Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 238: Vua xác sống độc sủng (44)




Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Tô Mạc đi bệnh viện không phải bởi vì hắn có chuyện, mà là thuộc hạ của hắn.
Người bị thương là Phục Qua - tâm phúc kiêm cận vệ của Tô Mạc.
Sau tận thế, hắn thức tỉnh dị năng, được Tô Mạc bồi dưỡng, thực lực lại càng cường đại.
Hạ Diệc Sơ tiếp xúc với Phục Qua không nhiều. Ấn tượng của cô về hắn là người ít nói, trầm mặc, thực lực cường đại, nguyện trung thành với anh trai cô.
Hạ Diệc Sơ không hiểu sao một người thực lực như vậy lại bị thương, hơn nữa nghiêm trọng đến mức phải có người khiêng vào bệnh viện.
Trong lòng mang nghi ngờ, Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly đến bệnh viện tìm Tô Mạc.
"Anh!" Hạ Diệc Sơ đến, kêu nhẹ một tiếng.
"Quay lại rồi à?" Tô Mạc ngẩng đầu nhìn Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly, liếc mắt một cái, ý bảo bọn họ ngồi xuống bên cạnh.
"Lần này ra ngoài có phát hiện gì không?"
Hạ Diệc Sơ kể lại những chuyện đã xảy ra cho Tô Mạc, bao gồm việc gặp Vương Hán.
"Vương Hán? Tiểu đội Gió sao?" Tô Mạc hỏi.
"Đúng vậy, chính là bọn họ." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, tiếp tục nói:
"Em và Tẫn Ly đến hơi chậm, bọn họ cũng thiệt hại một số người."
"Uhm!"
Đúng lúc này đèn trong phòng giải phẫu vụt tắt, các bác sĩ đã ra tới, thông báo phẫu thuật thành công.
Tâm phúc không có việc gì, Tô Mạc nhẹ nhàng thở ra, thần sắc cũng hòa hoãn không ít.
Hạ Diệc Sơ cùng Mặc Tẫn Ly ra khỏi bệnh viện.
Phục Qua trên đường trở về căn cứ Tinh Thần, đi ngang một nông trại, đột nhiên phát hiện tiếng khóc thút thít từng chập.
Đứng ven đường mơ hồ có thể nhìn thấy phía gần đầm lầy có một khối quấn vải đỏ, nhô ra một cái đầu trẻ con, tiếng khóc yếu ớt, khàn khàn.
Phục Qua không thể thấy chết mà không cứu, liền quyết định đến xe. Lại không ngờ, khi đến gần đầm lầy, đứa trẻ đang khóc thút thít kia ngừng khóc hẳn, một cái móc câu đen tím từ trong bùn đánh ra.
Mọi người lập tức rút lui, Phục Qua vận dụng dị năng, ngưng tụ thành một cái khiên Hàn Băng, chắn trước mặt mọi người. Đuôi bò cạp màu tím đánh không trúng, lập tức giận giữ, quay sang công kích Phục Qua.
Thực lực bò cạp cường đại, địa thế đầm lầy, Phục Qua không địch lại nên bị trọng thương.
Mọi người một bên áp chế bò cạp, một bên rút lui đưa Phục Qua ra xe, rót cho hắn chút huyết thanh, rồi tức tốc trở về căn cứ Tinh Thần.
"Người mặt bò cạp?" Hạ Diệc Sơ có chút nghi hoặc, đem tư liệu của thế giới này xem lại một lần, đều không phát hiện ra kẻ này.
"Không biết có phải là giống biến dị mới nhất không. Tháng trước, căn cứ Hoài Thượng cũng phát hiện một kẻ mặt heo thân quái vật, không biết từ đâu đến, đánh đấm lung tung, sau cùng bị dị năng giả đánh chết." Tô Mạc nói, thần sắc ngưng trọng.
"Em muốn đi xem xét."
Hạ Diệc Sơ sống trong thân thể nguyên chủ nhưng không phải là nguyên chủ. Từ khi cô vào thế giới này, quỹ đạo của thế giới này cũng đã lặng yên không tiếng động xảy ra thay đổi rồi.
Cho nên, hiện giờ, những chuyện này cũng là do thế giới đã thay đổi đi.
Hạ Diệc Sơ cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ và Mặc Tẫn Ly, cùng một số tinh anh mà Tô Mạc tự chọn đi đến chỗ đã xảy ra chuyện.
"Chính là nơi này." Đường Anh Tuấn ngồi ở ghế phụ chỉ đường.
"Ở phía sau sườn núi Tiểu Sơn này, lúc ấy chúng tôi tính ngừng lại ăn uống chút gì đó thì nghe âm thanh từ bên kia truyền tới."
Mọi người gật gật đầu tỏ ý hiểu rõ, để hai người ở lại trông xe, Hạ Diệc Sơ, Mặc Tẫn Ly và những người khác đi về phía sườn núi.
Đó là một nông trang, có lẽ đã hơn một năm không có người trông coi, cây ăn quả đã chết sạch, một mảnh hoang vu.
Con bò cạp tím đen kia có vẻ không phát hiện đám người Hạ Diệc Sơ, đang quay cuồng trong đầm lầy.
===============================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.