Editor: Mi Mặt Mèo
*******************
Phó Diệc Sinh đăng cơ, Quân Nhật An vẫn là trưởng công chúa được mọi người kính sợ. Chỉ là, tên nàng đã đổi thành Phó Nhật An.
Phó Diệc Sinh không đối đãi ân cần với Quân Nhật An như Quân Ngôn Dục. Tuy là vinh hoa phú quý vẫn như cũ, nhưng nhất cử nhất động đều có người giám thị.
Quân Ngôn Dục bị giam giữ ở thiên lao, quần áo nhếch nhác, tóc tai tán loạn, chịu các hình phạt đổ máu không ít, sắp tới sẽ bị xử trảm. Quân Nhật An thấy bộ dạng này của hắn, khóc đến hai mắt sưng đỏ, không nói nên lời.
Nàng đem hết trách nhiệm ôm trên người mình, nàng cho rằng nếu không phải do nàng dẫn sói vào nhà thì Quân Ngôn Dục sẽ không rơi vào kết cục như thế. Nhìn Quân Ngôn Dục chật vật như thế, Quân Nhật An vô cùng áy náy.
Hắn yêu thương cô như trân bảo, nâng niu trong lòng bàn tay, thế mà nàng lại như một tên bạch nhãn lang, không bằng cả heo chó.
Quân Ngôn Dục nhìn Quân Nhật An khóc thút thít không thôi, không hề có ý muốn trách cứ nàng. Hắn vươn tay sờ sờ đầu nàng như lúc còn nhỏ, khẽ nói: "Là ca ca vô dụng, làm Nhật An khóc rồi. Sau này, không được tùy hứng nữa, một mình cũng phải sống tốt."
Quân Ngôn Dục nói càng làm Quân Nhật An khóc đến không thở nổ.
Ngày Quân Ngôn Dục bị trảm, Quân Nhật An cũng nhảy vào ao trong Ngự Hoa viên tự sát.
Đời này, Quân Nhật An chỉ sống đến mười sáu tuổi. Đến chết nàng cũng không phân biệt rõ rốt cuộc ai đúng ai sai.
Thiên hạ tan lâu sẽ hợp, hợp lâu tất tan.
Đó là lời Quân Ngôn Dục nói cho nàng nghe khi còn nhỏ. Quân Ngôn Dục cũng nói người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Quân Nhật An không phải là không chấp nhận được sự thất bại của Quân Ngôn Dục, mà là nàng không thể chấp nhận được Quân Ngôn Dục thất bại vì mình.
Nếu nàng là em sinh đôi của Quân Ngôn Dục, thì anh trai bảo hộ em giá, yêu thương nàng cũng là bình thường.
Nhưng nàng không phải em ruột hắn, mà là con gái kẻ thù. Nàng chính là một con bạch nhãn lang.
Từ ngày gặp Quân Ngôn Dục ở thiên lao, tinh thần Quân Nhật An trở nên không bình thường. Nàng vẫn xem mình là em sinh đôi của Quân Ngôn Dục, vẫn cho rằng mình sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với hắn. Cho nên ngày Quân Ngôn Dục thất thế, nàng cũng muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với Quân Ngôn Dục.
Hạ Diệc Sơ khó chịu nhăn mày, ôm ngực rầu rĩ, tựa hồ có thể cảm nhận được nỗi đau khổ tuyệt vọng của Quân Nhật An. Mỗi lần xem ký ức của nguyên chủ đều sẽ làm Hạ Diệc Sơ có một loại cảm giác cường liệt như chính bản thân mình đã trải qua. Lần này cũng vậy.
Lông mi khẽ run run, một giọt nước từ khóe mắt Hạ Diệc Sơ chảy xuống.
"Ai da, Hồng Mai, ngươi mau tới đây nhìn xem, công chúa sao lại khóc thế này?" Một tiểu cung nữ lo lắng nói to.
Hồng Mai nghe được, lập tức chạy từ bên ngoài vào.
"Có thể do miệng vết thương khá đau cho nên công chúa chịu không nổi?"
Hồng Mai nói với tiểu cung nữ kia: "Hồng Anh, ngươi ở đây trông coi công chúa, ta đi Thái y viện mời Thái y đến xem."
"Vâng, Hồng Mai tỷ, người đi đi, nơi này có ta trông coi rồi." Hồng Anh gật gật đầu, âm thanh giòn tan, trong giọng nói nghe ra được sự quan tâm thật lòng.
Hồng Mai xoay người vừa chớm bước đi thì đột nhiên bị Hạ Diệc Sơ gọi lại:
"Hồng Mai, không cần, ta không sao."
Hạ Diệc Sơ nói xong mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn, cổ họng đau đến không chịu được.
Hồng Mai và Hồng Anh nghe giọng Hạ Diệc Sơ cũng hoảng sợ, nhanh chóng đỡ nàng dậy, vội vàng đưa một chén nước ấm cho nàng. Hồng Anh lót thêm hai cái gối sau eo Hạ Diệc Sơ làm nàng dễ chịu hơn một chút.
Uống xong chén nước, Hạ Diệc Sơ mới cảm thấy yết hầu dễ chịu hơn một chút.
Nàng nhìn quanh căn phòng, không thấy bóng người đĩnh bạt kia đâu, không khỏi thất vọng, hỏi: "Hồng Mai,... Hoàng huynh ta đâu?"
Thần sắc thất vọng lan tràn không che giấu của Hạ Diệc Sơ làm cho người ta cảm giác nàng như đứa trẻ yếu ớt, cần có người che chở.
Bên ngoài mọi người đều nói công chúa Nhật An tính cách ngang ngược, ỷ vào Hoàng thượng sủng ái nên kiêu ngạo, không xem ai vào mắt.
Kỳ thật, chỉ có người hầu đi theo Quân Nhật An mới biết, Quân Nhật An bản tính không hư, chỉ là đứa trẻ được cưng chiều mà thôi.
=============================