Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 139: Chạy trốn xung hỉ (13)




Editor: Mi Mặt Mèo
****************
Hạ Diệc Sơ rất muốn giúp thân thể Đông Phương Dật nhanh chóng tốt lên, nhưng cô cũng biết không thể nóng vội. Thân thể Đông Phương Dật đã hư nhược nhiều năm, muốn trong thời gian ngắn khôi phục lại như người bình thường là không có khả năng.
Cho nên sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hạ Diệc Sơ quyết định nửa tháng hoặc một tháng sẽ rót linh lực vào thân thể Đông Phương Dật một lần. Như vậy, Đông Phương Dật có thể dần dần hồi phục mà Hạ Diệc Sơ cũng có thời gian tu luyện, hấp thụ linh khí, chuẩn bị cho lần trị liệu tiếp theo.
Thời gian trôi qua thật nhanh đã đến cuối tuần, cũng là ngày sinh nhật của Tô Âm.
Hôm đó Hạ Diệc Sơ không có tiết học, Đông Phương Thải đi công tác không về, Hạ Như cũng có hẹn, nên Hạ Diệc Sơ nói một tiếng với Đông Phương Dật, quyết định đi dự sinh nhật.
"Đi mấy tiếng sẽ về? Tôi đi đón cô?" Đông Phương Dật ngồi trên sô pha, hỏi Hạ Diệc Sơ.
Không biết có phải do Hạ Diệc Sơ dùng linh khí, làm sạch kinh mạch hắn hay không mà cơ thể Đông Phương Dật mấy ngày nay đều không phát bệnh, khí sắc cũng không tồi, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt hơn người thường, nhưng cũng không còn giống như một con ma ốm nữa.
Lúc ở nhà, Đông Phương Dật đều mặc quần áo rộng thùng thình hoặc là quần áo dễ vận động, thiên về màu trắng, toàn thân trên dưới đều tản ra quý khí, thoạt nhìn giống như một thiếu niên đơn thuần, vô hại.
Hắn ngồi trên sô pha, dung mạo tuyệt luân tinh xảo, Hạ Diệc Sơ cảm giác tim mình đã bị Đông Phương Dật làm tan chảy.
Hạ Diệc Sơ nói nơi tổ chức sinh nhật, "Sau buổi tiệc, các cô ấy sẽ đi ktv linh tinh, tôi sẽ về sớm chút. Sẽ mua cho anh bánh kem dâu tây anh thích nhất."
"Uhm." Đông Phương Dật nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn Hạ Diệc Sơ cất quà sinh nhật vào túi sau đó ra cửa.
Chờ thân ảnh Hạ Diệc Sơ biến mất ngoài cửa, thần sắc thuần lương vô hại trên mặt Đông Phương Dật tiêu tán hết, nét mặt trở nên tinh xảo, thâm trầm.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ từ lần Hạ Diệc Sơ ôm hắn ngủ, trong mắt, trong lòng hắn chỉ có mỗi một người là cô, mà người khác lại không thể thấy rõ được nỗi lòng hắn.
Hắn khát vọng cô nhìn hắn, khát vọng hơi ấm nhiệt độ cơ thể cô.
Còn tưởng... mỗi ngày đều được cô ôm ngủ, hoặc là mỗi ngày đều ôm cô ngủ.
Khát vọng thời thời khắc khắc cô đều quan tâm, chú ý hắn, bằng không sẽ như bây giờ, lòng tràn đầy bực bội.
Đông Phương Dật ánh mắt ầm trầm dừng lại ở con thú bông bên trên sô pha, chộp thú bông vào trong ngực, lại thật mạnh ném ra ngoài, nhấc chân rời sô pha đi lên lầu hai.
Dưới lầu, người giúp việc cúi đầu, chờ Đông Phương Dật đi lên, mới nhặt thú bông vô tội bị vứt trên mặt đất kia thả lại trên sô pha.
Đông Phương Dật về tới phòng mình, bò lên giường, bực bội lăn vào trong chăn, hít thật sâu, ý đồ muốn từ trong chăn có thể ngửi được chút hơi thở còn sót lại của Hạ Diệc Sơ từ ngày ấy.
Đã qua vài ngày rồi, lúc ấy Hạ Diệc Sơ cũng chỉ nằm ngủ lại hai tiếng ngắn ngủi, hơi thở của cô trong ổ chăn kia đã sớm tiêu tan.
Đông Phương Dật không nghe được khí vị của Hạ Diệc Sơ trong chăn, hừ lạnh một tiếng, như trẻ con duỗi chân, đá toàn bộ chăn đệm xuống đất.
- ------------------
Hạ Diệc Sơ đi xe riêng, tới địa chỉ Tô Âm gửi cho cô.
Nơi này là quán rượu có tiếng ở thủ đô.
Tới nơi, Hạ Diệc Sơ bảo tài xế về trước, không cần chờ cô, lấy di động ra muốn gọi cho Tô Âm, vừa vặn, Tô Âm từ trong nhà hàng đi ra. Thấy Hạ Diệc Sơ, ánh mắt Tô Âm tỏa sáng, mặt đầy ý cười đi đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, duỗi tay ôm một cánh tay của Hạ Diệc Sơ, thân mật nói: "Ninh Dao, tôi còn nghĩ sao cô chưa tới, không biết có phải kẹt xe hay không, không ngờ cô đã tới rồi. Đi đi đi, chúng ta vào đi thôi."
"Uh." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu. Cô không có thói quen thân cận với người bên ngoài như thế, lại thấy Tô Âm trang điểm tỉ mỉ quá, làm bộ lơ đãng rút tay mình ra, cúi đầu vờ như mở túi đồ.
Khi đi đến trước cửa phòng bao, Hạ Diệc Sơ từ trong túi lấy ra quà sinh nhật cho Tô Âm: "Đây là quà tặng cho cô, sinh nhật vui vẻ."
Tô Âm mặt đầy kinh hỉ, tiếp nhận gói quà tinh mỹ, thực cao hứng không khép miệng lại được, nói năng lộn xộn: "Mời được cô đến đã là vinh hạnh của tôi, thật không nghĩ cô còn sẽ tặng quà. Cảm ơn cô, Ninh Dao."
"Đừng khách khí, là phòng này phải không?" Hạ Diệc Sơ nghiêng nghiêng đầu.
"Uh, uh." Tô Âm liên tục gật đầu, mang theo Hạ Diệc Sơ đi vào.
Khi Hạ Diệc Sơ đến thì trong phòng đã có rất nhiều người nhốn nháo, rộn ràng, đùa giỡn, không khí rất hòa hợp.
Hạ Diệc Sơ nhìn qua một cái, phát hiện đều là bạn học, cũng có người lạ mặt nhưng tuổi tác cũng không lớn, đều là người cùng tuổi. Chỉ trừ một người...
Hạ Diệc Sơ nhìn người đàn ông ngồi trong góc, thoạt nhìn một chút cũng không khiến hắn chú ý.
Người kia không quá hai mươi tuổi, bề ngoài anh tuấn, khí chất thành thục, thu hút mấy cô gái mặt đầy ngượng ngùng tiến lên trò chuyện với hắn.
Ngay cả Tô Âm, vừa vào cửa ánh mắt cũng rơi trên người đàn ông kia.
Đặc biệt thấy mấy cô gái vây quanh hắn, thần sắc Tô Âm biến đổi, nhấc chân lập tức tiến tới, đi vê phía bên kia.
Hạ Diệc Sơ thu hồi ánh mắt lạnh lẽo của mình, không nhìn hắn ta nữa, mà đi đến bên khác, chọn một chỗ trống ngồi xuống. Sau đó, cô nhìn thấy Tô Âm kéo tay người đàn ông kia, quay đầu nói gì đó với mấy cô gái khác, mấy cô gái kia cười duyên vài tiếng, náo loạn một ít rồi rời đi.
Lúc Tô Âm duỗi tay khoác tay người đàn ông kia, tựa hồ hắn cảm giác được ánh mắt Hạ Diệc Sơ, ngước mắt nhìn cô. Hạ Diệc Sơ thân thiện cười cười, nhưng trong lòng tràn đầy chán ghét.
========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.