống, thành phố N cũng xảy ra động đất, lúc ấy cha mẹ Lê cũng vượt qua được, hy vọng lần này cũng thế.
Hạ Diệc Sơ nghe theo chỉ dẫn của cảnh sát, quay xe trở lại. Tần Qua lái xe cả đêm nên đã đổi vị trí cho Hạ Diệc Sơ, bây giờ đang cuộn tròn ngủ ở ghế sau.
Tần Qua phát hiện xe ngừng, mở mắt ra xem lại không thấy Hạ Diệc Sơ ở ghế lái.
Tần Qua: "!!!"
Tần Qua nhổm người dậy, áo khoác Hạ Diệc Sơ đắp cho hắn rớt xuống sàn xe.
Ngay lúc đó, cửa xe được người bên ngoài mở ra, Hạ Diệc Sơ mang theo ý cười xuất hiện trong tầm mắt Tần Qua. Cảm xúc bực bội và lạnh lẽo của Tần Qua chớp mắt biến mất.
"Tỉnh rồi à?"
"Ừ!"
Tần Qua gật đầu, nhìn đường phố bên ngoài, hỏi:
"Chúng ta đang ở đâu thế?"
"Thành phố A. Hiện tại đã cấm xe vào thành phố N, dù sao dư chấn còn chưa hết cho nên chúng ta vẫn nên ở đây, từ từ hãy đi. Em có hỏi thăm một chút, chính phủ đang kêu gọi người tình nguyện, em đã đi báo tên rồi, chờ động đất chám dứt, chúng ta cùng đại bộ đội xuất phát đến thành phố N."
Hạ Diệc Sơ nói, ý chí chiến đấu bừng bừng. Tần Qua biết cô đã khôi phục tinh thần, gật đầu, không hỏi gì thêm.
Trong lòng Tần Qua cũng tán đồng ý kiến ở lại thành phố A của Hạ Diệc Sơ, động đất ở thành phố N bên kia còn chưa hết, nếu không an phận mà đến đó, cũng không giúp được cái gì.
Tần Qua gọi điện cho Tần Phong, lợi dụng vị thế của Tần Phong trong quân đội, xin một ít bộ đội đến hỗ trợ. Tần Phong đồng ý nhưng dùng tốc độ nhanh nhất thì đoàn quân này buổi tối mới đến nơi này được.
Tần Qua không nói việc này cho Hạ Diệc Sơ.
Hai người chọn một phòng khách sạn để ở lại.
Hạ Diệc Sơ xem tin tức trên mạng, rốt cuộc đến buổi trưa, động đất ở thành phố N đã ngừng.
Chính phủ tổ chức cho tình nguyện viên, nhân viên cứu hộ, bác sỹ chạng vạng sẽ xuất phát đi đến thành phố N.
Trên mạng đều là thông tin về động đất ở thành phố N. Tuy cũng có người xem video của Tần Qua nhưng nó không trở thành tin nóng nữa. Mọi người đều chú ý đến vấn đề xử lý hậu quả thiên tai.
5 giờ chiều, Hạ Diệc Sơ lái xe theo sau đại bộ đội đi về phí thành phố N.
Mặt đường nứt thành khe hở, đá lớn ngăn cản đường nên cả đoàn phải đi đường vòng, ước chừng mất 8 tiếng mới tới thay vì 3-4 tiếng như bình thường.
Khoàng 3-4 giờ sáng, mọi người mới đến được thành phố N.
Thành phố N phồn hoa, sau tai nạn chỉ còn một mảnh hoang vu, mênh mông phế tích. Người dẫn đầu tìm một khoảng đất trống, bắt đầu dựng lều trại, chuyển vật tư xuống, đồng thời phân phó người dựng giá kéo dây thắp đèn,
Lãnh đạo thành phố N gặp gỡ mọi người, phân chia người thành các tổ nhỏ hơn, mỗi tổ một khu vực. Bóng đêm mênh mang, mọi người trật tự vào việc.
Mục đích của Hạ Diệc Sơ đến thành phố N là muốn xác minh tin tức và đưa cha mẹ Lê ra ngoài an toàn.
Tần Qua cầm đèn pin đi theo bên cạnh Hạ Diệc Sơ, rõ ràng thấy cô có chút không bình thường, nhưng hắn không nói gì.
Tiểu khu cha mẹ Lê ở có hơi hẻo lánh, tình hình giao thông hiện nay lại không thuận lợi, Hạ Diệc Sơ và Tần Qua đi chừng hơn nửa tiếng mới đến nơi ở của cha mẹ Lê.
Theo mũi tên chỉ đường của hệ thống, Hạ Diệc Sơ nhìn phế tích trước mặt, quay sang nói với Tần Qua:
"Em đi xem một chút, anh ở đây chờ em."
Tòa nhà trước mặt hai người vốn có tám tầng, chính giữa là thang máy. Lấy thang máy làm trung tâm, tòa nhà bên trái đã sụt xuống, phòng ốc đổ nát.