Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 87:




Edit: V.O
Quả nhiên là Đội trưởng!
Hồng Cơ hô hấp dồn dập, hối hận không thôi. Mặc dù cô là chị cả không sai, mặc dù cô là vạn người mê không sai, mặc dù lực chiến đấu của cô không thấp không sai, nhưng, cô vẫn không muốn đối mặt với Đội trưởng rõ ràng đang ở trong điềm báo nổi giận! Tần Nguyệt tuyệt đối sẽ không vì mình và cô ấy cùng là phái nữ mà ra tay lưu tình!
Tần Nguyệt bước từng bước xuống, chậm rãi đi tới sáu người đang ngẩn ngơ, bước chân của cô trông rất nhẹ rất chậm, nhưng mỗi một bước, lại đập mạnh vào trong lòng các bạn nhỏ.
Mả mẹ nó!
Nên làm gì đây?
Ánh mắt Tuyết Triệt liếc loạn khắp nơi, còn có gì nản hơn lúc tinh thần quần chúng đang trào dâng lại bị chậu nước lạnh từ trên trời đổ xuống lạnh thấu tim, quả thật là tai họa đột ngột, chẳng qua bây giờ cậu hoàn toàn không kịp chán nản, não xoay chuyển tìm cớ bảo vệ, cầu sát thần không giết.
Thật đáng sợ.
Hai mắt Huyền Nguyệt hiện ra kính trọng nấp ở phía sau Trì Li, tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo anh, hòng che giấu chính mình, khiến cho Tần Nguyệt quên cậu cũng tham gia làm việc xấu. Hành động ngươi chết ta sống như vậy khiến khóe mặt Trì Li co rút mạnh, hít sâu mấy hơi cuối cùng cũng nhịn xuống, không kéo người phía sau ra, để anh cùng đối mặt với lửa giận của Tần Nguyệt.
Mỗi bước đi của Tần Nguyệt, trái tim nhỏ của mọi người đều run lên, sau đó càng cố gắng tìm cớ, nhưng làm việc xấu mà bị bắt tại chỗ như vậy dễ tìm cớ lắm sao?
Nhìn một thân Tần Nguyệt sát khí, khuôn mặt dịu dàng của Bắc Diễn thoáng chốc vặn vẹo, nhưng anh nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên trêu Đội trưởng, sau đó bị cô gái quái lực này vứt xuống sông Tây Tây Lạp bơi cùng cá tang thi. Hiện giờ...... Bắc Diễn không đành lòng nghĩ tiếp, không hiểu sao lại run một cái, tự ôm mình, dáng vẻ Đội trưởng trở mặt vô tình rất đáng sợ.
Trong bóng râm, khóe miệng thiếu niên đội mũ lưỡi trai nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Từ lúc Khúc Linh phát hiện không thích hợp đã xoay người tránh ở phía sau thân cây Châm Hòe héo rũ, vì bảo đảm, anh còn tự vận dụng dị năng Lĩnh Vực để ngụy trang, cố gắng an toàn là trên hết.
Trên thực tế, quả thật dị năng của Khúc Linh không có sơ hở gì, ngụy trang rất hoàn mỹ, đáng tiếc, con nhà ai thì người đó biết, đoàn người đều ở đây, chỉ thiếu một người, có thể sao? Có thể sao? Đây là đang nghiêm trọng nghi ngờ chỉ số thông minh của Tần Nguyệt.
"Ra đây!"
Làm việc xấu còn dám trốn, tội thêm một bậc! Trời biết sau khi giải quyết Tề Vụ báo thù cho kiếp trước, đột nhiên nhìn thấy một đám đồng đội thì thử hỏi cô có tâm tình gì, không lập tức dùng lửa lớn đốt lũ tiểu tử không tuân thủ kỷ luật, cả gan làm loạn này thành nắm tro cốt, Tần Nguyệt đã cảm thấy bản thân thật có thể nhịn, bọn người kia, thật sự là, thật sự là tức chết cô rồi!
"Bây giờ mấy người còn có gì muốn nói?" Bình lặng trước bão táp thường dọa người hơn cuồng phong mưa rào tới, đối mặt với Đội trưởng nổi giận, đám bạn nhỏ cậu nhìn tôi... tôi nhìn cậu một chút, chẳng qua không có ai mở miệng nói chuyện, nói đùa, một khi mở miệng nói chuyện thì sẽ có bao nhiêu chuyện oán hận đây.
Lũ tiểu tử có chỉ số thông minh hơn tuyến trung bình không có khuynh hướng tự ngược đãi, cho nên, nhất thời không khí trở nên yên tĩnh kỳ dị.
Thấy không ai nói chuyện, Tần Nguyệt nhíu mày, rồi sau đó nở nụ cười, thật rất tốt, nếu đám bạn nhỏ thông minh như thế thì cũng không tiếc cơ hội tự thú, vậy cô còn gì để nói đâu. Xoa xoa ngón tay ngứa ngáy, Tần Nguyệt quyết định không trốn tránh, phải chặn nếp sống không tốt từ trong tã lót, để tránh ngày nào đó không chú ý thói xấu này thấy gió sẽ sinh trưởng, đổi cũng không kịp.
Xoay người một cái, thậm chí ngay cả hư ảnh cũng không còn.
Chờ lúc mọi người chú ý tới không thấy Tần Nguyệt đâu, dieendaanleequuydoon –V.O, thảm hoạ đã xảy ra rồi.
A!
A!
A!
Ba tiếng kêu thảm thiết liên tiếp làm người ta rợn cả tóc gáy vang lên, Hồng Cơ, Khúc Linh, Huyền Nguyệt đồng loạt quay đầu lại, trong mắt là cuộc chiến đất cát bay đầy trời, không, phải là cảnh tượng chỉ một bên đánh, vài giây ngắn ngủn, ba người đã thấy thủ đoạn của Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt ung dung đứng trước mặt bọn họ, Bắc Diễn bất hạnh ở khoảng cách gần nhất hai tay run rẩy bò dậy từ trên đất, trước đó anh bị đấm một cái sau đó ngã xuống đất, sức lực trong một đấm này, thật không có nửa phần qua loa đánh về phía mắt anh.
Đây là nhịp điệu bị ép đến đường cùng, không thể không cầm vũ khí lên xông lên trước! Nhưng, nơi nào có phản kháng thì nơi đó có đàn áp. Trì Li ôm đầu nhìn Tần Nguyệt ngoài cười nhưng trong lòng không cười, sau khi suy tính giá trị võ lực hai bên, yên lặng lấy bầu rượu của mình ra uống.
Tuyết Triệt xui xẻo vốn cho là mình trốn khỏi Tần Nguyệt tấn công, vừa định đắc ý, chợt bị một cước đối diện đạp bay, người bay thẳng đập vào cây khô.
"Chờ một chút!"
Mắt thấy Tần Nguyệt muốn đại khai sát giới, Hồng Cơ vội vàng lui vài bước về sau, mở miệng kêu lên. Mụ nội nó, còn hung tàn hơn chị, vậy còn có muốn cho người sống không đây.
"Chị có lời muốn nói?" Tần Nguyệt nghiến răng cười híp mắt quay đầu lại.
"Chúng ta, chúng ta là vì Tinh Nguyên mà đến." Hồng Cơ xấu hổ liếm môi dưới ở trong đôi mắt trêu tức, có chút chột dạ nói: "Đội trưởng, em không đi bắt tên xui xẻo kia nữa thì hắn ta sẽ bỏ chạy á..., ha ha, gì vậy, em đừng nữa nhìn chị như vậy   được không......"
Trì Li che mặt, trời ơi, bình thường thấy bà chị Hồng Cơ này là người thông minh nhất, lúc thời khắc mấu chốt lại như xe tuột xích, thật rõ ràng, tên xui xẻo đó là Đội trưởng bọn họ có được không! Anh rất muốn rít gào, rống tỉnh đồng đội heo này đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, hiện thực không cho phép.
Nghe xong lời này, Tần Nguyệt hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói ra một câu làm Hồng Cơ tan nát cõi lòng: "Để tên xui xẻo này nói cho chị: Hôm nay chị xong đời rồi."
Lại một trận gà bay chó sủa, ngay cả Khúc Linh đã sớm trốn đi cũng không tránh khỏi bị cuốn vào trong hỗn chiến. Sau một lúc lâu, người lớn hay ít tuổi cũng bị Tần Nguyệt dạy dỗ một trận, đợi mọi người đều thành thật lại, ánh mắt Tần Nguyệt nhắm ngay vào một đám run rẩy này.
Vì thế, ánh mắt mọi người nhắm lại.
Huyền Nguyệt nho nhỏ đầu tiên là nhìn mọi người, lại nhìn người đứng ở trước mặt. Đối mặt với khuôn mặt hung thần ác sát của Đội trưởng, đôi mắt ưu thường không gì sánh được của Huyền Nguyệt yên lặng chảy nước mắt, cậu cúi mặt xuống chớp lông mi vừa đen vừa dài, nước mắt trong suốt từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ lã chã rơi xuống, chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng nghẹn ngào khiến cho người ta thương hại.
Tần Nguyệt sửng sốt, bước chân dừng lại.
Như vậy cũng được!
Dối trá!
Đám đồng đội bị hung hăng dạy dỗ một trận nhìn hành vi không hợp pháp của Huyền Nguyệt, nhao nhao hối hận bản thân không tìm một chiêu trước khi bị đánh. Tiếc nuối chính là, tất cả mọi người đánh giá sai mức độ con chó tang thi bị Tần Nguyệt nện xuống kia, ngay lúc mọi người cho rằng lương tâm cô cảm thấy muốn thu tay, Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: "Đừng chơi chiêu này với chị, kiếp trước chị đã chơi ngán rồi." Dứt lời, giơ nắm đấm lên gọn gàng đánh xuống.
Góc yên tĩnh này, lại vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
Lời này của Tần Nguyệt thật đúng là không đùa, kiếp trước lúc không có năng lực cô không cần giả vờ đáng thương cũng đã thật đáng thương, bây giờ có người chơi lại cùng loại xiếc trước mặt cô, thật có lỗi, chị không tiếp nhận. Người vây xem âu sầu nhìn cảnh quả đấm đấm vào thịt không lưu tình, không nhịn được rối rít lui về phía sau, để tránh người trong cuộc nhớ tới còn có bọn họ phạm án, quay ngược lại đánh họ một trận.
Cầm thú!
Không nhân tính! 
Mất hết tính người!
Quá mất mặt rồi! 
Chúng bạn nhỏ oán thầm trong lòng, dieendaanleequuydoon – V.O, chẳng qua là có chút rất nhất trí, đó chính là sau khi Huyền Nguyệt bị đánh, trong lòng của bọn họ cũng cân bằng, anh em tốt chính là phải cùng nhau lần lượt chịu quả đấm của Đội trưởng.
Đối với trẻ con biết trốn khỏi nhà, phương pháp của Tần Nguyệt là trực tiếp và thô bạo. Sau khi đánh mọi người một trận, tâm tình Tần nguyệt sảng khoái, đám nhị hóa dưới cây Châm Hòe này khó chịu, khi bọn họ trở về lần nữa đã nghiễm nhiên từ thiếu niên tốt cảnh tượng quang vinh chói lọi hoàn toàn biến thành bầm tím, dưa vẹo táo nứt rồi.
Tuyết Triệt và Huyền Nguyệt một hàng, che mắt gấu mèo 0.0 sám hối.
Trì Li sưng đầu yên lặng không nói, Bắc Diễn xoa eo một tay khoác lên bả vai Khúc Linh đứng thẳng, mà Khúc Linh đè mũ lưỡi trai xuống thật thấp, gần như có thể nhìn thấy đủ loại vết thương trên người. Hồng Cơ nhìn quanh một vòng, không nhịn được che mặt, thì ra là, từng phút từng giây đồng hồ là chính cô, hai má xinh đẹp như vậy cũng bị đánh, lĩnh ngộ đau cỡ nào!
"Bây giờ mấy người có gì để nói không?" Tần Nguyệt lạnh lùng hỏi.
"Có."
Nhìn Tuyết Triệt tích cực lên tiếng, Tần Nguyệt cau mày, nói: "Nói."
"Chúng ta là chiến đội mạnh nhất, chúng ta không sợ bất kỳ thế lực ác nào, chúng ta có nguyên tắc hành động của bản thân!” Tuyết Triệt nói ra những câu có lý, bộ dạng hăng hái nhiệt huyết sôi trào, thấy cậu vẫn còn có tinh thần như vậy sau khi bị đánh, Tần Nguyệt ngạc nhiên: "Lời này của cậu là đang kháng nghị?"
"Không sai, chúng tôi muốn tự do, muốn nhân quyền, muốn bảo vệ bảo vật an toàn!" Tất cả bảo vật đều là bọn họ.
"Nói thật hay." Trì Li vỗ tay, tiếp theo sắc mặt tối đen, nói: "Nếu như cậu có thể không đứng ở phía sau anh, đẩy anh về phía trước thì tốt hơn."
Tần Nguyệt: im lặng......
Mọi người: che mặt......
Tuyết Triệt bi phẫn khóc không ra nước mắt, thói đời này nguy hiểm như thế, xin đừng bánh bao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.