Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Sau khi thi đại học, đối với học sinh cuối cấp mà nói, chính là một loại giải phóng. Trong cuộc đời học sinh, dù cho thi đại học không phải là cột mốc quan trọng nhất thì cũng là thời điểm không thể bỏ lỡ.
Hạ Diệc Sơ không có nhiều ý kiến về vấn đề này.
Nguyên chủ chết sau khi thi đại học mùa hè năm ấy, trước đó cô đã ghi danh vào đại học Z. Cho nên, Hạ Diệc Sơ cũng chọn lựa như vậy.
Trong khoảng thời gian này, Hạ Diệc Sơ không tìm việc làm mà ở nhà làm một trạch nữ chân chính. Về phần Cố Dư Sinh, hắn đã bắt đầu học cách xử lý sự việc tại công ty của gia đình. Tuy là kỳ nghỉ, nhưng hắn cũng khá bận rộn, số lần gặp Hạ Diệc Sơ không có bao nhiêu. Ít ra, khi đi học mỗi ngày đều có thể gặp nhau.
Từ sau khi vào Cố thị, Cố Dư Sinh đều làm việc tới khuya mới ngủ, không có thời gian rảnh tìm Hạ Diệc Sơ trò chuyện như trước kia. Đa phần, cả hai đều nói chuyện qua điện thoại hoặc gọi video call. Rõ ràng là sống cùng thành phố lại như xa cách phương trời. Cố Dư Sinh muốn cho Hạ Diệc Sơ một chức vụ nhỏ trong công ty để hai người có thể gặp nhau mỗi ngày. Nhưng lời đề nghị này lại bị Hạ Diệc Sơ cự tuyệt.
Điều này làm Cố Dư Sinh khá thất vọng. Tuy nhiên, Hạ Diệc Sơ cũng cho hắn biết hiện giờ cô có thể kiếm sống bằng việc chơi cổ phiếu và viết văn. Cổ phiếu đã có hệ thống nhắc nhở. Còn viết văn thực sự là cô rất thích, tiền nhuận bút cũng đủ trang trải sinh hoạt phí. Sau đó, Cố Dư Sinh cũng không hề yêu cầu Hạ Diệc Sơ đến Cố thị làm việc nữa.
Thời gian yên lặng trôi qua, mỗi ngày Hạ Diệc Sơ đều dậy sớm, chạy bộ một vòng, tập Thái cực quyền với các ông lão bà lão. Mặt khác, cô vẫn luôn tu luyện tăng tu vi.
Kết quả thi đại học cũng đã có rồi. Hạ Diệc Sơ như ý nguyện đậu vào trường đại học kia. Hơn nữa, cô và Cố Dư Sinh cùng đạt điểm cao nhất tỉnh. Ai nấy đều gọi điện chúc mừng. Tên của hai người cũng được dán giấy đỏ trên bảng thông báo điểm của trường.
Cố Dư Sinh tổ chức tiệc mời các thầy cô và bạn bè ăn một bữa cơm tại khách sạn.
Trong tiệc tối, Hạ Diệc Sơ nhìn mọi người vây quanh chúc mừng Cố Dư Sinh, trong lòng cô nảy lên một tia cảm khái. Thời gian quả nhiên là thứ có thể thay đổi một người. So với tiệc chia tay cấp ba lần trước, người kia không câu nệ nói nói cười cười, thì Cố Dư Sinh hôm nay ôn hòa, lễ phép, giữ khoảng cách, quả thật là hai người khác nhau. Xem ra, Cố gia để cho Cố Dư Sinh vào làm việc tại công ty đã làm hắn trưởng thành hơn nhiều.
Kết thúc tiệc, Cố Dư Sinh đưa Hạ Diệc Sơ về nhà. Cả hai ngồi phía sau xe, tài xế cũng ý tứ thả tấm ngăn cách xuống. Xe chạy chậm rãi vững vàng.
Trong khoảng thời gian này, vì muốn rèn luyện cho Cố Dư Sinh, nên Cố Thành ngoài việc giao nhiệm vụ cho hắn thì cũng không lót đường cái gì, cho nên hắn cũng ăn không ít khổ. Mà công việc cũng yêu cầu hắn tham dự không ít tiệc tùng, nên tửu lượng cũng xem như là được rèn luyện qua. Vậy nên yến tiệc tối nay, hắn uống vài ly tính ra cũng chỉ là mưa bụi thôi.
"Nhật An." Cố Dư Sinh nhẹ giọng gọi Hạ Diệc Sơ một tiếng.
"Uh." Hạ Diệc Sơ ngồi bên cạnh, nghe ra chút u sầu trong giọng đối phương nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Cố Dư Sinh kéo cô vào trong lòng, nhéo nhéo cái cằm trơn bóng của cô, làm cô ngẩng đầu lên, cúi xuống hôn cô, động tác thật ôn nhu.
Triền miên hôn một lúc, Cố Dư Sinh lại đem người ôm chặt vào lòng, như đang ôm một bảo bối trân quý. Bị hắn ấn trong ngực, Hạ Diệc Sơ không thể nào nhìn được đôi mắt đen nặng trĩu cảm xúc của Cố Dư Sinh.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Dư Sinh đều ở bên cạnh Hạ Diệc Sơ. Không những không đi làm, buổi tối hắn cũng không trở về Cố gia mà ở lại phòng thuê của cô. Hạ Diệc Sơ cũng đồng ý cho hắn ở lại, nhưng bắt hắn ngủ ở phòng dành cho khách.
Hạ Diệc Sơ cũng tò mò hỏi hắn vì sao không đi làm, có phải là xung đột với cha hắn không. Lần nào Cố Dư Sinh cũng lắc đầu, đáp qua loa lấy lệ. Cho nên, Hạ Diệc Sơ cũng không hỏi thêm nữa. Hành vi khác thường của Cố Dư Sinh còn không phải là bởi vì hắn sắp phải rời khỏi nơi này sao.
Trong trí nhớ nguyên chủ, sau kỳ nghỉ hè này, Cố Dư Sinh sẽ đi du học nước ngoài, cũng chính là trong khoảng thời gian này. Càng gần tới ngày phải đi du học, Cố Dư Sinh càng dính Hạ Diệc Sơ.
Nhiều lần, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy thần sắc hắn âm trầm, thậm chí thấp thỏm lo âu. Mặc kệ trong lòng thế nào, hắn đều không nói với Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ vẫn làm như không biết, trong lòng thầm đếm từng ngày, chờ đợi một ngày kia.
===========================
Mọi người nhớ giữ vệ sinh thật tốt để bảo vệ sức khỏe cho bản thân và gia đình nha.
Ngày mai Mi phải đi làm rồi hiu hiu.