Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 76: Ca ca đào hoa mau yêu ta (hoàn)






**\*Nội dung chương này mang yếu tố tham khảo\***
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Tử Luân vẫn như cũ đều đặn qua nhà Hạ Y ở lì lại đó, cũng may không có vô sĩ đến mức đòi ngủ lại như hôm trước. Hạ Y trông có vẻ tiếp nhận, để Hạ Tử Luân đến trường đưa đón mình, chiều về chui vào phòng xử lí đống bài tập, Hạ Tử Luân ngồi ngoài ghế sô pha xem ti vi đợi cô làm bài xong sẽ cùng ăn cơm. Hai người coi như là chung sống hòa bình.
Cứ thế trôi qua một tuần, Hạ Y cảm thấy tiến triển dù không theo kế hoạch ban đầu nhưng vẫn đi đúng hướng, thêm chút kích thích nhỏ có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy, ngày hôm đó sau khi tan học, cô tùy tiện chọn một bạn học nam cao gầy, đi đến chỗ cậu, mỉm cười, "Cậu có thời gian không? Giúp tôi một chút chuyện, nếu làm tốt đảm bảo thù lao hậu hĩnh."
Hạ Tử Luân hôm nay đến trường đón Hạ Y như thường lệ, vốn nghĩ đến nơi sẽ thấy cô vừa vặn bước ra, nhưng anh chờ đến mười phút sau vẫn không nìn thấy bóng dáng quay thuộc.
Học sinh ùa ra ngày một đông, rồi vắng dần, đến hai mươi lăm phút trôi qua, sân trường chỉ còn lác đác vài người.
Hạ Tử Luân có chút thấp thỏm nhướn người nhìn vào phía trong trường. Có thể là cô bận việc đi.
Vừa nghĩ xong, anh trùng hợp đã thấy cô. Hạ Y bước ra từ sảnh đi đến cổng trường, bên cạnh cô là một nam sinh sáng sủa, cao ráo.

Hai người thì thầm nói chuyện với nhau đi xuống dưới, không nắm tay, gần như là sóng vai ngang hàng, thoạt nhìn chỉ là đôi bạn trò chuyện với nhau, nhưng thật sự, chuyện này có thể cảm nhận khác được. Cho dù một đôi tình nhân đi cách nhau một mét trên phố, nhưng chỉ cần dùng trái tim quan sát, bạn có thể nhìn ra manh mối, biểu cảm, động tác giữa hai người không giống như người bình thường.
Giống như giờ phút này, hai người sóng vai đi ra cổng trường, họ không cố ý mỉm cười, nhưng thời điểm nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt đều mang theo ý cười vui vẻ.
Hạ Tử Luân ngẩn người đứng ngay trước cổng trường, như bị điểm huyệt không thể động đậy, trơ mắt nhìn bọn họ đi tới, cách mình càng lúc càng gần.
Trời đã tối đen, như hũ mực đậm đặc từ từ từng chút một loang rộng trên bầu trời, bao phủ con người ta trong đó, không còn chỗ ẩn nấp.
Cuối cùng, ánh mắt nữ sinh lướt qua mặt anh, có vẻ hơi ngẩn ra, sau đó cô dừng bước, mà người nam sinh bên cạnh cũng ngạc nhiên rồi dừng bước theo cô.
Hạ Tử Luân bỗng nhiên không biết để tay chân như thế nào, anh liếm bờ môi dưới khô khốc, giọng khàn khàn: "Em ra trễ."
"Ừ." Hạ Y cười nhẹ đáp, "Hôm nay em hẹn bạn học này đi mua chút đồ, cũng là quên dặn anh Tử Luân không cần đến. Xin lỗi nha."
"Anh có thể đưa em đi..."
"Nhưng em đã lỡ hẹn với bạn học này rồi. Dù sao đồng niên sẽ dễ chọn được đồ dùng phù hợp hơn.", nói rồi quay sang nam sinh kia giới thiệu: "Đây là anh mình, Hạ Tử Luân."
Nam sinh cười, hướng Hạ Tử Luân lễ phép gật đầu, nhưng anh lúc này đâu thèm để ý đến cậu.
Đồng niên? Nhưng vì sao phải là con trai chứ?
Nếu không phải hai người có gì mờ ám, thì làm sao Hạ Y hôm nay lại kỳ lạ đi cùng với một cậu trai thế này?
Hạ Tử Luân càng nghĩ càng thấy chua chát, im lặng không nói nữa, ánh mắt cũng không gắt gao dán lên người bọn họ.
Hạ Y giống như không cảm thấy gì, quay sang nam sinh: "Chúng ta đi chứ?"
Nam sinh cũng nhanh nhạy, diễn khá tốt, nhìn thoáng qua Hạ Tử Luân, giống như chần chừ, "Nhưng anh của cậu..."

"Không sao. Mình nói anh ấy về trước." Hạ Y nói rồi quay sang Hạ Tử Luân, "Vậy nhé, anh trai."
Hạ Tử Luân hơi ngạc nhiên, cúi đầu mím môi dưới, "Anh ——" dừng một chút, anh hơi chua xót nở nụ cười, gật một cái, "Ừm, vậy hai đứa đi, anh về trước. Nhớ cẩn thận." Vốn dĩ anh định chúc một câu vui vẻ, nhưng nhìn thấy cô đi cùng với nam nhân khác mà vui vẻ, lại không thể chịu được.
Chỉ đợi có thế, Hạ Y hí hửng quay sang nam sinh, "Được rồi. Đi thôi."
Nam sinh gật đầu, hướng Hạ Tử Luân cười chào một cái rồi nhấc bước theo Hạ Y.
Hai người họ đi lướt qua Hạ Tử Luân, tạo thành một cơn gió nhẹ thổi qua người anh, nhưng lạnh buốt tê tái.
Hạ Tử Luân hốt hoảng, gấp gáp quay người lại, trước mắt anh là bóng lưng một đôi nam nữ đi kề với nhau, trông, mới hòa hợp làm sao.
Anh sợ hãi đưa tay ra, thế nhưng lại không biết nắm bắt vào đâu, cứ thế chới với giữa không trung.
Phải rồi.
Anh làm gì có tư cách cấm cản cô đây?
Y Y của anh tốt đẹp như vậy, rõ ràng, nên tìm cho mình một hạnh phúc tốt hơn. Chứ không phải, ở một kẻ lăng nhăng đào hoa như anh.
Hạ Tử Luân ép buộc bản thân bị thuyết phục bởi thứ suy nghĩ kia, rốt cuộc hụt hẫng thả tay xuống, rũ mắt, xoay người toan quay lại xe trở về.
"Cho nên? Anh như thế đã bỏ cuộc rồi?"
Hạ Tử Luân cứng còng thân thể, thiếu nữ không để ý phản ứng anh ra sao, phối hợp nói tiếp: "Thật là! Ít nhất anh cũng phải chạy theo giành lấy em khỏi tay người đàn ông khác chứ! Hạ Tử Luân chẳng có khiếu ngôn tình gì cả!" Hạ Y chống nạnh, phụng phịu phồng má, một bộ là mình chịu oan ức.
Cô nói rõ ràng đến thế, kẻ ngốc cũng biết màn ban nãy chỉ là dàn dựng để trêu người một lúc. Cậu nam sinh kia đã không còn thấy bóng dáng, hẳn là đã về trước.

Hạ Tử Luân cảm giác mình nên tức giận bởi vì bị lừa dối, chí ít cũng phải nổi nóng, thế nhưng hoàn toàn không... Anh chỉ cảm thấy may mắn, trong lòng tràn ngập may mắn, không xen lẫn cảm xúc nào khác.
"Hạ Tử Luân, em nói rồi! Em thích anh, cả đời này, cũng không thể thay đổi được. Em..."
Chưa nói hết câu, Hạ Y đã bị thân hình cao lớn dùng sức ôm lấy, ôm thật chặt, giống như chỉ cần anh buông tay, cô sẽ tan biến, biến mất khỏi cuộc đời anh.
Hạ Tử Luân cảm giác mình như một miếng băng mỏng, bị nhiệt độ cơ thể của cô gái bé nhỏ dần dần hòa tan, không thể ngăn cản, không thể đảo ngược quá trình đó. Anh nhắm măt hưởng thụ, nhẹ nhàng nghiêng đầu, gò má anh lạnh lẽo kề sát với vùng cổ cô ấm áp, nhiệt độ ấm áp từng chút từng chút một thấm vào da, từ từ khuếch tán.
"Y Y... Cảm ơn em." Hạ Tử Luân giọng khản đặc nỉ non, tự tạo cho bọn họ một không gian riêng biệt, tiếng nói của anh để duy nhất một mình cô nghe thấy.
Hạ Y đưa tay đặt lên tấm lưng của Hạ Tử Luân, nhẹ nhàng đáp lại: "Cảm ơn gì chứ! Đều là người trong nhà, khách sáo như vậy làm gì?"
Hạ Tử Luân ngẩng đầu, nắm bả vai Hạ Y đối mặt với cô, nhìn nhìn Hạ Y, có chút ủy khuất: "Là người trong nhà thôi sao?"
"Vậy thì..." Hạ Y làm mặt nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi tinh nghịch nháy mắt, "Hạ Tử Luân muốn em là gì?"
Câu hỏi cùng ngữ điệu mong chờ, giống như ép buộc Hạ Tử Luân cần phải trả lời đúng.
Hạ Tử Luân cười dịu dàng, cuối xuống, môi anh nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mềm mại của Hạ Y, tiếp sau đó mơn trớn đến tai cô, cắn nhẹ một ngụm, thuận tiện khẽ khàng: "Của anh."
[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ +5! Hảo cảm đạt 100! Nhiệm vụ hoàn thành!]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.