[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

Chương 37: [TG3]




Trong bữa tiệc.
Trong khi Quách Quỳ được người người lôi kéo tiếp chuyện, Tĩnh Hạ ở một bên cầm ly rượu trái cây, vẻ mặt lơ đễnh đánh giá khách khứa xung quanh.
Nơi đây phần lớn đều là quan chức nhà nước tham dự, hoặc không thì cũng là đại gia tộc giàu có nào đó.
Xem ra mặt mũi của Tiêu gia cũng thực lớn, có không ít khách quý tới đây cơ mà.
"Yo, đây không phải là bạn gái cũ của Tiêu đại thần đây sao?".
Tĩnh Hạ nghe thấy có tiếng chế giễu phát ra đằng sau lưng mình, xoay người lại, thì lại thấy một đám tiểu thư vây xung quanh một người, mà người bị bao vây không ai khác chính là nữ chính lâu không thấy mặt của chúng ta.
Bạch Đào vốn tới đây để tìm Tiêu Minh, nhưng không hiểu sao lại bị một ít người mang ý xấu tiến tới gây khó dễ, sự sợ hãi lẫn tức giận đúng là không thể át.
"Không phải cô với đại thần đã chia tay rồi sao? Sao cô lại tới đây? Đừng có nói với tôi là cô được Tiêu gia mời đấy". Đám tiểu thư do Mã Lệ Giai cầm đầu đánh giá Bạch Đào từ trên xuống dưới, nhếch đôi môi đỏ mọng nói lời khinh thường.
Bạch Đào hơi run người, trên người cô ta đúng là không có thiếp mời, là cô ta tình cờ nhìn thấy thông báo trên game mới biết được, vì vậy đã lén trốn vào đây.
"Tôi... Thiếp mời đã được thu đi rồi, khách mời phải được quản lí xác nhận mới được vào đây, chẳng lẽ cô không biết?".
Xác thật, bữa tiệc nhỏ thì không nói làm gì, nhưng nếu có bữa tiệc lớn được tổ chức, để phòng ngừa, phải có quản lí cùng vài nhân viên đứng ra thu thiệp mời của từng người mới có thể vào. Quy của kiểm tra cũng thực nghiêm ngặt, nhưng không hiểu sao Bạch Đào có thể trà trộn vào được.
Xem như là hào quang của nữ chính đi.
"Vậy sao?". Mã Lệ Giai khoanh tay, bộ dáng quyến rũ thong thả đi vòng quanh Bạch Đào "Cứ xem như cô có thiệp mời, nhưng chưa chắc đã là thiệp của cô. Nhìn bộ dáng rách rưới này của cô là cũng đủ hiểu rồi".
Bạch Đào vội nhìn xuống bộ váy mình đang mặc, rồi lại nhìn một vài vị tiểu thư ăn mặc hoa phục đang vây vòng tròn xung quanh mình, sâu trong đáy mắt là sự uất ức chịu đựng vô cùng.
Bộ lễ phục cô ta đang mặc hôm nay không rẻ, nhưng nếu so với những cậu ấm cô chiêu ở đây thì quả thật không đáng nhắc tới.
"Mã Lệ Giai, cô đừng có khinh người quá đáng". Bạch Đào ngẩng đầu, khẽ cắn môi bất bình nói chuyện.
Thanh âm của cô ta tuy không tính là lớn, nhưng cũng đủ thu hút không ít ánh mắt nhìn qua đây.
Mã Lệ Gia hất cằm, bộ dáng ngang ngược ngạo mạn: "Tôi khinh thường cô thì thế nào? Ngoại hình của cô không bằng tôi, gia thế lại càng không bằng. Nếu không phải Tiêu Minh thích cô thì cô căn bản chẳng là cái gì cả".
Tĩnh Hạ an tĩnh đứng một bên xem kịch, nếu không phải Mã Lệ Gia cũng có thù với cô thì cô cũng muốn vỗ tay một cái.
"Cô..." Đôi mắt Bạch Đào rưng rưng nói không nên lời, bả vai hơi run rẩy, bộ dáng yếu ớt đáng thương khiến ai trông thấy cũng phải đau lòng.
Rõ ràng người Tiêu Minh yêu phải là cô ta, là Mã Lệ Giai cướp hắn đi trước, vậy mà bây giờ lại lên giọng đắc ý như vậy.
Dựa vào cái gì chứ?
Trong lúc Bạch Đào đang thất thần, thì có ai đó đã giơ tay đẩy lưng cô ta một cái, Bạch Đào ngay lập tức bị ngã xuống đất, có một ít ly rượu đặt gần đấy do bị va chạm liền lung lay không vững, cuối cùng cũng rơi xuống, kêu loảng xoảng vài tiếng.
Bộ váy mà Bạch Đào đang mặc cũng vì thế mà ướt nhẹp, cả người chật vật vô cùng.
Xung quanh bàn tán dần sôi nổi, một vài vị tiểu thư mang ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống Bạch Đào. Bạch Đào nhìn tình cảnh xung quanh, bao cảm xúc phẫn nộ lẫn xấu hổ lẫn lộn xoay quanh trong lòng.
Tại sao bọn họ lại ra tay ác độc như vậy chứ?
Không phải chỉ ỷ vào gia thế tốt mà ức hiếp người khác thôi sao?
Lúc Tiêu Minh vẫn còn là bạn trai của cô ta, đám người này lúc nào cũng xu nịnh cô ta không dứt, bây giờ thì...
Một đám trở mặt!
Bạch Đào dùng đôi mắt ẩm ướt dầm dề chất chứa oán hận đảo qua những vị khách quanh đây, bao nhiêu vẻ mặt thể hiện những cảm xúc khác nhau đều lọt hết vào tầm mắt cô ta.
Đồng tình, thương hại, thích thú,... bao nhiêu biểu cảm của những người ngoài cuộc xem kịch vui cần có đều có.
Bỗng dưng, cô ta lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Bạch Đào sửng sốt, có chút không thể tin.
Từ Tĩnh Hạ?
Tại sao cô lại ở đây?
Tĩnh Hạ một thân thong dong bất định, đứng khoanh tay, bắt chéo chân tựa vào bàn đằng sau, thu hết một màn kịch này vào mắt.
Gương mặt cô rất vô cảm xúc, chỉ dùng một bộ dáng "ta là quần chúng ăn dưa" đối diện với Bạch Đào, tuy nhiên đối với Bạch Đào, dáng vẻ này của cô thực chướng mắt.
Bạch Đào cắn răng, bộ dáng thảm hại này của cô ta so với bộ dáng đầy khí chất của thiếu nữ đằng trước, quả thực là khác xa một trời một vực.
Từ Tĩnh Hạ, cô ta cũng giống như đám người kia, cũng dùng bộ dáng cao cao tại thượng nhìn mình như vậy.
Dựa vào cái gì...
Suy nghĩ vừa dứt, Bạch Đào cố gắng chống bàn đứng dậy, một thân hình của chàng trai lại đập vào mắt cô ta.
Chàng trai mang vẻ đẹp bất phàm từ từ lướt qua đám người, đến bên cạnh Tĩnh Hạ, dường như hắn chẳng để tâm gì tới tình cảnh xung quanh, dùng những cử chỉ nhỏ quan tâm, chăm sóc bạn gái mình.
"Ôi, đó không phải là Quách thiếu gia hay sao?".
Một vị tiểu thư nào đó đột ngột bật thốt lên, làm không ít người khác nhao nhao chuyển sự chú ý từ Bạch Đào sang Quách Quỳ.
"Đó là người thừa kế của Quách gia kia mà, đẹp trai quá đi".
"Đúng vậy nha, nghe nói hắn rất ít khi đến chốn đông người lắm".
"Cô gái đứng bên cạnh hắn là ai vậy? Quách thiếu gia lại ôn nhu chăm sóc cho cô ta như vậy, hẳn là bạn gái hắn a! Ngưỡng mộ quá đi". Một cô gái khác dùng giọng điệu hâm mộ nhìn hai người họ.
Bao nhiêu lời nói ở đây đều không sót chữ nào mà lọt vào tai Bạch Đào, cô ta ngẩn ngơ mà nhìn Quách Quỳ.
Quách thiếu gia?
Là người thừa kế của Quách gia kia sao?
Tại sao Từ Tĩnh Hạ lại quen hắn?
Bao nhiêu suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Bạch Đào, sự ghen tị trong thâm tâm cô ta nổi lên, giống như độc trùng gặm nhấm tâm can, dần dần bao phủ lên tâm trí cô ta.
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến Bạch Đào hồi thần: "Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?".
Bạch Đào nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội xoay người lại, nhưng nhìn thấy gương mặt âm trầm của Tiêu Minh, niềm vui sướng còn chưa kịp dâng lên đã bị ép xuống.
"Đại thần, em..."
Bạch Đào mấp máy môi muốn giải thích, Mã Lệ Giai lại không cho cô ta cơ hội, tràn đầy quyến rũ đến bên cạnh Tiêu Minh, khoác tay hắn nói: "Tiêu Minh, hôm nay là tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia a, nên em định mời Bạch Đào một ly rượu, nhưng mà..."
Mã Lệ Giai liếc bộ váy trắng tuyết đầy vết nước loang lổ dưới chân váy của Bạch Đào, che miệng cười "Cô ấy có vẻ hậu đậu quá, không uống nổi một ly rượu mừng a".
Trong giọng điệu câu dẫn nhân tâm của Mã Lệ Giai không chút che giấu ý vị chế giễu.
Tiêu Minh nghe vậy, liếc mắt nhìn bộ dáng lộn xộn của Bạch Đào trước mắt, liền nhíu mày lại.
"Tại sao cô lại ở đây?".
Bạch Đào nghe hắn hỏi như vậy, sắc mặt trắng bệch, dáng người lung lay sắp đổ, trông thật sự đáng thương.
"Là Bạch Đào nói cô ấy có thiếp mời nha". Một vị tiểu thư cùng phe với Mã Lệ Giai tiếp lời, trong đáy mắt khi nhìn Bạch Đào đều là sự mỉa mai, khinh thường.
"Thiếp mời?". Tiêu Minh tỏ vẻ nghi hoặc "Ai mời cô tới đây?".
Bạch Đào vội vàng chạy tới, bắt lấy tay hắn giải thích: "Đại thần, em... Là em được Vĩnh Hiểu đưa tới đây, em muốn tới đây gặp anh... nói chuyện riêng với em một lúc đi, được không?".
Mã Lệ Giai từ bên cạnh Tiêu Minh lập tức nắm lấy tay Bạch Đào, móng tay được sơn đỏ tì vào làn da yếu ớt của Bạch Đào khiến cô ta đau đớn mà gần như muốn thét lên.
Mã Lệ Giai hơi híp mắt, mấp máy đôi môi đỏ mọng nói: "Bạch Đào, cô đang động tay động chân với bạn trai của người khác đấy".
"Cô..." Bạch Đào nhịn đau, cố gắng lên tiếng "Đại thần là bạn trai của tôi".
"Không phải hai người đã chia tay rồi sao? Tiêu Minh đã không muốn gặp cô, vậy mà cô còn không biết xấu hổ mà níu kéo anh ấy. Chuyện cô không mời mà tới thì tôi có thể không tính toán đến, nhưng chuyện lôi kéo bạn trai của người khác như vậy là không thể chấp nhận được".
Mã Lệ Giai khi nói đến câu sau cơ hồ là muốn nổi giận, nhưng sâu trong đáy mắt cô ta đều là sự khiêu khích.
Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Bạch Đào.
"Người ta đã không muốn gặp vậy mà cô ta còn cố ve vãn, có biết xấu hổ không vậy?".
"Đúng vậy, đã thế còn là lẻn tới nữa chứ..."
"Nghe nói cô ta còn là chủ mưu hãm hại bạn của mình, đúng là đáng sợ".
Bạch Đào lạc lõng đứng trong sự xem thường của bao người, sợ hãi tới run người, căm hận trong lòng lại càng sâu.
Tĩnh Hạ định nhân lúc không ai chú ý mà muốn ra ngoài. Cô vẫn còn có việc để làm đấy.
Đột nhiên Bạch Đào lại lấy tay chỉ thẳng vào người Tĩnh Hạ: "Nhưng còn cô ta... Cô ta cũng đâu được mời, tại sao cô ta lại ở đây?".
Tất cả mọi người đều chuyển mắt theo hướng mọi người chỉ.
Tĩnh Hạ vừa mới xoay người định rời đi: "..."
Ôi trời đất!
Nữ chính à nữ chính, cô rốt cuộc có não không vậy?
Đường đường là bạn gái của Quách thiếu, còn cần phải có giấy mời sao?
Tĩnh Hạ thật sự rất muốn vứt cái ánh mắt tràn đầy khinh bỉ cho nữ chính.
Nhưng bây giờ trong đầu Bạch Đào đâu nghĩ được như vậy, cô ta chỉ biết dựa vào cái gì mà cô lại bình an vô sự đứng đó xem kịch, vậy mà mình lại lâm vào tình cảnh khốn khổ như vậy?
Tiêu Minh vừa nhìn đến Tĩnh Hạ, đầu tiên là hơi ngẩn người, sau rồi là nghiến răng nghiến lợi phát ra ba chữ: "Từ Tĩnh Hạ".
Tĩnh Hạ ưu nhã đưa tay vuốt lại tóc, khoanh tay xoay người lại nhìn họ, nở ra một nụ cười nhạt: "Gọi tôi có chuyện gì không?".
Mã Lệ Giai nhìn một thân khí chất thanh cao xuất thần của thiếu nữ trước mặt, trong mắt lóe lên một tia ghen tị, giở giọng điệu câu nhân nói: "Là Bạch Đào nói cô cũng giống như cô ta, cũng là lẻn vào bữa tiệc. Phải chăng cô cũng giống như Bạch Đào, tới đây tìm bạn trai tôi?".
Bạch Đào vừa nghe vậy liền cắn răng, uất hận lườm Mã Lệ Giai một cái.
Tiêu Minh nghe thấy, đôi mắt nhìn Tĩnh Hạ híp lại, hơi nhíu mày.
Cô tới đây là tìm hắn?
Quả nhiên là cô vẫn chưa chịu từ bỏ sao?
Nhưng nghĩ như vậy, trong lòng hắn liền có chút hưởng thụ.
"Nga, cô ta nói vậy thì chính là như vậy sao? Cho rằng ai cũng giống như mình chắc?".
Tĩnh Hạ hất cằm, ngữ khí tràn đầy sự kiêu căng, đúng chuẩn dáng vẻ của vị tiểu thư ngang ngược ngạo mạn được nuông chiều trong hào môn.
"Vậy thì ai có thể chứng minh cho cô chứ?". Bạch Đào nhìn bộ dáng của cô càng cảm thấy chói mắt, trong giọng nói đều là sự không cam lòng.
Tĩnh Hạ cười như không cười, miễn cưỡng liếc cô ta bằng nửa con mắt, sau rồi quay đầu tìm Quách Quỳ.
Quách Quỳ vừa lúc đến gần Tĩnh Hạ, thu biểu cảm của cô vào trong mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?".
Tĩnh Hạ khoanh tay không nói, hất hất đầu về phía bên kia.
Tầm mắt của Quách Quỳ dịch chuyển theo hướng của cô, chợt thấy Tiêu Minh, mắt phượng liền nhíu lại.
Nếu hắn nhớ không lầm kia là bạn trai cũ của cô.
Bạn trai cũ à...
"Là bọn họ nói em không có thư mời, lẻn vào bữa tiệc, anh nói xem?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.