Editor: Mi Mặt Mèo
********************
"Cái gì! Ngươi nói ba đi lên núi săn thú?" Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Tô Viên Viên.
Tô Viên Viên hiện giờ mới tám tuổi, bị Hạ Diệc Sơ nhìn chằm chằm như thế, tức khắc đã bị hoảng sợ.
"Đúng vậy, sáng sớm liền đi ra ngoài, vẫn là cùng bác cả, chú ba cùng đi......" Tiểu cô nương thần sắc có chút sợ hãi, yếu ớt nói.
Không xong!
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, hôm qua nàng quá sơ suất, thấy chân Tô Quốc Chí hoàn hảo mà không hỏi hệ thống thời điểm Tô Quốc Chí bị thương.
Vừa mới nghe Viên Viên nói Tô Quốc Chí đi ra ngoài săn thú, Hạ Diệc Sơ tra trong đầu một chút, mới biết chân Tô Quốc Chí bị thương chính là ngày săn thú hôm nay.
Nhìn cô bé kia có chút sợ hãi, Hạ Diệc Sơ biết mình vừa mới phản ứng kịch liệt quá nên ngồi xổm xuống, ngẩng lên sờ đầu Tô Viên Viên, nhẹ giọng hỏi: "Viên Viên ngoan, cha ra ngoài lúc nào? Chị có chuyện quan trọng muốn nói với cha, vừa rồi cũng không phải muốn dữ với em, chị xin lỗi được không?"
"Không có việc gì." Tô Viên Viên lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua trên vách tường treo đồng hồ, nói với Hạ Diệc Sơ: "Ba đi ra ngoài lúc 6 giờ, hiện tại đã đi hơn một tiếng rồi."
"Uhm, chị biết rồi. Viên Viên ngoan, đợi lát nữa mẹ về, em nói với mẹ một tiếng, chị có chút chuyện đi ra ngoài, cả nhà ăn cơm không cần chờ chị." Hạ Diệc Sơ nói, không đợi Tô Viên Viên trả lời, nàng đã đứng lên, nhấc chân chạy đi ra ngoài.
Tô gia thôn tứ phía vây quanh bởi núi, ba anh em Tô Quốc Chí đều dựa vào lên núi săn thú mà duy trì cuộc sống, mà cũng không phải đánh thỏ hoang hay gà rừng, mà là săn các loại dã thú lớn trong rừng sâu như lợn rừng.
Lúc này, vận khí của của đám người Tô Quốc Chí không được tốt, đụng phải hai con hổ. Tuy rằng cuối cùng cả ba đều trốn thoát nhưng Tô Quốc Chí bị một con hổ cắn bị thương một chân, sau này cũng không đi lại bình thường được.
Nếu hệ thống để nàng xuyên qua lúc hai chân Tô Quốc Chí còn hoàn hảo, tất nhiên nàng sẽ bảo vệ tốt Tô Quốc Chí, không để hắn bị thương, cũng là một trong những yêu cầu của nguyên chủ Tô Ninh Dao.
Hạ Diệc Sơ vừa chạy lên núi, vừa trong đầu kêu hệ thống chỉ rõ vị trí đám người Tô Quốc Chí.
Một mũi tên màu vàng kim cùng với các loại ký hiệu dẫn Hạ Diệc Sơ tiến theo một phương hướng phía trước.
Mũi tên này chỉ có mình Hạ Diệc Sơ có thể thấy, hơn nữa, có mũi tên chỉ đường, cũng làm Hạ Diệc Sơ bớt phải mò mẫm đường đi.
Đường núi cũng không dễ đi, mấy ngày trước còn có mưa, dưới chân dẫm lên bùn mềm mại, còn có bùn dính trên đế giày, làm người đi tới thập phần lao lực.
Đằng kìa co dấu chân vài người, dấu chân lớn hơn nhiều so với dấu chân của Hạ Diệc Sơ, chắc là của Tô Quốc Chí và các vị chú bác khác.
Hạ Diệc Sơ dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi tràn ra trên trán, chẳng sợ mệt mỏi, nangf vẫn đi về hướng mũi tên chỉ.
Hạ Diệc Sơ cho dù có ký ức của nguyên chủ Tô Ninh Dao nhưng trên con đường núi chênh vênh này so với Tô Quốc Chí thường xuyên đi lên săn thú vẫn còn kém quá nhiều.
May mắn là, đám người Tô Quốc Chí mang theo một ít thú săn và đồ dùng, hơn nữa còn muốn tìm kiếm dấu vết lợn rừng nên cũng không đi quá nhanh. Điều này làm Hạ Diệc Sơ có thêm động lực đuổi theo.
Hơn 2 giờ đi đường núi, rốt cuộc Hạ Diệc Sơ cũng đuổi kịp đám người Tô Quốc Chí.
"Ba, ba." Hạ Diệc Sơ ở rất xa, đã thấy được mấy thân ảnh cao lớn ở rừng rậm phía trước, Tô Quốc Chí tối qua còn cùng nàng ăn cơm chiều cũng ở đó. Giờ phút này bọn họ dường như chưa gặp hai con hổ kia, mấy người đang phân tán các nơi tìm kiếm.
Âm thanh Hạ Diệc Sơ thu hút sự chú ý của mọi người.
Đặc biệt là Tô Quốc Chí, nghe thấy âm thanh này liền ngẩn người, trong lòng suy nghĩ, âm thành này thế nào lại giống như của con gái hắn. Hẳn là ảo giác đi, lúc hắn đi khỏi cửa, con gái lớn vẫn còn ngủ, sao giờ có thể xuất hiện ở nơi rừng núi hoang vắng này.
Tô Quốc Định bên cạnh mở miệng đánh bay ảo tưởng của Tô Quốc Chí, hắn nói: "Lão nhị, không phải con gái ngươi sao? Sao lại chạy đến nơi nay?"
Tô Quốc Chí nghe vậy, quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Diệc Sơ dọc theo con đường nhỏ, hướng về phía hắn đi tới.
Đứa trẻ này có lẽ là ở phía sau đuổi theo họ một đường, giờ phút này thở hổn hển, tóc bị bụi cỏ cao quét đến có chút hỗn độn, giày cùng ống quần dính đầy bùn.
Tô Quốc Chí vừa thấy, thật đúng là con gái hắn.
Tô Quốc Chí xoay người bước nhanh về hướng Hạ Diệc Sơ, gương mặt ngăm đen ngay ngắn nhìn xuống, thần sắc có chút nghiêm túc, nhìn Hạ Diệc Sơ nói: "Con vì sao lại chạy tới nơi này?"
"Ba, đi mau, chú bác cũng chạy nhanh đi, nơi này không an toàn." Hạ Diệc Sơ thở hổn hển nói, đuổi theo như thế một đường, dù mệt đến quá sức nhưng chỉ khi thấy đôi chân Tô Quốc Chí hoàn hảo, không khiếm khuyết, lo lắng trong lòng nàng mới thả xuống.
"Con nói bậy cái gì, chạy nhanh trở về cho ta! Không được làm bậy!" Tô Quốc Chí nghiêm túc nói, ánh mắt đặt ở trên người Hạ Diệc Sơ, nhíu nhíu mày, trong giọng nói có một tia tức giận: "Con gái lớn không ở nhà, sáng sớm tới nơi này nói mê sảng gì đó! Nơi này cũng là nơi ngươi có thể đến sao? Nếu giữa đường xảy ra chuyện gì thì làm sao?"
Tô Quốc Chí nói ra một hơi, Hạ Diệc Sơ nghe thấy lúc này trong lòng mới sinh ra một tia sợ sệt.
Dọc đường đi, nàng chỉ nghĩ ngăn cản Tô Quốc Chí, không để hắn bị thương, lại không nghĩ đến nàng một mình tiến vào núi này cũng thập phần nguy hiểm. Nếu giữa đường không gặp được Tô Quốc Chí mà lại gặp phải thú dữ thì có tính mạng nàng không còn.
Nàng hiện tại chỉ là người bình thường, bởi vì có pháp tắc thiên địa ước thúc, hệ thống không thể ở lúc nàng gặp nguy hiểm trợ giúp nàng.
Nếu nhiệm vụ chưa hoàn thành mà chết đi, thì không chỉ có nhiệm vụ thất bại mà chính nàng cũng sẽ chết...
Hạ Diệc Sơ nghĩ kỹ, trong lòng cũng sinh ra một mạt sợ hãi, hốc mắt tức khắc liền đỏ.
Tô Quốc Chí cũng không phải có ý tức giận mắng con gái mình, hiện tại nhìn Hạ Diệc Sơ đã biết sợ, hốc mắt ửng đỏ, liền mềm lòng.
============================