Mau Xuyên Công Lược: Nam Thứ Vạn Năm Mau Yêu Ta!

Chương 145: vương tử ác ma mau yêu ta (32)






Nội dung mang tính chất tham khảo cải biên, được lấy cảm hứng và mượn ý tưởng từ tác phẩm "Ma Lạt Thiên Kim Đẩu Ác Thiếu". Có thể sẽ làm bạn cảm thấy khó chịu hay phản cảm. Cần cân nhắc kĩ trước khi xem.
Cứ như Glenn đã sắp đặt từ trước, quả nhiên vài ngày sau, hắn y như rằng nhận được cuộc gọi từ nữ chính đại nhân.
Hàn Thiên Ý cũng một vấn đề mà cằn nhằn đến dài dòng, nhưng chủ đích vẫn là về tập đoàn kinh tế của một trong những người bạn của cô ta nghe nói là bị thế lực lớn mạnh nào đó công kích, và hiển nhiên cô ta nghi ngờ đó không ai khác là Glenn làm.

Giọng Hàn Thiên Ý vì kích động nên đặc biệt to tiếng, đến nỗi không vần bật loa ngoài mà chỉ đứng gần một chút cũng có thể nghe ra những gì cô ta nói với hắn qua đoạn hội thoại.
"Glenn! Bây giờ anh nói đi! Anh muốn tôi phải làm gì thì anh mới chịu để các bạn tôi yên ổn hả!?"
"Dễ thôi." Glenn giống như chờ một câu này từ lâu, hắn nhếch môi, giọng nói thâm trầm mà rõ ràng truyền vào điện thoại: "Chỉ cần ở cạnh ta một ngày. Sau đó bạn của em liền không có vấn đề gì nữa."
Đầu bên kia trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc, như phải gắng rặn lắm, mới khó khăn thốt ra một chữ: "Được."
"Tốt." Glenn liền tỏ ra hài lòng, "Khách sạn Jouleos, ngày mai sáng sớm phải có mặt trước cổng.", nói xong liền cúp máy, không quan tâm nữ chính tiếp theo phản ứng ra sao.
Hạ Y lúc này đang bị triệu qua phòng dọn cơm, Glenn ngồi ở bàn ăn, cô đang từ bếp bưng số thức ăn đặt từ khách sạn lên bàn thì tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hắn với Hàn Thiên Ý.

Hạ Y bĩu môi, trong lòng bắt đầu ngọ nguậy khó chịu, những cô vẫn biểu hiện mình là một hầu gái chuyên nghiệp, cười lễ phép làm như không liên quan đến mình.
Glenn bên này cũng vừa cúp điện thoại, giống như theo thói quen quay sang Hạ Y: "Hầu gái ngốc, ngày mai..."
"Điện hạ, xin người đừng gọi thần là hầu gái ngốc. Thần có tên, vả lại, thần cũng không ngốc."
Hạ Y nâng cao âm lượng, thành công lấn át giọng hắn, ý tứ không đển hắn nói hết câu.
Glenn nhận thấy biểu hiện khác thường này của cô. Hầu gái ngốc có khi nào dám ngắt lời hắn?
"Ngươi chắn chắn sao?" Nếu cô không ngốc, thì làm sao lại giống như không biết chuyện đó được?

"..." Được thôi, cô thật ra vẫn không phải loại kiêu ngạo tự luyến đến mức đó. Nhưng là có ngốc cũng không cần ngươi nói ra đâu! Hứ!
Hạ Y phồng má, hậm hực bỏ đi vào bếp, chỉ thiếu hành động dậm chân thể hiện "Ta đây đang giận đó" nữa thôi.
Nhưng vào lúc cô không để ý, ngay sau lưng cô, môi mỏng của nam nhân khẽ cong lên, tạo thành một nụ cười thần bí.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.