*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào lúc mấy cô gái đang đứng ngẩn người ra, quản lý sân khấu đã đứng dậy, bước nhanh về phía trước: "Khâm ca tới rồi!"
Sở Khâm chỉ vào hạt dưa ngào đường ngay khóe miệng của cậu ta, giả bộ nói lẫy: "Tiểu Điền, lại trộm ăn hạt dưa ngào đường của anh nữa rồi."
"Anh lại không ăn, để không thì lãng phí quá." Quản lý sân khấu Tiểu Điền cười hề hề, vóc người của cậu rất cường tráng, bình thường trong trường quay có việc gì nặng đều sẽ tới tìm cậu, Tiểu Điền cũng chưa từ chối bao giờ, cậu chỉ có một sở thích, đó là thích ăn trái cây. Mấy người trong tổ chương trình đều kêu cậu là Điền trái cây.
Buổi trưa đài truyền hình phát cơm cũng có kèm theo trái cây, những lúc Sở Khâm không ăn cơm trưa trong đài sẽ dặn để phần trái cây của mình lại cho Tiểu Điền, lâu ngày dài tháng, Tiểu Điền không cần ai đến kêu cũng sẽ tự đi lấy về ăn.
Mấy cô diễn viên múa ngơ ngác nhìn nhau, vội đứng dậy cung kính chào hỏi. "Chào Khâm ca!" Các cô là một nhóm thực tập sinh mới tới, chưa từng tiếp xúc với Sở Khâm, không ngờ tới một người có danh vọng như vậy lại có thể thân thiện với quản lý sân khấu, tự nhiên là lá gan cũng lớn hơn một chút.
Sở Khâm cười gật đầu một cái: "Trước đây chưa gặp qua mọi người, tới đây để nhảy mở màn đúng không? Đừng lo lắng, cái này là ghi hình, nhảy sai cũng có thể nhảy lại được."
Mặc dù trong chương trình Sở Khâm rất ăn ảnh, thế nhưng bởi vì là chương trình hài hước nên sẽ luôn có biểu tình và động tác khoa trương, không hề ôn hòa lễ độ như ở ngoài đời. Chỉ cười mỉm thôi cũng đã đẹp trai hơn trong TV không ít lần rồi.
Mấy cô gái nhận được sự đáp lại thân thiết như vậy, nhất thời gan cũng lớn hơn không ít, cái người nói nhiều nhất ban nãy tích cực chào hỏi với người đứng sau Sở Khâm: "Chào Chung tổng!"
Mấy cô khác kịp phản ứng lại, cũng rối rít chào hỏi Chung Nghi Bân. Loại cơ hội được gặp tổng tài khi ở ngoài công ty cũng không nhiều lắm, phải nắm chặt thời cơ để lưu lại ấn tượng trong mắt tổng tài, như vậy sẽ có nhiều điểm tốt hơn.
Chung Nghi Bân liếc nhìn mấy cô gái kia xuyên qua lớp kính mát, có hơi thắc mắc tại sao mấy diễn viên múa của chương trình lại quen biết anh, không nhớ được quan hệ thì không nên tùy tiện biểu hiện ra. Vì vậy anh không hề đáp trả, đi ra ngoài cùng với Sở Khâm.
Thấy Chung tổng lạnh lùng như vậy, nhất thời mấy cô gái cảm thấy có hơi sợ hãi.
"Mấy lời chúng ta nói ban nãy, có phải Chung tổng đã nghe thấy hết rồi không?" Sắc mặt của người nói nhiều nhất có hơi trắng bệch.
"Khâm ca đẹp trai quá ôn nhu quá đi à, sau này tôi sẽ là fan của ảnh." Cô gái vừa mới si mê Chung tổng ban nãy đang bụm mặt nhìn theo bóng lưng của Sở Khâm, không hề cảm nhận được sự lo lắng của mấy cô bạn khác.
Quần áo của MC trong mỗi kỳ đều sẽ khác nhau, muốn ghi hình bù lại thì phải mặc bộ quần áo của kỳ trước. Tổ chương trình đã tìm thấy quần áo, Hầu Xuyên đi nhận, dẫn Sở Khâm vào phòng hóa trang.
Sở Khâm dặn Chung Nghi Bân ngồi trong trường quay đợi một lát, để cậu đi thay quần áo. Chung Nghi Bân không tình nguyện, chen vào trong phòng hóa trang cùng.
"Khâm ca, trên người anh có vết thương, để em thay giùm cho." Hầu Xuyên cầm quần áo, nói không chút nghĩ ngợi, vừa mới nói ra, nhất thời lại cảm thấy lạnh sống lưng, cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy Chung tổng đã tháo kính mát xuống đang lạnh lùng trừng cậu.
"À, ừm, em đi vệ sinh một lát, Chung tổng ngài thay giùm anh ấy ha." Hầu Xuyên nuốt nước miếng một cái, giao quần áo cho Chung Nghi Bân, vọt ra ngoài y như một làn khói, đã vậy còn tiện tay đóng cửa phòng hóa trang lại luôn.
Ngược lại Sở Khâm cũng không có chú ý tới động tĩnh của hai người, cậu tự cởi áo ra. Bởi vì xương sườn không tốt, cậu cũng không dám mặc đồ quá chật, chỉ có thể mặc một chiếc T shirt rộng thùng thình. Cái áo này mặc thì dễ, nhưng đến khi cởi lại có chút phiền toái, bởi vì phải nắm lấy vạt áo giơ tay cao lên, động tác quá mạnh sẽ rất dễ làm đau xương sườn.
Cởi được một nửa thì có một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn tới từ phía sau thay cho tay của cậu, thuận lợi cởi cái áo ra. Thân thể trắng nõn mảnh khảnh còn đang được quấn một vòng băng vải. Đây là kết quả của việc sau khi ăn cơm trưa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chung Nghi Bân, cậu đã đến bệnh viện thay một lớp băng mới.
Không để cho Sở Khâm kịp động tay, Chung Nghi Bân đã mặc áo sơ mi vào cho cậu, cúi đầu cài từng nút từng nút một.
"Không phải anh đã quên cách mặc quần áo rồi sao?" Sở Khâm nhìn vào đỉnh đầu bông xù xù của Chung Nghi Bân liền muốn chọc anh một chút.
"Hmm, hồi sáng được hôn hôn, có thể duy trì trí nhớ một ngày." Chung Nghi Bân nói bậy nói bạ, kêu cậu ngồi xuống để anh cởi quần.
Cởi quần, lộ ra cặp chân thon dài trắng nõn, Chung Nghi Bân cầm cái quần để mặc trên sân khấu, không chịu mặc cho cậu.
"Mau đưa cho em." Sở Khâm vươn tay qua lấy, sẽ có người vào phòng hóa trang bất cứ lúc nào, phải nhanh mặc quần vào, cứ để trần hai chân ngồi trước mặt Chung Nghi Bân như vậy khiến cậu cảm thấy có hơi xấu hổ.
"Đột nhiên anh lại quên cách mặc quần mất rồi." Chung Nghi Bân ngồi chồm hổm xuống, ngửa đầu lên nhìn cậu.
Sở Khâm tức giận trừng anh: "Em không thể khom người."
Chung Nghi Bân chủ động tiến tới, để cậu hôn. Sở Khâm mím môi, bất đắc dĩ hôn một cái lên trán anh.
Chung tổng bị mất trí nhớ, nhất thời y như Popeye ăn rau chân vịt, đầy máu sống lại, thuận lợi mặc quần cho Sở Khâm xong còn tặng kèm thêm một suất mặc áo gi lê nữa.
Chủ đề của tuần trước là Thượng Hải xưa, cho nên bộ Sở Khâm đang mặc là áo sơ mi trắng, bên ngoài là quần yếm kaki, kết hợp với một chiếc áo gi lê và đội một cái mũ lưỡi trai kaki. Vóc người của Sở Khâm cũng không lùn, nhưng bởi vì khung xương nhỏ cho nên khi mặc bộ trang phục này vào, nhìn qua hệt như một cậu bé hoạt bát đáng yêu.
Chung Nghi Bân đặc biệt muốn ôm lấy cậu vào lòng xoa xoa, nhưng lại ngại xương sườn của cậu còn chưa lành lại, chỉ có thể nhìn không thể chạm, nghẹn đến mức biểu tình có hơi vặn vẹo.
Sở Khâm thấy biểu tình của anh là lạ liền hỏi: "Có phải anh muốn đi vệ sinh không? WC ở bên phải cửa đó."
Chung Nghi Bân: "..."
Thợ trang điểm Đỗ Vi đi vào trang điểm cho Sở Khâm thì gặp được một Chung tổng có vẻ mặt rất giống bị nghẹn nước tiểu, không quá hiểu nên cô lên tiếng chào anh, sau đó liền bày ra tư thế trang điểm cho Sở Khâm.
"Hôm nay sắc mặt cũng không tệ lắm ha, tuần trước cái ngày quay chương trình còn có quầng thâm nữa kìa." Đỗ Vi thoa một lớp phấn mỏng cho cậu, lấy di động mở ra ảnh chụp hồi tuần trước, bởi vì đôi khi sẽ gặp phải vấn đề quay bù, cho nên cô có thói quen chụp lại một tấm mỗi khi trang điểm xong, "Vẽ bọng mắt cho cậu là đủ rồi."
Đỗ Vi lẩm bẩm lấy một chai primer ra: "Híp mắt cười cái nào."
Cộng tác Lâm Tiếu Tiếu đã chuẩn bị xong, đang đứng ngoài cửa phòng hóa trang chờ Sở Khâm. "Anh trai của em ơi!" Lâm Tiếu Tiếu thấy cậu đi ra, nhất thời bổ nhào về phía cậu.
Chung Nghi Bân vội vọt đến trước mặt Sở Khâm, đưa tay ra ngăn cản nữ nhân đang bay qua kia.
"Chung tổng, đừng có nhỏ mọn như vậy chứ!" Lâm Tiếu Tiếu bĩu môi, dùng nắm đấm đấm một cái lên vai Chung Nghi Bân. Cô là một người có thần kinh thô, nhất thời đã quên mất chuyện Sở Khâm bị gãy xương sườn.
"Em nặng như vậy, cái thân thể nhỏ bé của anh sẽ không chịu nổi đâu." Sở Khâm bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, nói đúng ra thì Lâm Tiếu Tiếu cũng không mập, nhưng khi đem so với mấy MC nữ của các chương trình khác thì cô có hơi mập hơn thật, đã vậy còn luôn mang giày cao gót, đứng cùng một chỗ với cậu sẽ lộ vẻ cường tráng hơn nhiều.
"Anh vậy mà lại dám chê em mập! Ông trời ơi, em phải để cho bọn họ nhìn một chút, Khâm ca tốt bụng trong truyền thuyết lại đối xử với chị em tốt sống chết có nhau của mình như vầy đây!" Lâm Tiếu Tiếu lớn tiếng rêu rao, nhưng cũng không có bổ nhào vào người Sở Khâm nữa.
"Ai là chị em tốt với mấy người chứ, nhiều lắm thì em cũng chỉ là anh em tốt thôi." Hai người vừa đi vừa cãi, bầu không khí trong cả đoàn phim rất là sung sướng.
Chung Nghi Bân ngồi dưới sân khấu, nhìn Sở Khâm đứng ở bên trên thành thạo đọc lời thoại, cảm thấy rất là thú vị. Cảnh tượng trước mắt vô cùng quen thuộc, nhất định trước đây anh cũng đã từng đến xem Sở Khâm ghi hình. Người đứng dưới ánh đèn nhìn qua có tinh thần hơn rất nhiều, Sở Khâm đứng trên sân khấu trò chuyện, so với bình thường thì tốc độ nói có chậm hơn một chút. Giọng nói réo rắt dễ nghe, thông qua micro có chất lượng âm thanh tốt truyền ra khắp cả trường quay.
Micro mà MC dùng cũng không giống với cái của mấy ca sĩ hay dùng, loại này không có âm vang, phát ra âm thanh vô cùng dứt khoát, có thể giữ trọn vẹn mỗi một câu chữ.
Cảnh tượng trước mắt chợt xuất hiện rồi chồng chất lên nhau. Năm đó thiếu niên ngây ngô mặc áo sơ mi trắng quần đen, cũng đứng ở trên sân khấu như vậy, cậu cầm micro, nói: "Hoan nghênh đến với Món thập cẩm yêu dấu vào khung giờ mỗi buổi tối cuối tuần, tôi là Sở Khâm."
Rất nhanh đã quay bù lại đủ các cảnh, Lâm Tiếu Tiếu nói phải đi hẹn hò với bạn trai, thoáng cái đã biến mất dạng. Cô lăn lộn trong đài truyền hình nhiều năm như vậy, đã sớm không có ai quản, quay xong liền có thể về.
"Phát ngốc cái gì vậy hả?" Sở Khâm đi tới, xoa xoa đầu của Chung Nghi Bân. Đã cắt tóc thành đầu đinh, sờ lên có hơi đâm tay, xúc cảm vô cùng tốt, khiến cho người khác nhịn không được sờ rồi lại sờ.
Chung Nghi Bân nghiêng đầu đi không để cho cậu sờ, nhưng khi rời khỏi cái tay kia lại cảm thấy thiếu chút gì đó, ngẩng đầu thấy trong mắt của Sở Khâm có chút chưa thỏa mãn, thế là anh liền xoay đầu trở về, ngoan ngoãn để cho cậu xoa: "Không có gì, nhớ lại bộ dáng lần đầu tiên em dẫn chương trình này."
Sở Khâm sửng sốt, chậm rãi trợn to hai mắt.
"Sở Khâm, cậu qua đây một chút!" Thầy Lương bên phía chủ nhiệm kêu cậu qua, Sở Khâm đáp một tiếng, sau đó lại liếc nhìn Chung Nghi Bân, tỏ ý lát nữa sẽ nói sau, xoay người đi về phía thầy Lương.
"Tuần này có mời Mộ Thần tới, đã hẹn từ một tháng trước rồi. Mộ Thần tới đây cũng là vì cậu đó." Thầy Lương thở dài, "Bên phía Tiểu Tiễn lại có chút khó xử, kỳ này để cậu ta dẫn chương trình cũng không quá thích hợp."
Chương trình phát sóng nhiều năm như vậy, Sở Khâm chưa từng vắng mặt kỳ nào, chỉ bởi vì tuần trước miễn cưỡng chen một kỳ vào, mới tạo thành tiết tấu rối loạn như vậy. Khán giả rất không thích ứng với sự thay đổi bất ngờ này, phản ứng mạnh mẽ cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
"Nhưng mà xương của em còn chưa lành hẳn, không thể chơi được trò nào cả." Sở Khâm cau mày, nếu là người khác thì đã dễ xử lý hơn nhiều rồi, nhưng danh tiếng của Mộ Thần lại quá lớn, người ta đến tham dự chương trình của mình mà mình lại không có mặt, quả thực có hơi áy náy. Đổi lịch lại càng là chuyện không thể nào, thời gian của Mộ Thần vô cùng hạn hẹp, chỉ có anh ta cho người khác leo cây, tuyệt đối sẽ không có chuyện ê kíp chương trình dời lịch hẹn.
"Không sao, để tôi thử nghĩ biện pháp, không cần cậu hoạt động, nói là đủ rồi." Thầy Lương thấy cậu không kiên trì nữa, nhất thời vỗ ngực bảo đảm. Tỷ lệ xem đài kỳ trước giảm đột ngột, lãnh đạo rất là bất mãn, áp lực của ông cũng rất lớn.
Sở Khâm trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu một cái. Cậu vẫn còn đang băn khoăn về chuyện Chung Nghi Bân khôi phục trí nhớ, khách khí vài câu với thầy Lương xong liền xoay người rời đi, kéo Chung Nghi Bân ra ngoài.
"Anh nhớ tới chuyện gì rồi?" Sở Khâm khẽ hỏi anh, hai người vừa nói vừa đi ngang qua cửa của một trường quay đang ghi hình, âm thanh ở bên trong rất lớn, vậy nên cũng không sợ người khác nghe thấy chuyện hai người đang nói.
Chung Nghi Bân lắc đầu một cái: "Chỉ nhớ tới một vài đoạn ngắn về em, có thể là mấy thứ này vốn đã được anh nhớ kỹ rồi."
Sở Khâm nhíu mày một cái, chỉ lo cướp Chung Nghi Bân ra khỏi Chung gia, còn chưa kịp hỏi rõ chuyện rốt cuộc là đầu của anh ấy bị làm sao, xem ra phải liên lạc với đại ca Chung gia một chút mới được.
"Không sao, nhớ không ra thì em kể lại cho anh biết là được rồi." Ngược lại Chung Nghi Bân cũng không gấp, chỉ cần anh không quên Sở Khâm, mấy chuyện khác liền dễ xử lý rồi.
Nhìn cặp mắt ti hí của Chung Nghi Bân, cảm giác trách nhiệm của Sở Khâm lại bùng cháy, quyết định hẹn đại ca Chung gia đi ăn một bữa, để trao đổi về kinh nghiệm chăn nuôi Chung gà con.
"Khâm ca, thế nào mà lại có thời gian rảnh đến nghe chương trình của em vậy?" Có một người đi ra khỏi trường quay, chính là Trần Kỷ Minh, thời điểm nhìn thấy Chung Nghi Bân đứng bên cạnh Sở Khâm, ánh mắt hắn không kiềm chế được lóe lên.
===============================
Tiểu kịch trường
Sở Khâm: Đại ca, bình thường anh nuôi đệ đệ như thế nào?
Đại ca: Mùa xuân trồng một Chung gà con, đến mùa thu liền có thể thu hoạch...
Nhị Bính: Nói bậy, em mới không phải Chung gà con!
Đại ca: Mùa xuân đánh ra một cái Nhị Bính, đến mùa thu liền có thể tự xoa...
Nhị Bính: Nói bậy, em mới không phải bài mạt chược!
Đại ca: Mùa xuân ném một đệ đệ ra, đến mùa thu liền có thể không cần đến nữa
Nhị Bính: o(>﹏<)o