Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 144: Chạy trốn xung hỉ (18)




Editor: Mi Mặt Mèo
****************
Tô Phi Vũ trước đây quyết định lừa dối đối phương cho nên thừa dịp đối phương còn chưa phát hiện ra liền mua vé xe trốn về quê một chuyến.
Khi đó sự việc Hạ Diệc Sơ lấy chồng nhà giàu mười dặm hương thân đều rõ, Tô Phi Vũ bát quái liền biết, nghĩ đến dù sao cũng là người một nhà với Hạ Diệc Sơ, hơn nữa sớm muộn gì cũng bị người bên kia bắt được, không bằng sớm chạy đến thủ đô.
Thủ đô pháp chế nghiêm ngặt, mà hắn cũng nhân cơ hội tìm hiểu xem em họ hắn là gả cho vị nào.
Thế nên có một màn Tô Phi Vũ thông đồng với Tô Âm, bịa đặt ra việc Hạ Diệc Sơ gả cho nhà giàu, ham phú phụ bần, còn mình lẻ loi hiu quạnh.
Hạ Diệc Sơ cười lạnh liên tục, ánh mắt dừng trên mấy tấm ảnh, nghĩ xem làm thế nào trả thù tên cặn bã này mà lại không làm bại lộ chính mình.
Trong lúc lơ đãng, Hạ Diệc Sơ thấy được một tấm ảnh Tô Phi Vũ ôm một người tiến vào khách sạn. Người Tô Phi Vũ ôm ăn mặc đơn giản nhưng lại là loại vải dệt tốt nhất, dáng người cao gầy, nóng bỏng. Nếu Tô Âm biết, khẳng định có trò hay để xem.
Ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa, Hạ Diệc Sơ tức khác dừng lại ý cười nơi đáy mắt.
"Là ai?" Hạ Diệc Sơ hỏi một tiếng, đồng thời click chuột ẩn đi những văn kiện kia.
"Dao Dao, là tôi." Âm thanh trầm thấp, dễ nghe của Đông Phương Dật truyền đến.
Hạ Diệc Sơ mở cửa, thấy thần sắc Đông Phương Dật, nhíu mày một cái.
"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Diệc Sơ vừa hỏi, vừa tránh sang một bên, ý bảo đối phương đi vào.
"Không biết, cảm giác thân thể có chút khó chịu." Đông Phương Dật có chút ủy khuất nói.
Có thể là hắn vừa mới tắm xong, trên người mang theo mùi hương sữa tắm, mặc áo có hình gấu trúc, nhìn vừa đáng yêu vừa ngốc ngốc không nói nên lời.
Đông Phương Dật vừa vào liền ăn vạ trên giường Hạ Diệc Sơ.
"Để tôi nhìn xem." Hạ Diệc Sơ đóng cửa lại, mặt mày hơi ngưng trọng, toàn bộ tâm tư đều bị câu nói kia của Đông Phương Dật làm cho khó chịu, cũng không so đo hắn nằm trên giường mình.
Hạ Diệc Sơ đi qua, giơ tay sờ trán Đông Phương Dật, thăm dò nhiệt độ cơ thể hắn, kỳ thật lại ngầm chuyển linh khí tu luyện được mấy ngày nay sang cho hắn.
Có thể do đã được đưa linh khí vào một lần, nên lúc này cơ thể Đông Phương Dật không kháng cự.
Ha Diệc Sơ khống chế được linh khí trên thân thể hắn, thu tay lại, long tràn đầy nghi hoặc: "Không sao mà."
"Có." Đông Phương Dật làu bàu, giơ tay bắt được tay Hạ Diệc Sơ, đem tay cô thả lại trên người mình, làm ra vẻ lười nhác, đau khổ cau mày, nói: "Toàn thân đều đau, khó chịu."
Xem ra lại cũng không giống làm bộ làm tịch, Hạ Diệc Sơ cũng lo lắng cho hắn: "Vậy anh ở lại đây, tôi đi gọi điện thoại mời bác sĩ Vương đến đây một chuyến."
Nhiều năm qua, thân thể Đông Phương Dật đều là do vị bác sĩ Vương này điều trị.
"Đừng." Đông Phương Dật mở một con mắt, giơ tay kéo Hạ Diệc Sơ lại, không cho cô rời đi: "Cô đấm đấm vai cho tôi là được rồi, chắc là mấy ngày nay ngồi máy tính nhiều, ngủ không đủ nên khó chịu thôi."
Hạ Diệc Sơ vừa nghe lời này của hắn, trong lòng yên tâm.
Ở thời không có Mặc Thiên Trần, đôi khi Mặc Thiên Trần phê duyệt tấu chương đến khuya, cô thường xuyên đấm bóp cho Mặc Thiên Trần, để hắn thả lỏng thân thể. Thời gian đó, Hạ Diệc Sơ cũng có thỉnh giao vài vị sư phó nên kỹ thuật mát xa của cô bây giờ cũng có thể so sánh với các vị đại sư.
Hạ Diệc Sơ đổi tư thế ngồi thích hợp, bắt đầu mát xa cho Đông Phương Dật.
Đông Phương Dật vùi đầu thật sâu vào trong chăn của Hạ Diệc Sơ, cảm nhận hơi thở của Hạ Diệc Sơ cùng kỹ thuật mát xa tinh vi của cô, làm hắn thỏa mãn cực kỳ. Một lúc sau, Hạ Diệc Sơ phát hiện hơi thở Đông Phương Dật đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
Hạ Diệc Sơ kéo chăn đắp lại đàng hoàng cho Đông Phương Dật, xuống giường, tính sang phòng bên ngủ tạm một đêm.
Vừa lúc này, Đông Phương Dật đột nhiên duỗi tay sờ soạng bên cạnh, bắt lấy vạt áo Hạ Diệc Sơ không buông.
Hạ Diệc Sơ dùng sức kéo ra, không những không được mà còn làm Đông Phương Dật cảm thấy nguy hiểm, nhíu chặt mi, càng kéo Hạ Diệc Sơ.
Dù sao Hạ Diệc Sơ cũng không phải chưa từng ngủ chung với Đông Phương Dật, lần trước còn nằm trong ngực người ta ngủ trưa.
Nghĩ nghĩ, Hạ Diệc Sơ dứt khoát kéo chăn, nằm xuống ngủ.
Giường ngủ lớn, hai người nằm dư dả.
===============================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.