Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 49: Ca ca đào hoa mau yêu ta (10)






Thư kí đặc biệt thì có văn phòng làm việc riêng, nhỏ hơn tổng giám đốc, nhưng so với nhân viên công chức cấp dưới thì vẫn đầy đủ hơn.
Văn phòng của thư kí đặc biệt nằm kế bên văn phòng tổng giám đốc, nằm trên tầng cao nhất của công ty, cũng không ngoằn nghèo khó tìm.
Tiếng thang máy mở ra, bước chân Hạ Y lộp cộp bước vào, một kiện không gian sạch sẽ thoáng đãng đập vào mắt, trang trí chủ yếu là tông màu xám trắng, hài hòa tuyệt dịu.
Cô mặc dù cũng là nhân viên văn phòng, nhưng chức vụ nhỏ có bao giờ được bước chân lên nơi sang trọng như thế này đâu. Bây giờ có chút phấn khích.
Hạ Y đi vòng vòng nhìn ngắm một hồi, chở nhớ ra mục đích mình đến đây, quay lại đi đến văn phòng thư kí đặt biệt.

Cửa kính đẩy ra, giọng nữ quen thuộc vang lên, như cũ khiến người đang ngồi làm việc bên trong cảm thấy dễ chịu: "Hạ Tử Luân, người ta đến đưa cơm trưa cho anh nè. Mau lại ăn."
Hạ Y cười điềm đạm tiến lại đặt phần cơm lên bàn, thuận thế dựa người vào cạnh bàn, điệu đà noí: "Mau ăn, cho anh xem tay nghề của em đã đạt đến mức nào rồi."
"Ồ? Hôm nay em đột nhiên dở chứng à?" Hạ Tử Luân từ lúc Hạ Ý bước vào đã chú ý đến cô, chỉ là lúc này mới ngơi tay khỏi bàn phím.
"Hừ, muốn tốt với anh trai yêu dấu cũng không được?" Hạ Y đúng tình hợp lý nói, còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ "anh trai yêu dấu".
"..."
Hạ Tử Luân đúng là không có cách nào phản bác, cười trừ cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
\[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chủ \+5! Độ hảo cảm hiện giờ là 65!\]
"Ngon thật đấy!" Hương vị món ăn tràn ngập khoang miệng khiến Hạ Tử Luân nhịn không được sáng mắt cảm thán. "Hóa ra Y Y còn có cả nghề tay trái!"
Hạ Y cười hài lòng, trong lòng dấy lên một loại xúc động. Đây là lần đầu tiên cô nấu cho người ngoài ăn, cũng là lần đầu tiên, có người khen món cô nấu. Vậy ra khẩu vị của cô cũng khá thật thà đó chứ.

Nhìn nhìn Hạ Tử Luân ăn một hồi, đột nhiên giọng điệu Hạ Y nghiêm túc hẳn: "Hạ Tử Luân."
Hạ Tử Luân đang ăn cơm không cảm thấy sự khác thường, lơ là đáp: "Ừ?"
Hạ Y hít sâu một hơi, thở ra, giống như đem toàn bộ dũng khí trút vào câu nói, cô chậm rãi: "Em có thể theo đuổi anh không?"
Lạch cạnh!
Đôi đũa rơi xuống đất, tạo tiếng động giòn giã.
Hạ Tử Luân đầu tiên là sững sờ, tiếp đến là mờ mịt, chậm chạp ngước lên trừng mắt nhìn cô.
"Y Y, em có biết mình đang nói cái gì không?"
Hạ Y mặt không đổi sắc kiên định: "Em đương nhiên rõ. Còn là rất chắc chắn."
Hạ Tử Luân hết ngớ ra, rồi lại cười, nụ cười lạ chưa từng thấy, có hài hước, có trào phúng.
"Y Y, em nghĩ cha mẹ sẽ đồng ý sao? Em nữa, cũng không nên dành tình cảm cho một kẻ đào hoa như anh. Anh có thể sẽ làm em thất vọng đấy."

"Tình cảm của em là do em quyết định. Anh yên tâm, em lớn rồi, sẽ biết chịu trách nhiệm về việc làm của mình."
Hạ Tử Luân lắc đầu: "Y Y, em vẫn còn nhỏ lắm."
"Em không còn! Em đã qua mười tám tuổi rồi!" Hạ Y cao giọng phản bác. Nguyên thân là sinh viên đại học năm nhất, cũng đã mười chín cái xuân xanh rồi!
"Y Y, anh vẫn lớn hơn em tận năm tuổi đấy." Hạ Tử Luân không khỏi thở dài. "Em cho rằng em rành rọt hơn anh về phương diện này sao?"
"Anh!" Hạ Y phồng má bướng bỉnh: "Dù sao anh cũng không cấm cản được em. Thích anh là việc của em, không cần anh quản!", nói xong hậm hực giậm chân ra khỏi phòng.
Đợi cánh cửa kính thô bạo bị kéo ra đóng lại, Hạ Tử Luân nao nao nhìn xuống phần cơm ăn còn một nửa, đáy lòng dấy lên một loại cảm xúc khó tả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.