Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 60:




Editor: Vanny
Về tới nhà, Thẩm Mẫu Đơn nói với Lý thị mấy câu xong rồi tự ai về viện của người nấy. Không biết có phải vì liền kề với rừng trúc hay không mà cái viện đang ở mới có tên là Trúc uyển. Mặc dù Trúc uyển hơi hẻo lánh nhưng vị trí không tệ, các sương phòng lớn nhỏ trong đó có hơn mười gian, hơn nữa trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, vừa bước vào viện liền ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là trong sân còn trồng hai cây hoa quế thân to bằng bắp đùi, ở giữa hai cây còn có tấm ván gỗ làm thành một cái xích đu.
Phong cảnh của Trúc uyển hẻo lánh này quả thật không tệ. Hơn nữa thời tiết đã bắt đầu nóng lên, tới lúc đó nơi này do có rừng trúc kề bên mà sẽ không quá nóng bức.
Tư Cúc đi sắp xếp phòng cho Thúy Nhi và Đậu Nhi, hai người bọn họ ở một gian. Tư Cúc và Tần Niệm Xuân mỗi người ở một gian. Tần Niệm Xuân là người mà Thẩm Mẫu Đơn không xem như là hạ nhân. Tư Cúc là người đã theo bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn hơn mười năm rồi, Mẫu Đơn không nỡ đối xử tệ với nàng ấy. Tư Cúc chỉ nhỏ hơn nàng có một tuổi, Thẩm Mẫu Đơn vẫn luôn cảm thấy mắc nợ nàng ấy. Kiếp trước rơi vào kết cục thê thảm, kiếp này vốn Thẩm Mẫu Đơ định sau khi nửa đời sau làm bạn với nhang đèn rồi thì nàng sẽ trả lại khế ước bán thân cho Tư Cúc và thay Tư Cúc tìm một nhà chồng tốt. Nhưng hiện tại bởi vì quan hệ với Yến Vương nên sau này nàng cũng không biết sẽ như thế nào nữa, nếu có thể, nàng muốn tìm một nhà chồng tốt cho Tư Cúc càng sớm càng tốt.
Về tới phòng, Tư Cúc đã dọn phòng xong, giường chiếu cũng đã trải hết, phía trên treo một cái màn lụa màu tím nhạt. Tư Cúc đang ở trong phòng sắp xếp quần áo cho nàng, nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu lại, thấy là cô nương nhà mình, vội cười nói: “Cô nương, người về rồi. Lão gia đã đi ra ngoài với đại lão gia rồi. Cửu gia đã ra ngoài với Nhị gia. Người muốn ăn cái gì? Nô tỳ liền đi dặn nhà bếp làm.”
Lúc còn ở Lâm Hoài, lão phu nhân vốn không quan tâm đến chuyện ăn uống của tam phòng bọn họ. Tam phòng bọn họ cũng chưa từng đi tới nhà bếp. Bây giờ tới Bình Lăng rồi, lão phu nhân nói nhà quan thì phải có dáng vẻ của nhà quan, sau này thống nhất đều lãnh thức ăn ở nhà bếp. Ngoài ra tam phòng bọn họ đều giống như đại phòng và nhị phòng, mỗi tháng đều được nhận tiền tiêu vặt hàng tháng.
Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Ngươi tùy tiện kêu nhà bếp làm mấy món là được rồi. Ta không kén ăn.” Nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Ngươi dẫn Thúy Nhi và Đậu Nhi cùng đi đi. Sau này những chuyện này cứ giao cho bọn họ đi là được rồi.”
Tư Cúc dạ một tiếng rồi ra cửa dẫn theo Thúy Nhi và Đậu Nhi đi tới nhà bếp lớn.
Ăn cơm tối xong, tới giờ Dậu cha Thẩm và Thẩm Hoán mới một trước một sau về tới. Bên phía lão phu nhân cũng có người qua đây, nói rằng lão phu nhân kêu mọi người qua đó có chuyện muốn căn dặn. Ba người tới chỗ lão phu nhân bên kia, phát hiện người của đại phòng cũng tới rồi, bát gia của nhị phòng Thẩm Phương Thần cũng đã tới. Dường như đã tới đông đủ rồi, lúc này lão phu nhân mới mở miệng: “Thẩm gia bên kia đã đưa thiếp mời qua đây, nói rằng vốn là người một nhà, bây giờ nếu đã tới Bình Lăng rồi thì sau này nên thân thiết gần gũi với nhau hơn. Bọn họ ba ngày sau sẽ mở tiệc ở bên đó, thay chúng ta đón gió tẩy trần.Tới lúc đó các ngươi nhớ ăn mặc chỉnh tề, đừng làm mất mặt chi Thẩm gia bên này của chúng ta, có biết chưa?”
Mọi người đều gật gật đầu. Lữ thị cười nói: “Mẫu thân, vốn là người một nhà, sau này cũng nên thân thiết với nhau hơn, cũng không biết con cháu bên kia bao nhiêu người, nên chuẩn bị lễ vật như thế nào?”
Dường như lão phu nhân nhớ tới chuyện không vui gì đó hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói: “Chuyện này ngươi khỏi lo, ta đã chuẩn bị xong rồi.”
Hình như Lữ thị cũng biết lão phu nhân không vui, không nói thêm gì nữa.
Lúc này lão phu nhân mới kêu mọi người đi về.
Ban đêm lúc đi ngủ Thẩm Mẫu Đơn cứ thấp tha thấp thỏm, rất sợ điện hạ lại giống như tối qua đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, cũng may hôm nay chắc điện hạ không rảnh. Tới lúc Thẩm Mẫu Đơn nhắm mắt đi ngủ hắn cũng không xuất hiện, liên tiếp ba ngày nay nàng đều phập phồng lo sợ, cũng may ba ngày này đều trôi qua thuận lợi, điện hạ cũng không đột nhiên xuất hiện trong khuê phòng của nàng nữa.
Sáng mai chính là ngày phải qua chi chính Thẩm gia bên kia, Tư Cúc hầu hạ nàng tắm rửa bằng những cánh hoa. Những cánh hoa này đều được hái ở trong vườn mấy ngày nay, sau đó lại gội đầu, rửa mặt giúp nàng, tới khi lau khô tóc nàng thì giục nàng mau lên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tư Cúc liền bắt đầu phấn khích làm việc, ăn mặc trang điểm cho Thẩm Mẫu Đơn. Lần này Thẩm Mẫu Đơn không cản Tư Cúc chải hết tóc mái của nàng lên, dù sao cũng không sao cả, tới khi trang điểm chải đầu cho nàng xong, lúc này mới đặt gương đồng tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn: “Cô nương, người nhìn xem, như vậy đẹp biết bao, sau này người cứ trang điểm như vậy đi.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn chính mình trong gương đồng, quả thật có tinh thần hơn trước kia nhiều. Nàng đứng dậy nhéo nhéo khuôn mặt của Tư Cúc, cười nói: “Sau này đều nghe ngươi.”
Đi ra ăn sáng xong, sau đó đi tới viện của lão phu nhân, lão phu nhân nhìn cách trang điểm của Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói gì, chỉ ngây ra một lúc. Lữ thị cười nói: “Tứ Tỷ Nhi nên ăn mặc như vậy, nhìn xinh đẹp biết bao.”
Lão phu nhân nói: “Được rồi, được rồi, mau đi thôi, coi chừng trễ giờ đấy.”
Cả đại gia đình ước chừng khoảng mười mấy người, phải ngồi mấy chiếc xe ngựa mới đủ chỗ.
Xe ngựa chạy hơn một canh giờ thì tới Thẩm gia bên kia ở thành Đông. Mấy chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa đại trạch của Thẩm phủ. Mấy năm nay, chi chính của Thẩm gia phát triển rất tốt, nghe nói Thẩm đại lão thái gia làm quan ở An Dương, là quan viên chính tam phẩm, mấy lão gia khác của Thẩm gia cũng đều là người có quan chức ở Bình Lăng. Bởi vì Thẩm đại lão thái gia làm quan ở An Dương nên hàng năm đều không ở Bình Lăng, bên đó chỉ dẫn theo thái di nương hầu hạ bên cạnh.
Một đoàn người xuống xe ngựa, nhìn tấm biển màu đen sơn vàng ghi hai chữ lớn “Thẩm phủ”, mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau. Sắc mặt lão phu nhân nghiêm túc. Đại lão gia và Lữ thị thì có chút thận trọng, các gia và cô nương ngang hàng với Thẩm Mẫu Đơn thì có chút phấn khích, dù sao nói ra cũng là một đại gia tộc, sau này cũng có thể thân thiết với nhau nhiều hơn, có thêm mấy họ hàng thân thích.
Đại lão gia tiến lên phía trước đập cửa. Cánh cửa lớn nặng nề làm bằng gỗ tử đàn lập tức được mở ra từ bên trong, một gã sai vặt lanh lợi xuất hiện, vừa thấy nhiều người như vậy, vội khom lưng tiến lên trước cười nói: “Có phải là nhị lão thái gia và nhị lão phu nhân?”
Lão thái gia gật gật đầu. gã sai vặt kia lập tức dẫn họ vào một cách nhanh chóng. Lữ thị nhìn ra tên sai vặt này mặc dù ngoài miệng thì nói chuyện với bọn họ vô cùng cung kính, nhưng trên mặt lại không có vẻ cung kính bao nhiêu. Vả lại, nói ra thì cả đại gia đình bọn họ tới đây, lại chỉ cho tên sai vặt ra nghênh đón, có hơi tiếp đón không chu đáo rồi, xem ra tâm tư của chi chính bên này đối với chi này của bọn họ thật khó dò, chỉ sợ lão phu nhân từ lâu đã biết sẽ như vậy rồi.
Lữ thị đã hiểu được chuyện này, vội nhắc nhở bọn hậu bối một câu, lát nữa tốt nhất đừng gây ra chuyện gì đó.
Tên sai vặt dẫn bọn họ rẽ trái quẹo phải đi tới một sân viện rộng rãi thoáng mát. Sân viện này rất lớn, bên trong còn có vườn hoa, trồng đủ loại hoa, cách đó không xa còn có vài cái đình. Bây giờ bên trong sân viện rộng rãi này có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi, chỉ sợ đều là người của chi chính bên kia Thẩm gia.
Trong đó có một bà lão mặc quần áo màu vàng nhạt phối với áo choàng ngắn, tóc hoa râm từ trong đám người đi ra, cười khanh khách nói: “Đệ muội, muội cuối cùng đã tới rồi. Lão tỷ tỷ ta đã đợi muội cả buổi sáng rồi.”
Thẩm lão phu nhân nhẹ bước chân nhỏ lên phía trước: “Ôi, lão đại tỷ, chúng ta cũng đã nhiều năm rồi không gặp rồi.”
Lão phu nhân kia cười tủm tỉm nói: “Còn không phải sao. Ôi, đây đều là tôn tử tôn nữ nhà muội sao? Ôi chao, đều lớn như thế này rồi sao…”
Thẩm lão phu nhân lần lượt giới thiệu mấy vị gia và cô nương cho lão phu nhân đối diện này, lại cười nói: “Cả nhà lão nhị chỉ có đứa nhỏ Phương Thần này tới đây thôi, còn những người khác thì chưa tới. Tam cô nương phải thành thân cho nên mới kêu bọn họ nán lại ở bên kia trước, đợi thành thân xong thì người của nhị phòng qua đây, lúc đó lại dẫn tới cho lão tỷ tỷ gặp mặt.”
Thẩm Mẫu Đơn bọn họ cũng lần lượt chào hỏi, dựa theo bối phận phải gọi lão phu nhân này là bá tổ mẫu (*bà bác).
Đại lão phu nhân cười nói: “Xem xem, dáng vẻ mấy đứa trẻ này thật linh động. Đều là những đứa trẻ ngoan, không tệ, không tệ.” Tiếp theo lại giới thiệu đám người đứng sau lưng bà cho bọn họ. Quả thật quá nhiều người, Thẩm Mẫu Đơn căn bản không nhớ được mấy người, chỉ biết được đại lão gia, đại phu nhân, nhị lão gia, nhị phu nhân, tam lão gia, tam phu nhân, tứ lão gia và tứ phu nhân của bên kia đều ở đây. Đại lão gia, nhị lão gia và tam lão gia đều là đích xuất, tứ lão gia là thứ xuất. Đại lão gia có 2 nhi tử và 3 nữ nhi, một thê và một thiếp. Nhị lão gia có ba nữ nhi một nhi tử, một thê và hai thiếp. Tam lão gia có một nhi tử và một nữ nhi, một thê và một thiếp. Tứ lão gia có một nhi tử, chỉ có một chính thê. Hơn nữa thứ bậc của chi bên này cũng không giống nhau, tổng cộng có bảy cô nương, đại cô nương, nhị cô nương, tam cô nương, tứ cô nương như vậy xếp xuống, tổng cộng năm gia, đại gia, nhị gia, tam gia, tứ gia, ngũ gia, nam nữ xếp tách ra, không giống bọn họ bên này chín đứa trẻ đều dựa vào tuổi tác lớn nhỏ mà xếp.
Đại gia nhị gia của đại phòng bên này đều đã lấy vợ sinh con. Hai chi này cộng lại cũng hơn mười mấy người, thật sự là hết sức náo nhiệt. Đầu óc của Thẩm Mẫu Đơn hoàn toàn hỗn loạn, chỉ nhớ rõ mấy lão gia và phu nhân thôi, ngoài ra còn có tam cô nương thứ xuất của đại phòng Thẩm Tuệ Bảo là nàng nhớ rõ thôi. Bởi vì tam cô nương kia vừa hay nàng quen biết, chính là cô nương xinh đẹp đụng trúng xe ngựa của nàng mà bị bể đầu mấy ngày trước. Cô nương kia từ lúc chi của bọn họ bước vào đều chưa nhìn kỹ bọn họ, nhất là hôm nay nàng ăn mặc trang điểm khác với lúc trước. Thẩm Tuệ Bảo liếc mắt nhìn qua dĩ nhiên là không nhận ra nàng rồi.
Hai bên khó khăn lắm mới giới thiệu xong. Đại lão phu nhân kéo mấy vị cô nương bên mình ra để bọn họ làm quen với mọi người. Đại cô nương Thẩm Tuệ Nhan bên kia đã xuất giá, chỉ còn lại tám vị cô nương chưa đính hôn. Nhị cô nương Thẩm Tuệ Cẩm đã chào hỏi mọi người xong, đại lão phu nhân gọi: “Tam Tỷ Nhi, con mau qua đây làm quen với thúc tổ phụ, thúc tổ mẫu, còn có mấy vị thúc thúc, ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội của con nè.”
Đại lão phu nhân đã lên tiếng, Thẩm Tuệ Bảo cũng không dám làm ngơ nữa, tiến lên phía trước nhẹ nhàng cúi đầu với Thẩm lão thái gia và Thẩm lão phu nhân, nũng nịu nói: “Điệt tôn nữ (*cháu gái) gặp qua thúc tổ phụ, thúc tổ mẫu, gặp qua mấy vị thúc thúc, gặp qua mấy vị tỷ…” chữ tỷ còn lại của nàng ta đột ngột dừng lại, trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Mẫu Đơn, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng nổi giận, chỉ vào Thẩm Mẫu Đơn cả giận nói: “Sao lại là ngươi?”
Thẩm Mẫu Đơn cười một tiếng với nàng ta: “Muội muội ngoan, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật là có duyên nha.” Tam cô nương Thẩm Tuệ Bảo này nhỏ hơn nàng mấy tháng tuổi.
Người của hai phòng cũng rất tò mò, đại lão phu nhân cười nói: “Tuệ Bảo, có phải cháu quen biết với Mẫu Đơn tỷ tỷ của cháu không?”
Thẩm Tuệ Bảo giận tới mức đỏ mắt, sờ sờ vết thương đã kết vảy trên trán, quay đầu nước mắt lưng tròng nói: “Tổ mẫu, phụ thân, phu nhân, di nương, ngày hôm đó chính vì tỷ ta mà con mới bị đụng trúng đầu.”
Dung mạo của Thẩm Tuệ Bảo giống với Tạ di nương của nàng ta, quả thật là vừa xinh đẹp vừa yêu kiều lại vừa kiều diễm. Mặc dù Tạ di nương đau lòng nhưng cũng không có cách nào, dù sao cũng là thân thích, chỉ đành an ủi nữ nhi yêu kiều của mình nói: “Bảo Nhi đừng đau lòng nữa, mọi người đều là thân thích, lại nói, Mẫu Đơn tỷ tỷ của con cũng không phải cố ý đâu phải không?” Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con.
Sắc mặt đại lão phu nhân có chút khó coi, người làm chủ còn chưa mở lời, thế mà một di nương như bà ta lại dám chen vào. Đại lão phu nhân không vui liếc mắt nhìn đại lão gia Thẩm Hạo Quốc, đều trách đại nhi tử này thường ngày đã quá yêu thương di nương này rồi, lát nữa nhất định phải nói nói bọn họ mới được.
Đại lão gia Thẩm Hạo Quốc hoàn toàn không biết, đại phu nhân Tiền thị nhàn nhạt liếc Tạ di nương, nói với Thẩm Tuệ Bảo: “Chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng nhắc lại làm chi nữa.”
Thẩm Mẫu Đơn mở miệng nói: “Bá mẫu, chuyện ngày đó có thể muội muội còn có chút hiểu lầm. Lúc đó là ngựa của muội muội bị kinh hãi nên mới đụng vào xe ngựa của chúng con.” Nói xong lại quay đầu nhìn Thẩm Tuệ Bảo, cười nói: “Muội muội, muội đừng hiểu lầm. Hôm đó xe ngựa của bọn tỷ vừa hay đi ngang qua, là xe ngựa của muội muội đột nhiên tông vào, nói thật, đã dọa tỷ hết hồn. Hôm đó muội muội oai phong quá trời, trên trán đã bị thương rồi còn từ trên xe ngựa nhảy xuống yêu cầu tỷ đền tội với muội. Bây giờ xem ra vết thương của muội muội cũng không có gì đáng ngại, vậy thì tỷ cũng yên tâm rồi.”
Sắc mặt đại lão phu nhân vừa nghe đã đen lại. Chuyện Tam Tỷ Nhi bị thương ở trán bà cũng biết, Tam Tỷ Nhi nói là người khác đụng vào nó, bây giờ bị cô nương của chi kia nói lại, thật là mất mặt quá mà.
Sắc mặt Thẩm Tuệ Bảo lập tức thay đổi, lấy khăn tay ra bắt đầu khóc, khóc lóc nức nở. Thẩm Mẫu Đơn mấp máy môi nói không nên lời, thầm nghĩ ngày hôm đó không phải oai phong lắm sao, bây giờ nói ra chuyện đó trước mặt trưởng bối lại bắt đầu giả bộ đáng thương.
Thẩm lão phu nhân ra mặt giảng hòa: “Được rồi, Tứ Tỷ Nhi, con đừng nói nữa. Đây chỉ là sự hiểu lầm, sau này con và Tuệ Bảo phải chung sống hòa thuận với nhau. Nó là muội muội, con phải nhường nhịn nó một chút có biết không?”
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu: “Vâng, tổ mẫu, con đã nhớ rồi ạ.” Nói xong lại cười với Thẩm Tuệ Bảo: “Bảo Nhi muội muội, muội đừng khóc nữa, đều là lỗi của tỷ.”
Đại lão phu nhân cũng cười tủm tỉm nói: “Được rồi, được rồi, Tam Tỷ Nhi cũng đừng khóc nữa, cũng đã nói hơn nửa ngày rồi, mau qua đây ngồi xuống đi.”
Cả đám người không để tâm đến chuyện vừa rồi, tươi cười ấm áp đi về phía bên kia đình đài ngồi xuống. Hai vị lão phu nhân để đám thanh niên tự mình đi chơi, chỉ kéo Thẩm lão phu nhân bắt đầu nói chuyện nhà.
Người Thẩm Mẫu Đơn nhớ không tới mấy người, đành phải tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu ngắm hoa. Lục cô nương Thẩm Nhạn Dung cũng không biết nói gì với các tỷ muội chi kia, cũng ngồi theo bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn.
Các lão gia của hai chi bên kia cũng bắt đầu tán gẫu chuyện triều chính, các phu nhân cũng tụ tập lại bắt đầu nói chuyện.
Đang lúc ồn ào thì có tên nô bộc hốt ha hốt hoảng chạy vào, cao giọng hô: “Lão… lão phu nhân, Yến Vương tới rồi!” Sau lưng không xa là một nam tử thân hình cao lớn khôi ngô đi theo, cả người mặc cẩm bào màu đen, gương mặt tuấn tú góc cạnh, sắc mặt có phần nghiêm túc, đang đi về hướng bên này, bên cạnh còn có người thanh niên cũng mặt không biểu tình giống vậy – Dung Vân Hạc đi theo.
Lời vừa nói ra, toàn bộ đều sửng sốt, lúc nhìn thấy người tới thì toàn bộ đều yên lặng không phát ra tiếng nói nào. Một lúc sau Thẩm Hạo Quốc mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy đi ra nghênh đón, mọi người cũng đều đứng dậy theo.
Thẩm Hạo Quốc chạy đến chỗ Vệ Lang Yến chắp tay khom người nói: “Điện hạ, sao ngài lại tới đây?” Vừa hỏi xong liền cảm thấy lời này không đúng, vội vội vàng vàng nói: “Mời điện hạ thượng tọa…” Nói xong liền tránh sang một bên dẫn Vệ Lang Yến đi tới một trong những lương đình. Dù trên mặt ông rất điềm tĩnh nhưng trong lòng lại có chút rối rắm. Bình thường trong nhà có tiệc mừng lớn cỡ nào thì điện hạ đều không tới, hôm nay lại đột nhiên qua đây là sao chứ?
Thẩm Tuệ Bảo đang đứng ở đằng sau Thẩm Mẫu Đơn cách nàng không xa, thấy điện hạ liếc mắt nhìn về phía nàng ta bên này, khóe miệng còn khẽ nhếch lên, trong lòng lập tức bị mê hoặc tới đầu váng mắt hoa, lẩm bẩm nói: “Lúc nãy điện hạ đang nhìn mình… chẳng lẽ điện hạ thích mình sao…”
Nhị cô nương Thẩm Tuệ Cẩm bên cạnh nhìn thứ muội của mình như nhìn một đứa ngốc.
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong một viện nở đầy hoa, trái tim đập thình thịch, lại nhìn sang điện hạ đang ở trong lương đình kia, thấy hắn đang cùng Thẩm Hạo Quốc nói gì đó, không bao lâu liền gọi Thẩm Hồng Anh và Thẩm Thiên Nguyên qua nói chuyện.
Không bao lâu thì Thẩm Thiên Nguyên đi qua đây, để lại Thẩm Hồng Anh và Thẩm Hạo Quốc ở bên đó nói chuyện với điện hạ.
Thẩm Thiên Nguyên bước tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn, sắc mặt hơi không tốt. Điện hạ tới đây nói là có chút chuyện triều chính, nhưng thật ra là chuyện gì thì ông đều biết cả. chuyện triều chính từ trước đến nay điện hạ cũng sẽ không nói trong nhà của quan viên. Mục đích điện hạ tới đây lần này rất rõ ràng, dĩ nhiên là vì Mẫu Đơn mà đến, cũng không biết rốt cục đây là phúc hay là họa nữa.
Bên này Vệ Lang Yến nói chính sự xong, lại nhìn Thẩm Hồng Anh nói: “Bây giờ hai chi các ngươi đều ở Bình Lăng, sau này phải giúp đỡ tương trợ nhau mới phải, đừng nảy sinh khoảng cách. Dù sao các ngươi đều là Thẩm gia, nhất vinh nhất nhục đều cùng gánh chịu, phải nhớ kỹ điều này mới được.”
Hai người vội vâng dạ. Trong lòng Thẩm Hạo Quốc càng ngày càng thấp thỏm, không biết rốt cuộc điện hạ sao lại thế này, không chỉ ở trong nhà bọn họ nói chuyện triều chính mà còn quan tâm tới chuyện nhà của bọn họ? Đang lo lắng không yên, ông lại nghe Yến Vương nói: “Các ngươi đi làm chuyện của các ngươi đi, đừng để ý đến bổn vương. Bổn vương đợi ở trong này là được rồi.”
Thẩm Hạo Quốc và Thẩm Hồng Anh không dám tiếp tục nán lại ở đây nữa, vội ra khỏi đình, chỉ còn lại một mình điện hạ và Dung Vân Hạc ở trong đó.
Hai người ra khỏi lương đình, đối mặt nhìn nhau một cái. Trong mắt Thẩm Hạo Quốc là sự nghi hoặc và hoang mang,còn trong mắt Thẩm Hồng Anh là sự chấn động và kinh ngạc. Thẩm Hồng Anh lặng lẽ quay đầu nhìn chất nữ của mình.
Quả thật điện hạ giống như lời hắn nói, không đi đâu cả, ở trong lương đình ngắm cảnh khắp nơi, nhưng đa phần ánh mắt của hắn đều dừng lại ở phía Thẩm Mẫu Đơn bên kia. Thẩm Mẫu Đơn thấy hắn chỉ ngồi bên đó không có qua đây, trong lòng cũng xem như thả lỏng, chỉ cần hắn không đi tìm nàng là tốt rồi. Nàng luôn chú ý tới điện hạ nên không phát hiện ra Thẩm Tuệ Bảo với dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng vẫn đứng sau lưng nàng.
Thẩm Tuệ Bảo cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên khi bị điện hạ nhìn, trong lòng vừa ngọt ngào vừa mong đợi, mong đợi điện hạ bước về phía nàng ta. Đợi hơn nửa ngày, điện hạ vẫn như cũ không qua đây. Thẩm Tuệ Bảo quả thật có chút không đợi được, đi tới bên cạnh phụ thân Thẩm Hạo Quốc thẹn thùng nói: “Phụ thân, sao hôm nay điện hạ lại tới Thẩm gia vậy?”
Thẩm Hạo Quốc lắc lắc đầu: “Phụ thân cũng không biết, nhưng mà ý của điện hạ thì chúng ta sao có thể đoán được. Được rồi, con qua bên cạnh nói chuyện với Mẫu Đơn tỷ tỷ của con đi. Sau này đừng bướng bỉnh như vậy nữa, rõ ràng là con đụng trúng Mẫu Đơn tỷ của con, còn kiên quyết nói là xe ngựa của nó đụng trúng con.”
Thẩm Tuệ Bảo bĩu môi, lại nhìn về phía điện hạ ở lương đình kia, sáp lại bên cạnh Thẩm Hạo Quốc nhỏ giọng thẹn thùng nói: “Phụ thân, con phát hiện ra dường như điện hạ đang nhìn con đó.”
Thẩm Hạo Quốc nghe vậy, dĩ nhiên kinh sợ, vội ngẩng đầu nhìn về phía điện hạ ở lương đinh kia, phát hiện hắn mặc dù nhìn quanh khắp nơi, nhưng ánh mắt không dừng lại trên người nữ nhi, không khỏi chau mày nói: “Bảo Nhi, lời này không thể nói lung tung.”
Thẩm Tuệ Bảo vội la lên: “Phụ thân, là thật đó, lúc nãy con đứng ở bên kia, ánh mắt của điện hạ một mực dừng lại trên người con…” Dứt lời, lại chạy về phía bên kia đứng, đứng ở chỗ cũ không xa phía sau lưng Thẩm Mẫu Đơn, phát hiện ánh mắt của điện hạ quả nhiên lại nhìn tới bên này, không khỏi nở nụ cười với phụ thân đang đứng cách đó không xa.
Lúc này Thẩm Hạo Quốc mới phát hiện ánh mắt của điện hạ hình như vẫn luôn nhìn về phía bên này, chẳng lẽ thật sự nhìn trúng cô nương nhà mình rồi sao? Suy nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Hạo Quốc lập tức tràn ngập vui mừng. Nếu Tuệ Bảo thật sự có thể lọt vào mắt xanh của điện hạ, vậy đối với Thẩm gia mà nói là vinh quang lớn biết chừng nào. Nói ra cũng đúng, bình thường điện hạ sẽ không tới Thẩm gia, mà hôm nay lại đột nhiên tới đây chẳng lẽ thật sự là vì khuê nữ nhà mình sao?
Thẩm Tuệ Bảo được thừa hưởng vẻ đẹp của di nương, dung mạo cũng coi như là xuất chúng nhất trong số các cô nương của Thẩm gia, bởi vậy mới cực kỳ kiêu ngạo, cho tới bây giờ cũng không để nam nhân nào vào mắt. Nhưng mà với một nam nhân xuất sắc như điện hạ, nàng ta dĩ nhiên vừa gặp đã yêu rồi. Mấy năm trước gặp qua điện hạ thì trái tim nàng ta đã đặt trên người hắn rồi, thế nhưng chỉ dừng lại ở việc đứng xa xa nhìn hắn mấy lần mà thôi chứ trước giờ chưa từng được tiếp xúc ở cự ly gần như vậy. Hơn nữa ánh mắt của nam nhân mà nàng ta ngày nhớ đêm mong lại dừng lại trên người nàng ta, khỏi phải nói nàng ta vui mừng biết chừng nào.
Thẩm Tuệ Bảo xoay chuyển ánh mắt, chợt thấy Thẩm Mẫu Đơn đang chắn phía trước, không khỏi có chút tức giận. Điện hạ đang nhìn nàng ta mà, nữ nhân này lại chắn ở phía trước nàng ta làm gì? Không được, phải nghĩ cách để Mẫu Đơn rời khỏi chỗ này mới được. thấy nha hoàn từ bên cạnh đi qua, nàng ta cười khẽ, ra lệnh cho nha hoàn kia: “Mau… mau đi rót cho ta một chén trà tới đây.”
Nha hoàn kia lập tức rót chén trà qua đây, vẫn còn hơi nóng. Thẩm Tuệ Bảo cũng không để ý điều này, cầm lấy chén trà đi về phía Thẩm Mẫu Đơn. Đi tới trước mặt nàng, đưa cái chén trong tay tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, khóe miệng khẽ cười: “Mẫu Đơn tỷ, chuyện mấy ngày trước đều tại muội. Muội không nên oan uổng tỷ, hy vọng Mẫu Đơn tỷ đại nhân đại lượng bỏ qua cho muội, đừng trách muội nữa có được hay không?”
Hết chương 60.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.