Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 12:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày mai lên đường , những thứ cần cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Thẩm Mẫu Đơn nói Thẩm Thiên Nguyên chuẩn bị cho nàng một bộ nam trang, nữ tử đi xa nhà có chút bất tiện. Nàng dung mạo diễm lệ thoát tục, hơn nữa nữ tử không có hầu kết, giả trang thành nam nhân cũng sẽ không giống, người tinh tường một chút là có thể nhận ra, có điều lúc ra cửa mang theo duy mũ, âm thanh đè thấp một ít ngược lại cũng không phải không được.
Đem nam trang cất đi cẩn thận, bên ngoài Tư Cúc liền tiến đến, trong tay cầm mấy bao giấy dầu, "Tiểu thư, La đại gia lại tới nữa rồi, biết người thích ăn Hồng Đậu cao cùng Phù Dung cao nên mang đến. . . . . . La đại gia còn đang bên ngoài chờ, nếu không tiểu thư gặp mặt một lần?" Tư Cúc thực sự không nghĩ tiểu thư nghĩ như thế nào, thái độ đối với La đại gia lại đột nhiên chuyển biến lạnh nhạt như vậy.
Thẩm Mẫu Đơn không muốn gặp hắn, nàng đã cự tuyệt hơn nửa tháng , tính nhẫn nại của người này sớm đã không còn, nếu có khả năng nàng muốn nói chuyện từ hôn trực tiếp với hắn, chỉ là không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của A Hoán, không nghĩ ra được biện pháp cụ thể, vẫn không thể cùng người này như thế nào. Suy nghĩ một chút, nàng thở dài, để Tư Cúc mời người đi vào.
Quả nhiên, La Nam vừa vào cửa, trên mặt vẻ mặt cũng rất phải không mãn, ở nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơntrang phục lúc càng là nhíu nhíu mày, há mồm muốn nói cái gì, Thẩm Mẫu Đơn đã trước tiên hắn một bước, ôn nhu nói: "La đại ca, mấy ngày nay nhiễm phong hàn, thân thể vẫn không thật lưu loát, hôm nay mới có thể đứng dậy gặp khách, những này qua chậm trễ La đại ca, mong rằng La đại ca không nên tức giận."
La Nam vẫn luôn lấy quân tử khiêm tốn tự xưng, đương nhiên sẽ không ngay ở trước mặt Tư Cúccho Thẩm Mẫu Đơn không thoải mái, chỉ nhẫn nhịn tức giận trong lòng nói: "Đương nhiên sẽ không , huynh không phải người ngoài, mà là vị hôn phu của muội, muội nhiễm phong hàn huynh làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được, vì thế lần sau gặp chuyện gì không nên ở ngoài cửa cự tuyệt không cho huynh vào."
Thẩm Mẫu Đơn khẽ ừ một tiếng không nói gì.
" Hôm nay muội sao lại mặc trang phục như vậy? Đem tóc mái trên tránchải hết lên, xem ra đẹp lên không ít." La Nam vẫn nhịn không được, nữ nhân của mình xinh đẹp như vậy mặt mũi mình cũng dính hào quang không ít.
Thẩm Mẫu Đơn rũ mắt, "Chỉ là thói quen, trang phục như vậy, ngày sau sẽ chú ý ."
La Nam khoát tay áo một cái, " Hôm nay huynh đến là có chuyện muốn báo cho muội, một tháng nữa chính là đại thọ của mẫu thân huynh , đến lúc đó muội chớ có quên, một tháng này chuẩn bị cẩn thận, ngày đó mặc trang phục đẹp một chút, mẫu thân nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui . . . . . . Muội ở nhà dưỡng tốt cơ thể, huynh có việc đi trước."
Dứt lời, phất tay áo rời đi, nhìn nam nhân sắp bước ra cửa phòng, Thẩm Mẫu Đơn nhìn bóng lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: "La đại ca, huynh có biết chuyện thương thế Nguyệt Nhi nặng hơn không? Có từng đi qua thăm Nguyệt nhi?"
Bóng lưng kia cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói: "Có đến thăm qua, chỉ là vết thương nhỏ trên trán, không có gì đáng ngại, đợi thân thể muội tốt lên, chúng ta cùng nhau đi thăm muội ấy." Hắn đã qua, vừa nghĩ tới tình cảnh hôm qua trong lòng hắn liền thấy buồn nôn.
Hắn biết trán Diêu Nguyệt bị thương, nhưng hơn nửa tháng trước gặp Diêu Nguyệt, sau đó tâm tư đều bị vị hôn thê xinh đẹp kia chiếm hết, hôm qua nghĩ tới Diêu Nguyệt, liền đi Diêu gia. Nhưng không nghĩ mỹ nhân thiên kiều bá mị, nữ tử dịu dàng trong dĩ vãng kia lại giống như một điên phụ, ở trong phòng điên cuồng mắng chửi, thấy hắn lại khóc sướt mướt , hắn dịu dàng khuyên, cũng nói không để ý vết thương trên trán nàng. Nàng nghĩ trong chốc lát, đem lộ vết thương trên trán cho hắn nhìn, trên vết thương thối rữa là một lớp thuốc mỡ màu vàng nhạt, nhìn buồn nôn cực kỳ. Nàng ta vẫn khóc thút thít nghẹn hỏi hắn, chắc hắn sẽ không để ý đi, có phải vẫn yêu nàng như quá khứ không .
Khi đó, hắn hàm hồ nói vài câu lừa gạt rồi rời đi như chạy trốn, trong lòng có dự định, Diêu gia hiện tại có đại phu nhân làm vợ kế, còn sinh con trai, chỉ sợ Diêu Nguyệt xuất giá cũng không bao nhiêu đồ cưới, bây giờ hắn không muốn vì một ít đồ cưới này mà mỗi ngày đối mặt với một ả điên phụ xấu xí không thể tả .
Thẩm Mẫu Đơn có thể không biết ý nghĩ trong lòng hắn, người này bên ngoài biểu hiện là quân tử khiêm tốn, nội tâm vô sỉ tiểu nhân hèn hạ, hắn thấy Diêu Nguyệt giờ thành như vậy , ngày sau chắc chắn sẽ không lại gần cho nàng. Chỉ là, Diêu Nguyệt lại có thể cam tâm, nói không chắc chuyện này có thể hơn nữa lợi dụng, nếu thành công, hôn ước này liền có thể thuận lợigiải trừ, với nàng không có nửa điểm tổn hại, thanh danh của hắn cũng sẽ mất hết.
Thẩm Mẫu Đơn siết chăt quyền, nghĩ chờ sau khi đi Lương phủ trở lại sẽ tính toán tốt chuyện này.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Mẫu Đơn quấn ngực, đổi bộ kia nam trang, mái tóc màu đen dùng một cái cây trâm cắm trên đỉnh đầu, nhìn người trong gương đồng mắt ngọc mày ngài, mặt như ngọc, Thẩm Mẫu Đơn nhếch miệng cười, quả nhiên chưa phải là nam nhân. Nàng cầm duy mũ lên, lúc này mới sải bước đi ra ngoài.
Đi tới trong viện, Thẩm Thiên Nguyên, Thẩm Hoán, Tư Cúc nhìn thấy trang phục của nàng lúc này đều yên lòng, xem ra rất giống công tử văn nhã .
Từ Lâm sông Hoài đến Lương phủ qua một quận, một huyện, lộ trình ước chừng bảy ngày (chap trước bảo mất nửa tháng giờ thành một tuần). Thẩm Mẫu Đơn sinh ra ở lâm sông Hoài, tuy nói kỹ năng bơi không kém, nhưng số lần đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, bởi vậy cũng cảm thấy mới mẻ, đứng trên boong thuyền chung quanh nhìn phong cảnh hai bên bờ sông .
Lần này đi thuyền chuyên môn vận chuyển đến Lương phủ , người lái thuyền họ Trì, là một đại hán râu quai nón, cao to, khôi ngô, lần này là thay người khác vận chuyển hàng đi Lương phủ, lúc trở lại thay Thẩm Mẫu Đơn đem vải vóc trở về, vận chuyển hai chuyến đều có bạc lời, Thẩm Mẫu Đơn cũng có thể trả trước một ít tiền bạc, hai phe đều cảm thấy rất hài lòng. Trên thuyền này ngoại trừ hàng hóa, còn có mấy người tiện đường đi Lương phủ, có điều không ở trên boong thuyền, chắc là ở trong phòng giải lao.
Phong cảnh hai bên bờ sông tuy đẹp, nhưng thấy nhiều cũng thấy nhàm chán, Thẩm Mẫu Đơn đứng nửa canh giờ rồi trở về phòng. Trên thuyền tổng cộng có mười gian phòng, Thẩm Thiên Nguyên cùng Thẩm Mẫu Đơn mỗi người một phòng, trở về phòng Thẩm Mẫu Đơn nghỉ ngơi chốc lát, đợi thồ điểm mở mắt ra sắc trời bên ngoài đã tối, ngoài cửa phòng cũng vang lên tiếng Thẩm Thiên Nguyên, "A Đơn, mau ra ăn cơm."
Thẩm Mẫu Đơn mở cửa, Thẩm Thiên Nguyên mang một ít bã đậu chia ra làm hai đưa cho Thẩm Mẫu Đơn một phần, qua ba ngày, thuyền cập bờ bổ sung một ít nước và thức ăn, Thẩm Thiên Nguyên nhìn thấy con gái cả ngày ăn bã đậu tự nhiên rất đau lòng, nói: "A Đơn, cha rời thuyền đi mua một ít bánh ngọt cho con ăn." Hạ Thiên ngày nóng, đồ ăn chín giữ không được hai ngày, chỉ có loại này bã đậu khô này có thể giữ được mấy ngày mà không hỏng.
"Phụ thân, không cần, bã đậu ăn tốt rồi, mấy ngày nữa đến Lương phủ, đến lúc đó chúng ta lại đi nếm thử mỹ thực Lương phủ." Thanh âm nàng ép có chút thấp, nghe cũng không khiến người ta hoài nghi nàng là nữ tử.
Thẩm Thiên Nguyên ngược lại cũng không kiên trì thêm nữa.
Người lái thuyền cũng rất nhanh lên trở về , thuyền cũng tiếp tục đi về phía trước. Ở trên thuyền ba ngày, Thẩm Mẫu Đơn biết trên thuyền ngoại trừ người, nàng cùng phụ thân, ngoài ra còn có mấy con cháu thế gia. Mấy con cháu thế gia mỗi ngày đều ở trên boong thuyền nghỉ ngơi vài canh giờ, bàn luận trên trời dưới biển, mỹ thiếp vờn quanh. Bởi vậy, Thẩm Mẫu Đơn rất ít ra khỏi phòng, đại đa số thời gian đều ở lại trong phòng, nhưng vẫn không khỏi xảy ra chuyện sau đó.
Ngày hôm đó nàng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng Thẩm Thiên Nguyên xin lỗi "Vị công tử này, thực xin lỗi."
"Đụng phải Bản công tử lại nghĩ đến chuyện đi thẳng một mạch như vậy sao?"
Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy tiếng, vội vàng đứng dậy mở cửa phòng ra ngoài, nhìn thấy mấy người ... con cháu thế gia đang ngồi xếp bằng ở boong tàu bên trên, bên cạnh là mấy vị thiếp thị xinh đẹp. Một người trong đó vóc dáng không cao, sắc mặt có chút tái nhợt, đang ngăn trước mặt Thẩm Thiên Nguyên, thế gia công tử này mặc dù dung mạo không tệ, nhưng đáy mắt xanh lên, bước chân có chút phù phiếm, rõ ràng biểu hiện chính là Túng Dục quá độ .( Túng dục là kiểu ăn chơi sa đọa xxoo nhiều quá đó bà con)
Thẩm Mẫu Đơn vội vàng đi tới chỗ Thẩm Thiên Nguyên, giảm thấp thanh âm nói: "Phụ thân, có chuyện gì xảy ra? Người không sao chứ."
Thẩm Thiên Nguyên lắc lắc đầu, "Ta không sao, A Đơn con mau vào đi." Nói xong đem Thẩm Mẫu Đơn đẩy mạnh vào trong phòng. Cặp chân thế gia công tử kia ngăn trước mặt hai người, muốn đưa tay đẩy Thẩm Mẫu Đơn một cái, Thẩm Mẫu Đơn lắc người một cái liền tránh được, trên mặt thế gia công tử hiện vẻ tức giận "Làm sao, đụng phải Bản công tử đã nghĩ muốn đi nhanh như vậy sao ?"
Thẩm Thiên Nguyên hướng về phía công tử chắp tay, "Công tử, tại hạ đã từng nói lời xin lỗi, hơn nữa là công tử trước đụng vào tại hạ" Đúng là người này đụng vào Thẩm Thiên Nguyên trước, Thẩm Thiên Nguyên thân thể cường tráng, làm thế gia công tử túng dục quá độ này lảo đảo một cái té ngã trên đất, sau khi đứng lên còn không chịu buông tha cho ông.
Nghe thấy nguyên do, Thẩm Mẫu Đơn trong lòng mặc dù có tức giận nhưng cũng biết bọn thế gia công tử này không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội , chỉ có thể xin lỗi. Một người trong đó mặc cẩm bào màu xanh đen nói, " Tiểu tử nhà ngươi nếu lại đây uống với chúng ta một chén, chúng ta sẽ tha thứ cho phụ thân ngươi. Ta nói nè, tiểu tử nhà ngươi xảy ra chuyện gì, cả ngày tự giam mình ở trong phòng giống như hạng đàn bà nơi phòng khuê vậy ? Mau đến đến. . . . . . Mau tới đây ngồi, A Thục, nhanh dẫn vị công tử này qua đây." Nói xong, một nữ tử trong đó mặc xiêm y màu vàngliền đứng dậy kéo Thẩm Mẫu Đơn qua đó.
Thẩm Mẫu Đơn không thể cùng đám người kia uống gì rượu, né tránh, nhẹ giọng lại nói: "Tại hạ sẽ không uống rượu, có điều tại hạ đồng ý tự phạt một chén tạ lỗi với mấy vị công tử, sau đó kính xin mấy vị công tử đại nhân đại lượng, tha thứ cho tại hạ cùng gia phụ."
Nhưng không nghĩ,cặp chân của công tử phù phiếm đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay ném rơi duy mũ trên đầu Thẩm Mẫu Đơn "Cho ngươi bồi chúng ta uống rượu là cho ngươi mặt mũi, dài dòng văn tự cái gì. . . . . ."
Cự ly quá gần, Thẩm Mẫu Đơn lại chỉ lo ứng phó mấy người ngồi trên mặt đất, nhưng không nghĩ người này lại đột nhiên ra tay xốc duy mũ của nàng , cả người cứ như thế lộ ra ở trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.