Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 81:




Edit: V.O
"Cô có tâm sự?"
Tuy Trì Li vừa đi vừa hỏi, nhưng trong mắt anh ta lộ ra chắc chắn. Người đàn ông này, trông không phải quá đáng tin, nhưng thực ra tâm tư tinh tế, năng lực nhìn rõ lý lẽ rất mạnh.
"Ừ." Tần Nguyệt biết mình không thể gạt được anh ta, dứt khoát không nói nhảm: "Muốn đi xem một chút."
Tần Nguyệt không nói muốn đi đâu, nhưng Trì Li biết, cô muốn đi xem những người kia có còn sống không. Ngay từ lúc đầu khi biết người phụ nữ này, Trì Li đã cảm thấy kỳ lạ rồi, người này thông minh cơ trí, trông cũng không phải người là đặc biệt có lòng nhiệt tình gì, nhưng lại cứ có tình cảm với quân nhân. Cũng may sau khi thấy tình cảnh kia, Trì Li đã đoán trước được quyết định của cô rồi, bây giờ Tần Nguyệt nhắc tới cũng không coi là ngạc nhiên: “Tôi sẽ nói với bọn họ, tự cô cẩn thận.”
“Được.” Tần Nguyệt phất phất tay nói: “Đi trước đi, tôi sẽ lập tức đuổi kịp các anh.”
“Yên tâm đi đi.” Trì Li mỉm cười nói: “Tôi tạm thời thay cô quản lý mấy tên tiểu tử thúi kia.”
Tần Nguyệt gật đầu một cái, quay người đi.
Trì Li nhìn bóng lưng cô đi xa, ánh mắt tối tăm, anh ta biết đội trưởng có bí mật, nhưng thế đạo này ai mà không có một chút bí mật, ngay cả những người trong đội cũng không có mấy ai là sạch sẽ. Điểm khác nhau chính là, so với những người lòng dạ đen tối này, hình như linh hồn của cô chưa từng bị nhuộm đen, ha ha ha, thật mong đợi, không biết sẽ có một ngày như vậy không. 
"Đi rồi?" Khúc Linh cà lơ phất phơ đi tới hỏi.
"Đi rồi."
"Tôi biết ngay mà." Anh ta bĩu môi nói: “Người phụ nữ này vẫn thích xen vào việc của người khác." Lúc đầu gặp cô chính là cô lắm mồm một câu, Khúc Linh mới thu lại lòng khinh thường, che giấu khuôn mặt đẹp mê người này.
"Đi cũng tốt, tôi đỡ phải ngày ngày đối mặt với người phụ nữ bạo lực đó." Tuyết Triệt chẳng hề để ý nói, đợi nói xong, trong mắt có ánh sáng nhao nhao muốn thử: "Lần này không có ai càm ràm ở bên tai tôi...... Ặc, được rồi, cô ấy chưa bao giờ càm ràm." Chỉ là một lời không hợp là thích nhấc rìu lên chặt đầu người.
"Làm sao bây giờ? Tôi cũng rất muốn đi." Hồng Cơ vén mái tóc dài gợn sóng màu rượu đỏ, cười đến phong tình vạn chủng, nếu là đàn ông không đủ định lực ở đây, chắc chắn sẽ hóa thân thành sói nhào tới.
"Tôi cũng muốn đi." Huyền Nguyệt yên tĩnh ôm tượng búp bê gỗ đứng ở bên cạnh.
"Được rồi, biết mấy người lo lắng cho cô ấy." Trì Li nói: "Cô ấy cũng không yếu đến mức cần chúng ta bảo vệ, đừng quên, diendanlequydon – V.O, cho tới nay người chăm sóc chúng ta lại chính là cô ấy ——"
Trì Li nói ý vị sâu xa, nhưng lời của anh ta không sai. Nhóm bọn họ, mỗi người đều có khuyết điểm, là Tần Nguyệt tụ tập bọn họ lại một chỗ, cùng là việc nhỏ, trông không quan trọng, thật ra chưa chắc như thế, cô luôn có thể xử lý mọi chuyện tốt nhất, tránh cho hành vi của bọn họ chọc thủng trời.
"Đi thôi, chúng ta đi về trước, cô ấy sẽ đuổi kịp." Trì Li kêu gọi mọi người lên xe, Khúc Linh quay đầu một cái, một mình đi: "Thiệt là, cô ngốc kia cái gì cũng không mang theo một chút."
"Tóm lại sẽ không đói chết!" Tuyết Triệt cười giỡn nói, thật ra chính cậu cũng không quá yên tâm, cùng đội lâu như vậy, dù gì cũng có một chút tình cảm đồng đội. Nhưng nói đi thì nói lại, tai họa cũng có thể sống được ngàn năm, huống chi là một phụ nữ bạo lực có thể ép được cả một đám tai họa.
Hoàn toàn không biết đám bạn đang thầm oán chính cô làm đội trưởng không hiền hậu. Tần Nguyệt đang chạy đi, bởi vì còn chưa tới khu an toàn, cô không dám tùy tiện lấy xe ra từ trong không gian, chỉ bảy lần quẹo tám lần rẽ tính tìm một chiếc xe ở gần đây, thực bất đắc dĩ phải chờ đến chỗ khuất mới lấy xe trong không gian ra được.
Tần Nguyệt đi về phía trước, lúc qua một góc, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, thiếu chút nữa đã xô cô ngã xuống đất. Phản ứng đầu tiên của Tần Nguyệt  chính là nhanh chóng tránh ra, sau đó cho nó một búa, thế nhưng hành động của tên đó quá nhanh, chỉ thấy bóng đen từ trên mặt đất bật lên tựa như tia chớp, tránh được thế công của cái rìu bén nhọn, gào ——
Âm thanh này, thật quen tai!
Tần Nguyệt trợn mắt nhìn lại, còn không phải chính là a Hổ không có tiền đồ nhà mình sao!
"To gan quá rồi có phải không, còn muốn tấn công chủ nhân của mình, hừ hừ —" Tần Nguyệt híp mắt nói, A Hổ nhìn ánh mắt lạnh lẽo giật thót mình, lập tức thu lại móng vuốt với khí thế muốn cào xé tất cả vật thể, nâng cái đầu lông lá lên, ai oán một tiếng cực khẽ, chớp chớp mắt to ngập nước, nhìn Tần Nguyệt đầy vô tội giống như bé con mới sinh.
Thấy người không phản ứng, nó ngẹo đầu suy nghĩ trong chốc lát, hình như muốn phát ra tiếng kêu meo meo, nhưng lại phát ra âm tiết kỳ lạ, thử mấy lần, vẫn không được, dứt khoát bỏ qua, đầu dùng sức cọ xát Tần Nguyệt mấy cái, bày tỏ biết sai rồi, sau đó nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Giống loài có hung mãnh đi chăng nữa cũng không chịu được sự tàn phá của người phụ nữ này, a Hổ vô cùng tự biết mình, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tần Nguyệt, về phần mới vừa nhất thời hứng khởi so chiêu, thật chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi!
Thú vật thật sự, nếu dám đối mặt với nguy hiểm, phải có răng nanh cứng mạnh mẽ như sắt thép, móng vuốt sắc bén lóe sáng, sức lực khỏe mạnh, dã tính hung ác." Tần Nguyệt nhìn a Hổ một lúc, mỗi lúc cô nói một từ nó lại loay hoay làm một động tác, nhe răng trợn mắt, vươn móng vuốt, duỗi chân ra một lúc.
Tần Nguyệt cau mày bắt bẻ: "Mày, cũng không đạt tiêu chuẩn!"
Vừa nói hết lời, a Hổ còn đang đắc ý nháy mắt hóa đá, mà Tần Nguyệt lại cứ không thông cảm cho trái tim dễ vỡ của nó chút nào, nói tiếp: "Răng nanh và móng vuốt không đủ sắc bén, sẹo trên người quá nhiều, trông cũng không đủ hung mãnh, nhạy bén..."
Dưới một hồi đả kích, A Hổ suy sụp, cụp lỗ tai, không dám làm lần nữa.
Nó vẫn cho là chủ nhân mình là nói lời tốt giúp nó, hiện thực quá đả kích người, Kiếm Xỉ Hổ ủ rũ ngưỡng lên gầm một tiếng, thế giới bạc tình này!
Được rồi, là Tần Nguyệt cố ý đả kích gia sủng (ý nói thú cưng nuôi trong nhà), tên gia hỏa lén lút chuồn đi bất cứ lúc nào, còn dám tập kích người, lá gan càng ngày càng lớn thì phải dạy dỗ một chút.
"Lúc này bọn mày lại theo làm gì!" Tần Nguyệt hỏi.
Hắc Quả Phụ né tránh tầm mắt lạnh lẽo của Tần Nguyệt, giống như đột nhiên nghĩ đến cho dù mình không ra Tần Nguyệt cũng biết nó nấp ở chỗ nào, diendanlequydon – V.O, do dự một lát, Hắc Quả Phụ vẫn bò ra.
Cùng, chủ nhân......
Thức ăn......
Thức ăn......
Ngon......
Thức ăn thơm ngon?
Tần Nguyệt suy tư mấy giây, trong lòng suy đoán quan hệ giữa việc tiểu Hắc xuất hiện và côn trùng quỷ dị được nhắc tới trong bản nhật ký này: "Có phải một loại côn trùng không?" Cô thử hỏi một câu.
Trùng......
Côn, trùng......
Rất lớn......
Côn trùng rất lớn? Không phải chứ, có thể im hơi lặng tiếng đánh lén người còn không bị phát hiện, cô vẫn cho là một loại côn trùng nhỏ, chẳng lẽ, là côn trùng chúa?
"Mày biết bọn nó ở đâu không?" Tần Nguyệt hỏi.
Biết, nói......
"Được rồi, dẫn đường đi." Tần Nguyệt không có nói lời dư thừa, nếu quả thật có thể tìm được côn trùng chúa này, nói gì cô cũng muốn giải quyết thứ kia, từ trước đến giờ cô tuân theo niềm tin phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước, ai biết thứ kia khuya khoắt có thể leo lên đầu giường thân mật với mình không, vẫn diệt sớm một chút thì tốt hơn.
Được......
Hắc Quả Phụ và a Hổ trao đổi một lúc, a Hổ gầm thét một tiếng lại phấn chấn tinh thần vung vẩy lông, chạy thật nhanh về một hướng. Tần Nguyệt kiểm tra bốn phía một lúc, sau khi xác định không có ai mới lấy xe từ không gian ra đuổi theo.
Dọc theo đường đi, Hắc Quả Phụ dần dần tăng nhiều, ban đầu chỉ có một hai con bò ở trên đường, sau lại có thể thấy chừng mười con, về sau nữa, Hắc Quả Phụ khắp nơi trên đường cùng bò về một hướng.
A Hổ dừng ở đằng trước, không tiếp tục chạy nữa, Hắc Quả Phụ bò lên trên đầu nó quơ múa chân trước với Tần Nguyệt, hiển nhiên là đang kêu Tần Nguyệt dừng xe, sẽ đè lên đồng loại của nó.
Bạn nhỏ của tên này thật nhiều......
Tần Nguyệt quét mắt bốn phía, phát hiện thật đúng là nơi không thể sử dụng xe. Phía trước bắt đầu có dấu vết sinh hoạt của con người, số lượng thây khô gặp phải dọc theo con đường này cũng tăng nhiều, xem ra, sắp tới chỗ bọn họ muốn đến.
Xuống xe, Tần nguyệt cầm rìu đuổi theo a Hổ.
Không tốn bao lâu, bọn họ đã đến một chỗ có người ở, phía trước bị chặn, cái đài được dựng nên có người canh giữ, bọn họ cầm súng, trận địa sẵn sàng đón quân địch với nhóm Hắc Quả Phụ thành đàn thành đàn.
"Tôi tới tìm đồ." Tần Nguyệt mở miệng nói.
Rất rõ ràng, bọn họ bị hiểu lầm rồi.
Chỉ là Tần Nguyệt nghĩ đến lúc thấy tình cảnh lúc đầu của Hắc Quả Phụ, cũng không khỏi nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, mặc dù mấy tên này thích ăn tinh hạch tang thi, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đổi khẩu vị nếm thử máu thịt loài người một chút.
"Cô tới tìm cái gì?"
Ngụy Húc Huy nghe cấp dưới báo cáo tình huống khác thường bên ngoài, sau đó chạy vội từ trong nhà ra, vừa vặn nghe được lời nói của Tần Nguyệt, nhìn thấy mặc dù đối phương là một người cô gái, lại bình tĩnh, tự nhiên đứng ở giữa một đám Hắc Quả Phụ rõ ràng không phải hiền lành, trong lòng lập tức không dám xem thường.
Anh ta là đoàn trưởng căn cứ đoàn 316, ban đầu thi hành nhiệm vụ ở đây, sau lại gặp phải một lượng lớn người may mắn còn sống sót, sau khi nghe ngóng mới biết ngay cả Hoa sư đoàn cũng chết trận toàn bộ, lập tức chuẩn bị dẫn bọn họ trở về căn cứ, không ngờ thứ kia đuổi theo.
Một đường chạy trốn tới đây, không biết vì nguyên nhân gì, mỗi ngày vẫn có người chết, nhân số đã giảm bớt rất nhiều, vì thế nên bọn họ không dám dễ dàng rời đi nơi này.
Không phải không muốn rời đi, mà là toàn bộ người rời đi nhanh chóng biến thành thây khô ở trong phạm vi trăm thước. Bây giờ lại có người có thể đi tới nơi đây không mất một sợi lông thì bảo sao anh ta không kinh hỉ.
"Một loại côn trùng." Tần Nguyệt nói.
Bình tĩnh, có trách nhiệm, bảo vệ cấp dưới, diendanlequydon – V.O, đây là cảm giác của Tần Nguyệt đối với người vừa tới.
Cử chỉ của anh ta chuẩn mực, không cảm thấy cảm xúc đặc biệt. Nếu không đoán sai thì tình huống hiện tại không tính lạc quan, có thể tự mình đến đây chứng tỏ anh ta có trách nhiệm. Mắt thấy lần đầu tiên chính là bĩnh sĩ cấp trên, sau khi xác nhận người không sao mới nhìn qua chứng tỏ anh ta là cấp trên tốt. Hơn nữa, theo mức độ tôn trọng của những binh lính này đối với anh ta, tất nhiên nhân phẩm một người sẽ không quá kém.
"Côn trùng, cô biết?"
Ánh mắt Ngụy Húc Huy bén nhọn dò xét nhóm Hắc Quả Phụ và con hổ này, cuối cùng ánh mắt ngừng lại trên người Tần Nguyệt.
Đây là một cô gái có tuổi tác không lớn lắm, trông rất lạnh lùng, nhưng đối mặt với cảm giác chèn ép thế nhưng có thể bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta. Không thể phủ nhận, đây là một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng, mặt mày tinh xảo, dáng người xinh đẹp, nhưng khiến cho anh ta coi trọng chính là vì tuổi tác mà một thân này chưa hoàn toàn học được thu lại lệ khí.
Đứng thẳng như cây tùng, đi như gió, không tệ, có phong phạm của quân nhân bọn họ.
"Tôi không biết." Tần Nguyệt mở miệng nói, chỉ vào đám Hắc Quả Phụ trước khi người ta đặt câu hỏi: "Bọn nó biết rõ."
Tự suy tính mội lúc lâu, Ngụy Húc Huy gật đầu: "Tôi hiểu, để bọn chúng vào đi."
"Trưởng quan......" Một người lính vừa muốn tiến lên nhắc nhở, thứ kia không thể nào vào bên trong, còn chưa nói xong, đã bị Ngụy Húc Huy phất tay ngăn lại, anh ta quay đầu lại nói với Tần Nguyệt: "Cô phải bảo đảm mấy con nhện này sẽ không làm người ở bên trong bị thương."
Thật ra thì trong lòng Ngụy Húc Huy cũng không có nắm chắc Tần Nguyệt sẽ đồng ý, bởi vì cho dù cô có đồng ý hay không bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản nhện bò lên tường đi vào, còn không bằng đánh cuộc tin tưởng đồng loại.
"Được." Sau khi Tần Nguyệt đồng ý, lập tức truyền yêu cầu cho tiểu Hắc, đại ý là muốn ăn côn trùng thì không được ăn thịt nhân loại. Sau khi nhận được sự đồng ý, Tần Nguyệt mới để cho đám Hắc Quả Phụ hành động.
Vật ngăn cản rất nhanh được mở ra hoàn toàn, một đoàn nhền nhện chằng chịt bò vào trong nhà, may mắn người ở bên trong sớm đã được báo không nên cử động, mới không dẫn tới khủng hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.