Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Chương 125: Thái tử si tình (29)




Edit: Linhlady
Beta: Phuongman48
Nhìn biểu tình hiện lên trên mặt Nạp Lan Tĩnh Vận, trong lòng Đức phi vui vẻ, giả bộ làm ra bộ đáng tiếc hận, lắc đầu nói: "Ai, đều là chút chuyện cũ rích, xem ra ta thật là người già rồi, trí nhớ đều không tốt, ngươi nha, cũng đừng thương tâm."
Đức phi nói xong liền kéo tay Nạp Lan Tĩnh Vận qua, bất động thanh sắc cởi ra vòng tay mã não quý giá từ trên cổ tay mình.
"Tuy rằng vòng tay mã não này không trân quý bằng vòng khuynh tâm nhưng vẫn là một chút tâm ý của bổn cung."
Đức phi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Nạp Lan Tĩnh Vận.
Nạp Lan Tĩnh Vận sắc mặt đỏ lên, ngoan ngoãn gật gật đầu, đem mã não nhận lấy.
Vị Ương Cung, tiệc mừng thọ.
Lục hoàng tử Mạc Lâm sau khi mọi người ngồi vào vị trí, mới khoan thai tới muộn.
Mạc Càn nhìn thoáng qua Mạc Lâm, sắc mặt có chút âm trầm.
Đức phi thấy vẻ tức giận hiện lên trên mặt Mạc Càn, vội vàng đứng lên quát lớn nói: "Ngươi cái đồ hỗn trướng này, cho dù là chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho phụ hoàng ngươi cũng không được phép tới chậm!"
Nghe được Đức phi nói, sắc mặt Mạc Càn hơi hơi có chút hòa hoãn.
"Đứng lên đi!"
Mạc Lâm nghe tiếng đứng lên.
"Phụ hoàng, nhi thần chuẩn bị cho ngài một đại lễ vật."
Dứt lời, Mạc Lâm đứng lên nhìn về phía sau.
Mọi người theo Mạc Ly hướng tới cửa Vị Ương Cung nhìn lại.
Chỉ thấy cung nhân nâng một vật vào, bên trên phủ tấm vải đỏ.
Bá!
Mạc Lâm tiến lên lập tức giật tấm vải xuống.
Cả đại điện đều truyền đến từng đợt kinh hô.
Mạc Lâm cùng Đức phi nghe động tính phía sau, không khỏi lộ ra biểu tình đắc ý.
Tô Linh Nhi nghe tiếng quay đầu nhìn lại thấy chính giữa đại điện bày một bức thêu vạn dặm núi sông.
"Phụ hoàng, đây là nhi thần căn cứ theo bức tranh vạn dặm núi sông đồ của họa tông Phương Thiên Kính, mời một trăm vị tú nương vang danh ở Hoài Nam thêu suốt ba tháng trời mới xong, nhi thần ở chỗ này cung chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương, thiên thu vạn đại!"
Mạc Lâm cúi xuống thân mình quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Mạc Càn mặt không có biểu tình gì khác, nhìn toàn bộ đại điện bị chia thành hai nửa vạn dặm núi sông đồ, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.
"Các ngươi ai còn chuẩn bị lễ vật cho trẫm thì cùng nhau trình lên đây đi."
Mạc Càn vừa dứt lời, các hoàng tử khác cũng không cam lòng mang lễ vật mình chuẩn bị tỉ mĩ trình lên.
"Phụ hoàng, đây là san hô nhi thần chuẩn bị cho ngài."
"Phụ hoàng, đây là ngọc lục bảo đồng điêu con chuẩn bị cho ngài"
"Phụ hoàng......"
......
Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện tràn ngập đủ loại kì trân dị bảo.
Cho dù nhiều quà như vậy nhưng duy chỉ có Mạc Ly cùng tiểu Mạc Ương còn ngồi bất động ở vị trí của mình.
"Hai người các ngươi làm sao còn chưa đưa lễ vật cho trẫm?"
Ngữ khí của Mạc Càn nghe không ra nửa điểm hỉ nộ.
Nhưng những hoàng tử đã tặng lễ vật lạo bày ra bô dánh vui sướng khi người khác gặp hoạ nhìn hai người Mạc Ly cùng tiểu Mạc Ương.
Phải biết rằng lễ vật của bọn họ đều sưu tập từ Tây Chu và các nơi khác, một lễ vật ở đây truyền ra ngoài cũng là bảo vật giá trị liên thành.
Tiểu Mạc Ương nghe được, Mạc Càn hỏi chuyện có chút không được tự nhiên vặn vẹo quay người.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng chuẩn bị lễ vật cho người, chỉ là......"
Tiểu Mạc Ương buồn bực cúi đầu.
"Chỉ là cái gì?"
Giống nói tiểu mạc ương thấp thấp, mang theo một tia khóc nức nở:
"Chỉ là sợ phụ hoàng ghét bỏ lễ vật nhi thần chuẩn bị cho ngài."
Rốt cuộc vẫn là miếng thịt từ trên người mình rơi xuống.
Hoàng Hậu vừa nhìn thấy khuôn mặ thương tâm của tiểu Mạc Ương, vội vàng mở miệng nói:
"Ương nhi, phụ hoàng của con có bảo bối gì mà chưa thấy qua, nói không chừng sẽ thích lễ vật của con thì sao."
"Thật sự?"
Nghe được Hoàng Hậu nói tiểu Mạc Ương trừng lớn đôi mắt cao hứng ngẩng đầu lên.
4.12.2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.