Edit: V.O
Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của căn cứ, bọn họ đã nhận được thư cầu cứu của Lâm thành, bởi vì là chuyện bất thình lình, chỗ căn cứ cũng không yêu cầu ép buộc nhóm Dị năng giả phải tham gia với quân đội, Tần Nguyệt rối rắm sờ sờ cằm, chỗ xảy ra chuyện lại tương đối gần chỗ căn cứ của ông nội ở Hổ Vệ thành. Nghĩ đến ông nội, Tần Nguyệt lại nghĩ đến bà chị khiến cô phiền lòng kia, đã lâu rồi cô chưa gặp lại Bạch Vi Lan, nghĩ tới còn chưa sắp xếp thời gian sắp tới, Tần Nguyệt dứt khoát dẫn đầu, dẫn đám bạn nhỏ khí phách oai phong, hiên ngang hùng dũng đi qua nhận nhiệm vụ.
Lại nói tiếp, dị năng của cô đã tới giới hạn, thiếu chút nữa là có thể đột phá một bậc, đây là lần lòng cô nhẹ nhàng nhất từ lúc trùng sinh tới nay, không oán trách, không tránh né, không cực đoan, không rối rắm bỏ qua, tiếp nhận chuyện bản thân thật sự từng thất bại rất bình thản.
Có lẽ đây đều là thay đổi do đồng đội của cô mang đến, con người luôn luôn phải nhìn về phía trước, tương lai của cô còn rất dài, Bạch Vi Lan chính là một khối chướng ngại vật nhỏ trên đường, không cần thiết phải quá để ý. Nghĩ đi nghĩ lại như vậy, đột nhiên Tần Nguyệt cảm thấy tác phong không đúng, được rồi, cô thừa nhận bản thân vẫn không độ lượng như vậy, không nhìn thấy Bạch Vi Lan trôi qua không tốt thật vô cùng không vui.
Ít nhất cũng phải để cô nhìn thấy đối phương xui xẻo, cô mới có thể yên tâm.
Được rồi, lúc này cô thật sự muốn về xem người ta xui xẻo, không gặp xui thì cô cũng có thể tạo ra một chút xui xẻo cho cô ta.
Nghĩ thông suốt, Tần Nguyệt vui vẻ thu hồi suy nghĩ, Huyền Nguyệt mang vẻ mặt hơi ngốc ngốc đáng yêu đứng trước cách đó không xa lọt vào trong tầm mắt Tần Nguyệt, cậu ngoan ngoãn đi theo phía sau Trì Li, bóng dáng nhỏ bé theo đuôi nổi bật nhờ ánh lửa chợt sáng chợt tắt trong đêm đen, phảng phất hơi có chút hương vị ấm áp.
Quỷ dị, Tần Nguyệt nhìn bóng dáng hai người kề cận bên nhau, đột nhiên nghĩ đến, mùa xuân là lúc cô trồng thiếu niên dưa chuột Huyền Nguyệt, mùa thu là lúc hoa cúc Trì Li ngưỡng mặt dụ dỗ ở ven đường, ừ... đều là một đội, đây là phải tự làm tự chịu, hay là tự làm tự chịu?
Sâu sắc nhận ra được tầm mắt không có ý tốt, Huyền Nguyệt ngừng cười lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, ánh mắt nguy hiểm nhìn qua bên kia, sau khi thấy người nào đó nở nụ cười dịu dàng, chỉ cần 0.1 giây đã quyết định không phát hiện ra trong nháy mắt, cúi đầu đi nhanh. Cùng lúc đó, Trì Li cầm nước lọc quân đội phân phát về, đột nhiên nhìn thấy Tần Nguyệt cười rộ lên kỳ dị ở phía trước, thình lình rùng mình một cái: "Đội trưởng lại đang nghĩ gì vậy?" Lần trước sau khi Tần Nguyệt cười âm u như vậy, tất cả bọn họ đều hoàn toàn hiểu rõ làm người phải thành thật, muốn ngang ngược phải tìm đối tượng.
"Ai biết được." Tuyết Triệt sờ sờ vết bầm tím chưa tan trên làn da trắng nõn, đau, thế giới này thật hắc ám, thật sự chỉ là hình ảnh sợ hãi về cuộc sống hiện rõ trong đầu.
"Cái khác đều không thành vấn đề, người này xử lý thế nào?" Hồng Cơ chỉ tay, bỗng nhiên thân thể người đàn ông cố sức chùi cửa sổ xe cứng đờ, nhất thời cảm thấy không tốt. Huyền Nguyệt yên lặng liếc nhìn người đàn ông càng thêm ra sức điên cuồng chùi kính, lại yên lặng thu hồi mắt, cúi đầu sờ búp bê gỗ của cậu.
Thật ra, người đàn ông nửa đường gia nhập vào nhưng không được hoan nghênh là có lý do.
Anh ta có một kỹ năng tìm đường chết đặc biệt - - miệng quạ đen.
Từ ban đầu khi anh ta tham gia vào, mỗi một câu nói thì sẽ có một người xui xẻo, tuy rằng không có vấn đề lớn nhưng vẫn liên tiếp không ngừng có vấn đề nhỏ. Từ dây đàn của Trì Li bị đứt, ly rượu của Hồng Cơ nát, đồ ăn của Tuyết Triệt rớt, dây đeo của Bắc Diễn bị đứt, mũ lưỡi trai của Khúc Linh bị thổi bay... Mà kỹ năng của anh ta lại cách nguyền rủa một đoạn khoảng cách rất dài, một loại dị năng vô bổ, chỉ có thể đem đến vô số phiền phức. Cuối cùng vẫn là Khúc Linh nâng tay lên, một khối Lĩnh vực nhỏ trực tiếp che lại cái miệng nói lảm nhảm của anh ta giống như dán vải lại, lúc này đoàn người mới thở phảo nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Được rồi, theo góc độ suy xét đổi ngược lại mà nói, thật vất vả thức tỉnh dị năng, còn chưa kịp tha hồ tưởng tượng về tương lai đã phát hiện hiện thực bi thảm khiến người ta không đành lòng nhìn trực diện... là rất khiến cho người ta đồng tình, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng, không thể để hình thành tai họa hại cơ sở của bọn họ được!
Bây giờ, bọn họ thầm nghĩ thừa dịp một đêm trăng tối đen không có Đội trưởng sẽ là lúc dẫn anh ta ra ngoài điên cuồng đánh một trận.
"Được rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi nữa." Tần Nguyệt vỗ vỗ tay, nói.
"Biết rồi."
Tiếng trả lời thưa thớt, anh trai miệng rộng đứng ở góc xó bị ánh mắt không có ý tốt đảo qua, hung hăng run lẩy bẩy, tê dại, địa cầu thật đáng sợ.
Ánh trắng xuyên qua bóng đêm, cỏ dại sinh trưởng khắp nơi, tiếng gió mỏng manh như tiếng giãy dụa kéo dài hơi tàn. Đột Nhiên Tần Nguyệt đang chợp mắt một chút trên ghế lái phụ chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt cô trong veo mà lạnh lùng nhìn phía xa, mở cửa xe đi xuống.
Hai chân cô mới vừa đặt xuống đất không bao lâu, phía sau lại vang lên tiếng mở cửa xe.
"Có gì đến sao?"
"Ừ."
Những người khác bên trong xe thấy Tần Nguyệt và Bắc Diễn đã xuống xe, không hề lo lắng tiếp tục híp mắt ngủ, dù sao nếu có chuyện thì người bên ngoài sẽ tới gọi. Anh trai miệng rộng rõ ràng cảm nhận được không khí phía trước không đúng, nháy mắt mọi người lại phần ai người nấy ngủ, anh ta lo lắng chuyền tầm mắt ra phía ngoài. Làm người phải tự mình biết mình, anh ta là người không có bản lĩnh lớn, có thể sống lâu trong mạt thế như vậy là toàn bộ dựa vào tâm tư tinh tế, cẩn thận làm việc.
Bên ngoài truyền đến tiếng tấc tấc tác tác mơ hồ, anh trai miệng rộng vươn đầu nhìn về phía trước, có thể thấy vật như nhánh cây uốn lượn ở trong bóng đêm phía trước, mẹ nó, anh ta hít một hơi, có cần phải xui xẻo như vậy không đây, cái thứ mãng xà biến dị này cũng quấn lên anh ta rồi!
Nhưng chưa đợi anh ta nghĩ nhiều, chỉ thấy Bắc Diễn vung tay lên, cây ra hoa, trong nháy mắt, ngọn lửa của Tần Nguyệt bay lên trời. Con mãng xà to lớn kia còn chưa kịp tới gần đã bị dây mây quấn lên, tiếp theo ngọn lửa thuận thế bao vây nó, không bao lâu, mùi thịt nhẹ nhàng tiến vào trong cửa sổ xe chưa được đóng hoàn toàn.
Ầm - -
Toàn bộ người bên trong xe mở mắt.
Mắt chó lóe sáng.
"Nhẹ tay giữ rắn lại!" Tuyết Triệt liếm liếm môi, mạnh mẽ ngồi thẳng người lên, mở cửa xe đi xuống.
"Tôi muốn, chúng ta cần thêm nữa." Trì Li cười tủm tỉm nói với anh trai miệng rộng đang hoảng sợ cực độ, không biết người sau có nghe được không, dù sao cũng thấy chỉ gật đầu vì bị dọa choáng váng.
"Ôi chao ơi, lãng phí là đáng xấu hổ, phải quý trọng đồ ăn tối đưa tới cửa." Hồng cơ nhếch miệng ném nụ hôn gió cho đống lửa.
Ơ...
Nhìn Tuyết Triệt nhanh nhẹn dùng Hư vô kéo con mãng xà to lớn lại, Trì Li bưng một chồng chén dĩa trong tay, Khúc Linh cầm hai chai gia vị nghiêm túc cúi đầu cẩn thận lựa chọn, búp bê gỗ của Huyền Nguyệt đã cầm theo một con dao lớn hơn cả nó vọt tới, Tần Nguyệt yên lặng dập lửa, cái đám ham ăn này, có cần phải mất mặt như vậy không!
Chờ sau khi nhóm này kích động lột da cắt thịt mãng xà khổng lồ đem đi thiêu nướng, bọn họ mới ý thức được Đội trưởng còn đang đen mặt đứng ngổn ngang trong gió ở phía trước đội tuần tra, rất rõ ràng là trộm lười, thế cho nên bây giờ tích cực làm tốt việc rất mất mặt đúng không!
"Vừa rồi chúng tôi thật sự rất mệt, thật sự không phải quá lười." Tuyết Triệt kéo Huyền Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên cạnh cậu qua, chỉ vào vẻ mặt của người ta, nói: "Nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của nhóc đó là biết."
Tần Nguyệt xem thường nói: "Các cậu còn có vẻ mặt chân thành tha thiết sao? Ít giải bộ cho bà, đều lăn lộn cùng nhau, ai chẳng biết là ai!"
"Phụ nữ rất dễ tức giận." Hồng Cơ lấy tay đập đập thịt rắn nướng, mũi ngửi mùi hương đậm đà, dieendaanleequuydoon – V.O, vẻ mặt tham ăn, nói: "Đêm nay thật sự quá hạnh phúc."
"Được rồi, lát nữa tự dọn dẹp cho sạch sẽ." Sau khi Tần Nguyệt tiễn người của đội tuần tra đi, lập tức chui vào trong xe ngủ bù, xem tình huống này, có lẽ bọn họ còn phải làm ầm ĩ một trận.
"Yes, madam." Không thành vấn đề, người đẹp.
Đương nhiên Đội trưởng nói dọn dẹp sạch sẽ không phải là dọn dẹp sạch sẽ như trước mạt thế, mà là phải xử lý phiền phức, nói ví dụ như không thể để hương vị bay ra dẫn Liệt Thực Giả khác, không thể để lại dấu vết rước lấy phiền phức. Đối với những chuyện này, có thể nói là bọn họ cực kỳ thuần thục, kết thúc chỉ là chuyện vài phút, trăm phần trăm không để lại một chút dấu vết nào.
"Phù, cũng may Đội trưởng không nói gì." Tuyết Triệt cắn một miếng thịt rắn thật to: "Tôi dùng 50 xâu thịt rắn cược, đám yêu tinh trên ti vi trước kia đều bị hòa thượng đọc kinh đến chết." Vua không thấy, bao nhiêu đầu bóng lưỡng lải nhải, dong dài, rõ ràng tinh thần không ngừng niệm khiến đầu yêu tinh đau kịch liệt, muốn sống muốn chết.
"Được rồi, Đội trưởng cũng không phải mãnh thú rắn độc." Cô ấy mới sẽ không nói nhiều, nói nhiều một lời sẽ lãng phí võ mồm, Bắc Diễn cười dịu dàng đưa thịt nướng cho Huyền Nguyệt.
"Đương nhiên Đội trưởng không phải là mãnh thú rắn độc, anh từng nhìn thấy mãnh thú rắn độc cố chấp như vậy chưa?" Tuyết Triệt ăn thịt còn muốn tiếp tục bát quái, Hồng Cơ khụ một tiếng nói: "Nhỏ tiếng chút, Đội trưởng nghe được đấy."
Một câu vừa ra, bốn phía im miệng.
Quá kiêu ngạo, nhất thời quên cấp bậc của Đội trưởng thật sự cao hơn bọn họ!
"Thịt rắn không tệ ha!"
"Tay nghề cũng không tệ."
"Vừa rồi có nói cho chúng ta biết ngày mai phải đi đâu không?"
"Để lát túm một người tuần tra hỏi thăm xem."
"Đúng vậy, tuần tra cũng không phát hiện thú biến dị nguy hiểm như vậy đang chạy loạn, ngộ nhỡ dọa đến bé cưng thì làm sao bây giờ!"
Tần Nguyệt nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe đầu đầy vạch đen, nhóm thân yêu, đủ bùn chưa, còn có thể trợn mắt bịa đặt chút nữa được không!
Trên nhà cao tầng trong bóng đêm tàn tạ, một bóng dáng chuyển động, trực tiếp nhảy từ trên lan can xuống, sau vài bước nhảy đã xuống được phía dưới, hắn ta đứng lên vỗ vỗ tay: "A, không nghĩ tới trong một đội ngũ quèn như vậy lại có cao thủ ẩn nấp, thật là thú vị, ha ha ha - -"
Hắn ta vốn chỉ muốn bắt một con sủng vật chơi đùa, nào biết con này chạy quá nhanh, aiz aiz aiz, thôi, vẫn là chuyện đứng đắn quan trọng hơn, cố chủ thật là đáng ghét. Người đàn ông lẩm nhẩm điệu hát dân ca đơn giản đi về phía trước, trên bàn tay đỡ sau ót có hình vẽ con dơi đen thoáng ẩn thoáng hiện.
Bên ngoài ngoại ô phía Tây Lâm thành.
Sáu Dị năng giả nhếch nhác chạy vào trong một tòa nhà, bọn họ nhìn nhìn chung quanh, sau khi phát hiện không có tang thi mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Trưởng Hoài xoa xoa cánh tay mỏi nhừ, mở miệng nói: "Vi Lan, lấy được đồ đó chưa? Sau này cũng không dám làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, cũng may dẫn tang thi triều hướng vào trong phạm vi Lê thành, nếu không chúng ta đã có thể bị chơi xong rồi."