Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 10: Thích




Chắc là được lưu trong vùng ký ức khẩn cấp hoặc là một vùng riêng biệt trước đó rồi... Không có cách nào xua đi mấy lời nói của đại ca Chung gia, nhìn Chung Nghi Bân với quả đầu đinh hiện ra trước mắt, trái tim không khỏi biến thành một mảnh mềm mại.
Sở Khâm đưa tay xoa xoa cái đầu đinh bông xù xù của anh: "Đi nào, đi tắm."
Mắt Chung Nghi Bân sáng rực lên, kéo Sở Khâm đứng dậy: "Để anh tắm cho em."
Phòng tắm rất rộng, bởi vì Sở Khâm thích tắm, cậu còn lắp cả một cái bồn tắm lớn dài 1m8. Do phải nằm viện nên đã có một tuần chưa tắm, mấy ngày nay xương sườn cứ đau âm ĩ, tối hôm qua chỉ dùng khăn lông lau sơ, Sở Khâm đặc biệt khát vọng có thể ngâm mình một trận đã đời.
"Không được." Chung Nghi Bân không đồng ý, bởi vì nếu nằm trong bồn, nước sẽ ngập qua ngực, nói không chừng sẽ khiến cho lồng ngực bị đau. Cho nên, anh chỉ cho phép Sở Khâm lau mình.
Quen tay hay việc cởi quần áo ra giùm Sở Khâm, Chung Nghi Bân liền duỗi tay tới cái quần lót màu trắng tứ giác kia.
"Ê!" Sở Khâm đánh vang cái vuốt sói kia, "Cái này để tự em cởi." Nói xong cậu liền chui vào phòng tắm, đóng cửa lại thở phào.
Ban nãy lúc Chung Nghi Bân cởi quần áo cho cậu đã cách quá gần, hơi thở ấm áp phả lên trên cổ, khiến cho tim cậu đập rộn lên. Mở khóa, dòng nước mãnh liệt phun ra khỏi vòi hoa sen, nước mới mở nên có hơi lạnh, phun ào ào lên mặt, giúp cho khuôn mặt có hơi nóng lên của cậu dịu lại đôi chút.
Thật là, càng ngày càng kỳ quái mà, Sở Khâm đứng dưới vòi hoa sen từ từ nhắm hai mắt lại, rõ ràng đã ở chung một chỗ rất lâu, thế nhưng khi đối mặt với Chung Nghi Bân hiện tại, dường như cậu lại trở về quãng thời gian mới quen nhau trước đây, chỉ cần một hành động thân mật nho nhỏ cũng sẽ khiến cho cậu đỏ mặt tim đập nhanh. Nhất định là tại vì ánh mắt hiện tại của Chung Nghi Bân quá thuần khiết rồi...
Xịt dầu gội đầu vào tay, xát ra bọt xong rồi chà lên tóc, Sở Khâm lau mặt một cái, rửa sạch bọt xà phòng trên mặt, khóe mắt liếc thấy hình như chưa có đóng kín cửa phòng tắm. Xoay người đi đóng cửa thì phát hiện, ngay cái khe hở chỗ cửa phòng tắm, có một cặp mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Chung Nghi Bân!" Tiếng gầm của Sở Khâm truyền đi khắp cả căn nhà.
"Anh... Anh sợ em bị té..." Chung Nghi Bân suýt bị cửa đập vào mũi ủy ủy khuất khuất dán người lên cửa phòng tắm nói.
Sở Khâm không thèm để ý tới anh, vội vã tắm xong rồi trùm áo choàng tắm lên, cởi dép chống trợt ra, đi chân trần trên thảm. Ngón chân trắng nõn mịn màn hiện lên màu hồng nhàn nhạt, bước đi trên mặt thảm màu xám lông cừu.
Chung Nghi Bân nhìn chằm chằm chân của cậu một hồi, duỗi tay ra ẵm ngang cậu lên.
"Anh làm gì vậy!" Sở Khâm sợ hết cả hồn, quẳng cái khăn đang lau tóc ra rồi ôm lấy cổ của anh.
"Dưới đất lạnh." Chung Nghi Bân vừa nói vừa ẵm người lên giường, nhặt lấy khăn lông ở dưới đất, nâng một bên chân xinh đẹp lên lau lòng bàn chân của cậu. Bản thân Sở Khâm đã trắng, quanh năm suốt tháng chân lại là bộ phận không được phơi nắng ngày nào, da thịt trắng gần như trong suốt, có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh nằm dưới lớp da mỏng manh kia.
Sở Khâm ngây ngốc nhìn động tác của anh, qua hồi lâu mới nói: "Cái đó là khăn em dùng để lau tóc mà!"
"..." Muốn hiến ân cần tiện đường ăn chút đậu hũ, nhưng bởi vì cầm nhầm khăn lông mà Chung Nghi Bân đã bị đày đến phòng tắm tắm rửa, sẵn tiện giặt cả khăn luôn.
Sở Khâm ngồi ở trên giường khoanh chân, vẫy vẫy đầu, nhằm muốn hất văng cái bầu không khí kỳ quái ban nãy ra, cậu với tay lấy di động lướt weibo. Cái hình ăn lẩu kia rất được hoan nghênh, fan hâm mộ vẫn còn đang không ngừng nhắn lại, đến cả fan hâm mộ của Tiễn Lương cũng góp phần náo nhiệt chung.
【 Du ca, cho dù có là mặt quan tài thì em cũng yêu anh! 】
【 Ai nói Du ca của tụi tui là mặt quan tài! Rõ ràng đó là mặt cục gạch mà! 】
【 Không bôi đen Tiễn Lương thì like mị. 】
Sở Khâm nhịn không được cười ha ha, chắc là Tiễn Lương sắp tức chết luôn rồi. Là một MC vẫn luôn miệng tuyên bố mình rất đẹp trai, bị mọi người nói "Mặt quan tài" "Mặt cục gạch" như vậy nhất định sẽ rất thương tâm đó nha. Đang cười ha ha, cửa phòng tắm mở ra một tiếng cạch, Chung Nghi Bân tắm xong quăng dép qua một bên, cũng học Sở Khâm đi chân trần trên thảm.
"Lau chân cho khô, không thôi sẽ bị nấm ăn chân đó." Sở Khâm cất di động, hối thúc Chung Nghi Bân đi lấy khăn lau chân.
Chung Nghi Bân không để ý tới cậu, chỉ với hai ba bước đã nhảy phốc lên giường, đạp cái chân còn ướt đẫm vào chăn.
"Ê!" Sở Khâm đưa tay muốn đánh vào mông anh, người đang đạp đến vui vẻ ở trên giường linh hoạt né khỏi cú đạp cậu, vọt vào phòng khách tựa như một làn khói, nhất thời Sở Khâm càng lo lắng hơn, "Mang dép vào, sàn trong phòng khách rất lạnh!"
Phòng khách chỉ lót sàn gỗ, không có trải thảm, nhưng lại có nhiều chỗ như quầy bar, cả phòng đều là gạch, không hề lắp máy điều hòa, cho nên sàn nhà thật sự rất lạnh.
Còn chưa nói dứt lời, Chung Nghi Bân đã cầm một cái túi nhỏ có in chữ "Đồ uống có công hiệu siêu trâu" cùng với một ly nước ấm đi vào, cọ đến bên người cậu, đưa ly nước cho Sở Khâm, còn mình thì lấy ba hộp thuốc từ trong túi nhỏ ra.
Đây là thuốc hôm nay lấy từ chỗ của Hầu Xuyên về, cái túi thì tiện tay lấy trong trường quay. Đồ uống có công hiệu siêu trâu là nhà tài trợ của Món thập cẩm, vậy nên bên đó đã tài trợ cho bọn họ cả đống túi dùng không hết...
Đọc kỹ liều lượng được ghi trên hộp thuốc, lại nhìn qua đơn thuốc của bác sĩ một lần, sau khi xác nhận không có sai sót gì Chung Nghi Bân mới cẩn thận đổ số lượng thuốc tương ứng ra, đặt vào trong tay Sở Khâm: "Uống thuốc."
Bác sĩ kê toa thuốc tiêu sưng, ôn hòa hơn thuốc giảm đau không ít. Chính Sở Khâm còn quên mất cả chuyện mình phải uống thuốc, cái ly thủy tinh đựng nước ấm được siết chặt trong tay, khiến cho cậu cảm nhận được nhiệt độ kia truyền từ bàn tay đến tận đáy lòng mình.
Chung Nghi Bân là một đại thiếu gia, trước kia chưa từng chăm sóc cho người khác, sau khi ở cùng một chỗ với Sở Khâm anh mới chậm rãi học được. Nhớ tới lúc hai người mới quen nhau, Chung nhị thiếu gia có gia giáo tốt đẹp, lên xe sẽ mở cửa xe cho cậu, nhưng lúc đó lại đang đậu xe bên vũng nước, kết quả lúc cậu xuống xe đạp phải cả chân đầy nước.
Khi đó, Chung Nghi Bân chỉ nhìn cậu, mặt không cảm xúc, thế nhưng trong mắt lại có chút không biết làm sao. Ngày đó phải đưa Sở Khâm đến Thịnh Thế phỏng vấn, mang một đôi vớ ướt còn ra thể thống gì nữa.
"Nhìn xem tôi thông minh cỡ nào, có mang theo sẵn vớ dự bị nữa nè!" Sở Khâm cười ngồi trở lại trong xe, cởi đôi vớ ướt nhẹp ra, lấy một đôi vớ mới từ trong túi ra thay.
"Sao cậu lại mang theo vớ sẵn vậy?" Chung Nghi Bân rất kinh ngạc, cảm thấy người này thật thú vị.
"Hmm, lúc tôi khẩn trương liền cong ngón chân lại, rất dễ làm rách vớ." Năm đó Sở Khâm chỉ mới 18 tuổi, cười lên có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đặc biệt đáng yêu, "Tôi nghĩ lỡ đâu Chung tổng sẽ mời mình đi ăn món Nhật, lúc cởi giày ra thấy có hai cái lỗ lớn, như vậy không dễ nhìn chút nào."
Kết quả, ngày đó phỏng vấn vô cùng thuận lợi, Chung Nghi Bân cũng mời cậu đi ăn món Nhật đúng như cậu đã đoán.
"Nghĩ gì vậy?" Chung Nghi Bân tựa vào đầu giường, ôm máy tính xách tay kiểm tra mail, mở xem từng mail từng mail trong gần cả năm qua. Quay đầu thấy Sở Khâm đang ngẩn người nhìn anh chằm chằm, đưa tay quơ quơ trước mặt cậu.
Sở Khâm phục hồi tinh thần lại, nhìn trộm bị người bắt gặp khiến cho cậu có hơi ngượng ngùng, cậu chui tọt vào trong chăn, nhịn không được lại nhìn về phía anh. Chung Nghi Bân lớn lên thật sự rất đẹp mắt, nghe nói ba anh là con lai, cho nên đôi mắt của anh thâm thúy hơn người bình thường một ít, mũi cũng khá là anh tuấn.
Một đôi môi nhạt màu, có hơi mỏng, điểm này y như đại ca Chung gia, nhìn qua có chút bạc tình, cũng dễ dàng khiến cho cấp dưới cảm thấy sợ hãi. Chỉ có Sở Khâm biết, cặp môi kia sẽ không nói ra lời khắc nghiệt, mà tương phản lại lời những câu ngọt ngào dịu dàng.
"Em đang suy nghĩ, anh đã không nhớ chuyện lúc trước, tại sao vẫn đối với em tốt như vậy..." Bởi vì có chút thất thần nên Sở Khâm nói chuyện từ tốn, mang theo thói quen trầm bổng như lúc làm MC, khiến cho người khác nghe vào mà lòng ngứa ngáy.
Chung Nghi Bân cười một tiếng, chuyển tầm mắt về lại màn hình máy tính: "Bởi vì anh thích em nha!" Câu này nói vô cùng tùy ý, giống như đây không phải là chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
Sở Khâm ở trong chăn lặng lẽ cuộn tròn ngón chân: "Anh, anh cũng không nhớ, làm sao còn thích em được chứ?"
Chung Nghi Bân quay đầu nhìn cậu, đóng máy tính lại ném qua một bên, trượt từ đầu giường xuống, dùng một tay chống đầu nằm nghiêng ở bên cạnh Sở Khâm: "Anh nhìn thấy em liền vui vẻ, lúc ở gần tim sẽ đập loạn nhịp, chuyện này không hề liên quan tới trí nhớ, cho dù anh quên em, anh vẫn sẽ thích em như vậy."
Nói tới đây, Chung Nghi Bân kéo lấy tay của Sở Khâm, đặt lên ngực mình. Cách lớp quần áo ngủ mềm mại, bên trong là cơ thể ấm áp và tiếng tim đập hữu lực. Tiết tấu kia, quả thực, nhanh hơn rất nhiều so với trạng thái bình tĩnh.
Sở Khâm sờ ngực của Chung Nghi Bân, xấu hổ đến mức đầu ngón tay đều đỏ lên. Những lời này, nếu là trước kia tuyệt đối Chung Nghi Bân sẽ không nói ra, hôm nay mất trí nhớ rồi lại có thể nói trắng ra như vậy. Cái kiểu thổ lộ thẳng thắn như này, không ngờ lại có thể khiến cho người khác thấy rất cảm động.
Sau đó, bởi vì nói lời dễ nghe, Chung tổng đang nắm tay Sở Khâm vuốt ve ngực mình nhận được một nụ hôn ngọt ngào.
Đôi môi mỏng ấm áp, vẫn là xúc cảm hệt như trước đây, Sở Khâm nhịn không được, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của anh.
Chung Nghi Bân chậm rãi trợn to hai mắt, mấy cọng tóc ngắn củn trên đầu dựng đứng lên từng cọng từng cọng một, qua một hồi lâu anh mới kịp phản ứng, lúc Sở Khâm chuẩn bị rời đi, anh nhanh chóng xoay mình, đè người xuống gối, làm sâu sắc nụ hôn này.
============================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Giọng nói dễ nghe của vợ phải dùng thế nào 》
Nhị Bính: Thân thân, anh không ngủ được
Khâm Khâm: Vậy để em đọc cho anh nghe một câu chuyện trong sách ha
Nhị Bính: Được đó, anh muốn nghe phiên ngoại đặc biệt của 《 Hoàng Thượng đừng nghịch 》
Khâm Khâm: ... Hmm, Hoàng Thượng đừng mà, nhẹ... nhẹ một chút...
Nhị Bính: Wấu ấu ~~
Khâm Khâm: Ê nè, không phải anh đòi nghe kể chuyện trước khi ngủ sao?
Nhị Bính: Hiện tại anh muốn làm vận động trước khi ngủ rồi. (^?^*)
Khâm Khâm: o(>﹏<)o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.