Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 152: Vương tử ác ma mau yêu ta (39)






Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.
Glenn dường như cũng bị nước mắt của Hạ Y gián đoạn, môi hắn quyến luyến tách khỏi môi cô, bàn tay đưa lên lau đi từng giọt lệ trong suốt trên má cô, mang theo sự ôn nhu chưa từng có.
"Đừng khóc."
"Glenn..." Cô lần đầu tiên gọi tên hắn.

"Ừm?" Glenn cũng không cảm thấy gì là trịch thượng, giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng quyến rũ phát ra từ cuống họng hắn dễ dàng khuấy đảo trái tim đang xao động của Hạ Y.
"Người... thích thần sao?" Câu nói nghẹn ngào, giống như cô đã phải dành hết phần sức lực của mình vào nó, nhưng vẫn có chút yếu ớt, giống như run rẩy xúc động, lại giống như e dè sợ sệt.
Glenn cho Hạ Y một trận trầm mặc, đến khi cô gần như muốn bỏ cuộc, hắn mới đáp lại, bằng một giọng kiên định: "Phải."
"Ta thích em." Từng chữ một phát ra rõ ràng: "Chỉ thích em, thích từ rất lâu rồi." Nói đoạn, ánh mắt hắn mang theo cưng chiều búng nhẹ trán cô, một mặt bất đắc dĩ cười, lặp lại lời chê bai lúc trước: "Xem đi. Rõ ràng là hầu gái ngốc mà."
Glenn vừa dứt lời, Hạ Y trước nhất là ngẩn ra, sau đó, toàn thân cô như mềm đi, xụi xuống, tựa vào ngực hắn một cách vô lực. Cả người đều nhờ hắn chống đỡ. Thật ra Hạ Y không muốn khóc, nước mắt chỉ là không tự chủ mà rơi xuống.
Cô vùi mặt vào ngực Glenn, mặc cho nước mắt mình đang dần thấm đẫm áo hắn: "Thần cứ nghĩ..."
Glenn ôm eo Hạ Y đẩy xuống ghế sô pha, tựa cánh mũi hắn vào mái tóc đen mềm của cô, hít thật sâu, như muốn hưởng thụ mùi hương thuộc về cô.
"Đồ ngốc. Ta chưa từng nói mình thích Alice."

"Nhưng điện hạ muốn cô ấy hẹn hò với mình..." Hành động sẽ thể hiện tình cảm mà...
"Ta chỉ nói cô ấy ở cạnh ta một ngày, chưa hề nói hai chữ hẹn hò. Em suy diễn cũng thật xa đi. Và để cô ấy ở cạnh ta như thế một phần tất nhiên là thể thử lòng em rồi. Xem ra, ta đã thành công nhỉ?" Glenn cười thản nhiên. Lợi dụng vị thanh mai kia hắn một chút cũng không hối lỗi.
"... Điện hạ, người... người hố thần...!" Hạ Y uất ức nói, trừng đôi mắt ngấn nước nhìn Glenn.
"Ừm. Là ta sai." Ánh mắt Glenn di chuyển, hắn nhìn cô, "Thật xin lỗi."
Hạ Y trong chốc lát sững sờ. Tiểu nam phụ phản diện bị người đời xem là ác ma kiêu căng thủ đoạn cao cao tại thượng lại có thể hạ thấp mình nói câu "xin lỗi" cô sao?
"Điện hạ..."
"Gọi Glenn." Glenn khom người cắn một ngụm nhẹ lên cổ Hạ Y, thấp giọng thì thầm.
Bị hắn đột ngột tiếp xúc nơi mẫn cảm, người Hạ Y giật nảy, má cô hơi hơi đỏ: "Gl... Glenn."

Glenn cười dễ chịu, hai cánh tay vòng qua ôm lấy eo Hạ Y, để cô ngồi trong lòng mình: "Đêm nay, ở lại đây đi."
"Glenn, nếu thần ở lại người sẽ tốn tiền phòng đấy." Hạ Y có chút bất đắc dĩ nói.
Glenn làm một bộ không hài lòng: "Em đi với ta còn lo về chuyện này sao?" Hắn còn thiếu tiền à? "Vả lại sau chuyện lần này, em nghĩ mình có thể về được?"
Hạ Y ngây ngốc một lúc, bật cười: "Đúng là vậy ha."




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.