Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 283: Phúc hắc Hoàng huynh (39)




Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Bữa cơm chiều, Hồng Mai thấy Hạ Diệc Sơ không động đũa, bèn hỏi:
"Công chúa, người ăn một chút đi?"
"Không muốn." Hạ Diệc Sơ đứng dậy, thần sắc mang theo một tia lãnh lệ hiếm thấy:
"Hồng Mai, đến tủ quần áo lấy bộ cung trang màu đỏ đến đây, ngươi cùng Hồng Anh hầu hạ ta thay quần áo."
Cung trang màu đỏ...
Hồng Mai hơi sửng sốt, cung trang này chẳng phải trước kia, khi đăng cơ, Hoàng thượng phân phó làm riêng cho công chúa, tuy rằng màu sắc tươi đẹp nhưng quá mức xa hoa rườm ra, kỳ thật giống như áo cưới.
Trước kia, nguyên chủ Quân Nhật An vẫn chưa mặc lần nào.
Hồng Mai không biết tại sao Hạ Diệc Sơ lại muốn mặc cái này, hơn nữa lại là buổi tối, nàng cũng nghi hoặc nhưng không dám ngỗ nghịch phỏng đoán.
Cung trang đỏ rực như lửa, dung mạo nàng kiều diễm, càng làm lòng người rung động, muốn đến gần, dẫu có bị lửa thiêu cháy cũng không tiếc.
Hạ Diệc Sơ vừa lòng nhìn nữ tử trong gương đồng, đứng dậy/
Ngay lúc này, thị vệ nôn nóng chạy vào:
"Công chúa, không hay rồi, Vương đại nhân và Phó Đại nhân thống lĩnh quân đội muốn bức vua thoái vị. Trương đại nhân sai thuộc hạ đến báo cho người."
"Đi thôi, đến cửa chính cung." Hạ Diệc Sơ xoay người lại, trên mặt thần sắc nhàn nhạt, không có chút nào ngoài ý muốn.
Thị vệ kia tựa hồ cũng bị thần sắc bình đạm của Hạ Diệc Sơ làm cho cả kinh, Hạ Diệc Sơ nhấc chân vòng qua hắn, xoay người đi ra ngoài.
Nàng vừa muốn bước ra khỏi cửa, vài đạo hắc ảnh chợt xuất hiện, chính là Hộ Long vệ.
"Công chúa, trước khi đi Hoàng thượng đã dặn dù có chuyện gì cũng không để người gặp nguy hiểm, thỉnh công chúa cùng thuộc hạ rời hoàng cung."
Hạ Diệc Sơ sửng sốt, không nghĩ tới Quân Ngôn Dục còn phân phó như vậy. Nghĩ đến hắn còn đang không rõ tung tích, trong lòng Hạ Diệc Sơ dâng lên một cỗ bi thống tràn lan. Thế nhưng hiện giờ lại không có nhiều thời gian để đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
"Các ngươi ai dám ngăn cản, ta liền tự sát cho các ngươi xem." Hạ Diệc Sơ từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ, hàn quang lấp lánh, lưỡi dao sắc bén chống lên cần cổ trắng nõn. Hạ Diệc Sơ một đường đi về phía trước, Hộ Long vệ không dám xúc động, thỏa hiệp lùi bước.
"Khởi bẩm công chúa, bên ngoài đã đánh nhau rồi, Trương đại nhân yêu cầu người mau chóng lui lại!" Thị vệ vội vàng tới thông báo.
Vương Dũng và Phó Diệc Sinh nóng nảy như thế, làm Hạ Diệc Sơ nhíu mày.
"Ai đang chống đỡ bên ngoài?"
"Cấm vệ quân và Trương đại nhân, Lưu đại nhân, một ít thị vệ, nhưng đối phương quá đông, chỉ sợ cửa cung sẽ bị phá trong chốc lát. Công chúa, Trương đại nhân phân phó thuộc hạ lập tức đưa người ra khỏi cung!"
Hạ Diệc Sơ ngước mắt nhìn tên thị vệ, sau lưng còn có một tiểu đội, chỉ sợ đã bị Phó Diệc Sinh động tay qua. Hạ Diệc Sơ câu môi cười khinh miệt:
"Ta đường đường là công chúa Đại Lan, sao có thể ngay lúc này mà lùi bước. Các ngươi hôm nay theo ta giết địch, ngày sau lưu danh sử sách."
"Vâng, công chúa!"
Hạ Diệc Sơ bước nhanh vào cửa cung, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt mệt mỏi của thị vệ và thi thể.
"Nhật An công chúa!"
Cũng không biết là ai dẫn đầu mở miệng hét to một tiếng. Ngay sau đó, một lần lại một lần tiếng hò hét vang lên.
Bóng người đỏ như lửa giống như ngọn đèn chiếu sáng hy vọng trong lòng mọi người.
Hạ Diệc Sơ không nói gì, đi đến trống trận phía trước, rút dùi trống ra, gõ lên, thanh âm mênh mông cuồn cuộn.
Quân đội được tiếp thêm dũng khí, tinh thần phấn chấn, tiếp tục chiến đấu với kẻ địch.
Trương đại nhân và các vị trọng thần khác được hộ tống đi đến bên cạnh Hạ Diệc Sơ.
"Trương đại nhân, không biết đối phương có bao nhiêu nhân mã?"
"Công chúa, đối phương có tám vạn nhân mã, chúng ta căng hết cũng chỉ không đến một vạn rưỡi."
"Đem Vương Yên Nhiên đến đây." Hạ Diệc Sơ nói với một Hộ Long vệ.
=================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.