[Mau Xuyên] Boss Phản Diện Nghịch Tập, Ai Dám Tranh Phong

Chương 35: [TG3]




Nhận thấy sắc mặt của cha mình không ổn, Tiêu Minh hơi nghi ngờ, vặn hỏi lại: "Ba, ba biết được cái gì sao?".
Là cha con với nhau, Tiêu Minh làm sao không biết tính cách của ba mình như thế nào, ít nhất cho tới bây giờ ông không phải người lương thiện, hắn đoán nhất định ba hắn đã làm gì đó với công ti Mễ Lộc.
Trên gương mặt chứa nhiều nếp nhăn Tiêu lão gia âm trầm, ánh mắt đen tối không rõ. Ông ta không trả lời, ngược lại chỉ nói với Tiêu Minh.
"Mày cứ giải quyết tốt rắc rối của công ti, chuyện khác không cần mày nhúng tay vào".
"Ba, nhưng...."
"Không cần nói nữa" Tiêu lão gia phất phất tay, ngăn cản lời nói sắp ra khỏi miệng của Tiêu Minh.
Thấy ba mình kiên quyết như vậy, Tiêu Minh chỉ có thể thu lại suy nghĩ mà im lặng.
"Đúng rồi". Giống như vừa mới chợt nhớ ra cái gì đó, Tiêu lão gia thu lại tâm tình, vẻ mặt dần ôn hòa trở lại "Hôm nay con ăn cơm ở nhà đi, một lát nữa em gái của con sẽ về đây, mẹ của con đã đi đón con bé rồi".
Tiêu Minh vừa nghe thấy hai chữ "em gái", liền nhíu mày, hơi khó tin hỏi: "Mộng Hàm? Không phải em ấy vẫn đang ở nước ngoài sao?".
"Đúng vậy, nhưng con bé vừa mới về từ sáng nay, nó muốn cho con một bất ngờ".
Tiêu lão gia vừa dứt lời, liền nghe thấy bước chân chạy vội đến đây, một thanh âm dễ nghe vang kèm theo sự vui mừng vang lên.
"Anh hai".
Tiêu Mộng Hàm nhào vào lòng Tiêu Minh, vòng tay ôm lấy cổ hắn "Anh hai, lâu quá không gặp, anh hai có nhớ em không vậy?".
Tiêu Minh bị ôm bất ngờ như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Cái con bé này, trong mắt con chỉ có anh trai thôi hả? Không thấy na con đang ngồi kia hay sao?" Tiêu phu nhân vừa mới bước vào nhà liền nhìn thấy một màn như thế, hơi nhăn mày tỏ vẻ không đồng ý, nhưng trong giọng nói lại không có ý trách cứ.
"Hì hì, tại con nhớ anh hai quá thôi". Tiêu Mộng Hàm làm nũng nói, rồi quay người đến bên Tiêu lão gia, ôm lấy ông một cái "Con cũng nhớ cả ba nữa a".
Tiêu lão gia ôn hòa sờ đầu cô một cái, sau một lát mới nói: "Được rồi, nhìn con kìa, mau lên thay đồ nhanh đi rồi xuống ăn cơm".
"Dạ".
Tiêu Mộng Hàm tung tăng xách vali chạy lên lầu, dùng tốc độ thay quần áo nhanh nhất có thể, rồi xoay người, mở cửa chạy xuống nhà.
Trên bàn ăn, một nhà bốn người thong thả dùng bữa tối, mọi chuyện sẽ trôi qua êm ả nếu Tiêu lão gia không lên tiếng.
"Đúng rồi, cái con bé Tiểu Đào kia, sao dạo này không thấy con mang con bé đến chơi nữa vậy?".
Tiêu Minh đang gắp thức ăn, nghe thấy vậy liền khựng người lại, trong đôi mắt hiện lên tia tức giận, nhưng rất nhanh liền bị hắn che giấu.
"Chúng con đã chia tay rồi".
"Chia tay?". Tiêu lão gia nghi hoặc "Tại sao lại chia tay?".
Bạch Đào cũng đã vài lần đến nhà Tiêu Minh chơi, tuy nhiên trong nhà này, cô ta chỉ lấy lòng được mỗi Tiêu lão gia, còn Tiêu phu nhân thì không.
Trước khi Tiêu Minh trả lời, Tiêu phu nhân liền cướp lời: "Chia tay con bé đấy có gì không tốt? Nhà nó lại không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, Minh nhi chia tay nó ngược lại là một điều sáng suốt".
"Tiểu Đào?". Tiêu Mộng Hàm chớp đôi mắt to tròn, thắc mắc hỏi: "Anh hai có bạn gái sao? Sao con lại không biết vậy?".
"Con đó...." Tiêu phu nhân cưng chiều chọc mũi Tiêu Mộng Hàm một cái, mới buông bát đũa xuống, giải thích: "Mẹ cũng chỉ gặp con bé Bạch Đào đó mới đây thôi. Người thì lúc nào cũng nhu nhu nhược nhược, hơn nữa gia đình nó chỉ là một gia đình bình thường. Mẹ thấy, con bé đó nhất định là nhìn trúng gia sản nhà chúng ta".
Nói xong, bà quay đầu nhắc nhở Tiêu Mộng Hàm: "Lần sau con mà gặp con bé Bạch Đào đó thì nhớ tránh xa ra, đừng bắt chuyện với nó, rõ chưa?".
Tiêu Mộng Hàm gật đầu một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, rồi ánh mắt âm thầm liếc anh trai mình một cái, xong lại cụp mắt xuống.
- ----
Sáng hôm sau.
Tĩnh Hạ lấy tay che miệng ngáp một tiếng, như thường lệ đi tới nhà Quách Quỳ, dù sao cách thời hạn ba tháng vẫn còn vào ngày, kể ra cô vẫn phải làm tròn trách nhiệm.
Chắc vậy!
Hệ thống: [ Nhiệm vụ phụ 1: Thu mua lại phương án cải tiến "Phiêu du thiên hạ". Thời hạn 2 tháng ]
[ Nhiệm vụ phụ 2: Trở thành con dâu danh chính ngôn thuận của Quách gia. Thời hạn 1 tuần ]
Trên con đường đầy nắng yên tĩnh, giọng nói băng lãnh ở trong đầu cô đột ngột phát ra liên tiếp hai nhiệm vụ. Tĩnh Hạ ban đầu hơi giật mình một cái, nhưng sau rồi cảm xúc chuyển hóa thành khó hiểu, cuối cùng là tức giận.
What the......
Hệ thống ngươi nói cái gì?
Thu mua?
Con dâu?
Ngươi nghiêm túc hả?
[ Nghiêm túc ] Hệ thống nói một giọng nói vô cùng chắc nịch.
Tĩnh Hạ hít sâu một hơi, kìm nén sự tức giận như muốn bộc phát.
Cứ coi như thu mua bản phương án kia, vậy thì tiền đâu? Vốn đâu? Đối tác đâu?
Ngươi định để ta tay không đến đó, rồi nói với họ mau đưa cho ta cái bản phương án kia sao? Bọn họ còn không đuổi ta ra mới lạ.
[ Ký chủ, cô có thể dùng vũ lực mà. Đi đe dọa họ cũng không phải ý tồi đâu ]
Thanh âm của hệ thống vẫn vô cảm xúc như mọi lần. Nhưng nếu nghe kĩ hơn thì sẽ nhận thấy, trong lời nói ấy dường như mang theo ý gì đó trêu tức.
Tĩnh Hạ: "..." Ô phù.
Đây là hệ thống giả à? Phải không?
Cô nhàm chán chậc một tiếng, tiếp tục tiến bước về phía trước.
Tĩnh Hạ đi đến trước nhà Quách Quỳ, cửa ngoài đã bị khóa lại, có vẻ như chủ nhân của ngôi nhà này không có nhà, vì bình thường cô tới cửa cũng không khóa có mà.
Tĩnh Hạ lấy ra cái chìa khóa dự phòng mà Quách Quỳ cho cô, mở cửa ra, rất tự nhiên bước vào nhà, nhìn xung quanh cũng không thấy người đâu.
Quách Quỳ quả thực là không có nhà.
Cô cũng không để ý, đi đến bên ghế sofa ngồi xuống. Nhưng khi vừa mới đặt mông xuống ghế, đập vào mắt Tĩnh Hạ là tấm thiệp mời màu vàng kim óng ánh được đặt ngay ngắn trên bàn.
Tĩnh Hạ thuận tay lấy tấm thiệp, mở nó ra xem một chút. Sau khi đọc xong, cô mặt không cảm xúc gấp nó lại, đặt về chỗ cũ.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra. Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo phông đen quần bò đen, tay cầm một túi đồ từ từ bước vào nhà.
Tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nền đất, vừa vặn chiếu đến gương mặt của chàng trai.
Ánh mặt trời óng ánh dường như càng làm nổi bật lên nhan sắc đẹp đến nghịch thiên của Quách Quỳ, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng sáng, đôi mắt phượng lạnh lùng như có làn sương bao phủ xung quanh.
Tuy nhiên khi tầm mắt đụng đến hình dáng một thiếu nữ bắt chéo chân, đang chống cằm lên thành ghế nhìn hắn ở đối diện, sự lạnh lùng trong mắt mới tan đi, thay vào đó là sự ấm áp đến từ sâu trong đáy mắt.
Quách Quỳ vô tình nhìn xuống bàn chân Tĩnh Hạ, thì chỉ thấy một đôi bàn chân trắng nõn của cô đang chạm xuống nền nhà lạnh lẽo kia, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.
Quách Quỳ đặt túi đồ xuống, cúi người lấy một đôi dép từ trong tủ gỗ ra, đi tới gần Tĩnh Hạ, ngồi xổm xuống tự mình mang vào cho cô.
"Tại sao không đi dép?". Sau khi hắn mang dép cho cô xong, liền ngước mắt lên, hỏi một tiếng.
Tĩnh Hạ vẫn giữ tư thế chống cằm ấy, chỉ là ánh mắt cô nhìn xuống hắn, trong đôi mắt ấy ngoài trừ màu sắc đen nhánh ra thì không còn thứ gì khác.
"Lười đi tìm". Tĩnh Hạ chỉ ngắn gọn đáp lại ba tiếng, bình thường cô đến nhà hắn thì luôn có sẵn một đôi dép cho cô đi, nhưng lần này đến lại không có cho nên cô cũng lười đi tìm.
"Lần sau không được như vậy". Quách Quỳ hơi mím môi, nhẹ giọng nhắc nhở.
Tĩnh Hạ chỉ hơi gật đầu, còn việc cô có nghe lọt tai hay không thì lại là chuyện khác.
Quách Quỳ chỉ thở dài một tiếng, đứng lên xoay người đi nhặt cái túi đồ lên rồi đi vào trong bếp.
Tư thế ngồi từ nãy giờ của Tĩnh Hạ vẫn không đổi, cô chỉ hờ hững dịch chuyển ánh mắt nhìn Quách Quỳ cho tới khi hắn vào bếp.
Từ lần đầu tiên gặp hắn cho tới bây giờ cô chưa từng nghiêm túc đánh giá hắn lần nào. Nhưng lần này khi nhìn kĩ lại, thì cô không thể không cảm thán một tiếng.
...Ừm, Quách Quỳ chí ít cũng rất đẹp, ít nhất là bây giờ cô cũng chưa từng thấy người nào có nhan sắc vượt qua hắn.
Tuy vậy, ấn tượng của Tĩnh Hạ với Quách Quỳ cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Nhìn Quách Quỳ một bộ dáng nam công gia chánh cặm cụi ở dưới bếp kia, Tĩnh Hạ hơi thở dài một tiếng.
Cô hơi uể oải đứng dậy, chậm chạp bước xuống bếp, Quách Quỳ quay đầu lại, chỉ thấy Tĩnh Hạ ngồi ở bàn ăn nhìn chằm chằm vào mình, hắn chớp mắt một cái, ý muốn hỏi rằng cô muốn nói gì với mình.
Tĩnh Hạ hơi hất hất cằm ra ngoài nhà, lười biếng mở miệng: "Cái tấm thiệp kia....."
Cô chỉ nói một nửa câu, nửa còn lại thì cô không nói nữa. Quách Quỳ nhìn tấm thiệp trên bàn kia, giống như đã hiểu cô muốn hỏi gì, hắn quay đầu lại tiếp tục nấu ăn, thuận miệng đáp:
"Tiêu gia mời cả nhà anh đến dự tiệc mừng thọ".
Lời nói của Quách Quỳ từ trước tới giờ vẫn luôn trống không như thế, nhưng so với lần đầu gặp Tĩnh Hạ thì hắn đã coi như không còn kiệm lời như trước rồi.
"Anh quen họ à?".
"Không quen, nhưng ba mẹ anh thì có".
Quách Quỳ vừa nói bưng hai bát mì ra, đặt xuống bàn.
Tĩnh Hạ nhìn bát mì trước mặt mình một lát, bát mì này về hình thức thì trông cũng rất đẹp, sợi mì được cuộn tròn lại một cách chỉnh tề, kèm theo đó là một ít thức ăn được trang trí xung quanh.
Một ít khói trắng lượn lờ, nghi ngút bay lên, mùi thơm cứ như vậy xộc vào trong mũi làm người ta vừa nhìn là đã muốn ăn ngay.
Tuy nhiên Tĩnh Hạ vẫn chưa động đũa, cô ngẩng đầu nhìn Quách Quỳ một cái. Quách Quỳ đang từ từ dùng bữa, chợt cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn ngẩng đầu lên.
Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, ngôi nhà trở nên vô cùng im ắng, một lúc sau Quách Quỳ nhịn không được muốn mở miệng hỏi, thì bất chợt lại nghe thấy tiếng nói bình tĩnh đến từ cô gái trước mặt:
"Ba mẹ anh có thiếu con dâu không?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.