Mạt Thế Trùng Sinh Chi Hắc Ám Nữ Phụ

Chương 67:




Edit: V.O
Tiễn Tuyết Triệt đi, Tần Nguyệt lấy ra một túi tinh hạch sơ cấp cho Huyền Nguyệt sử dụng, cũng nghiêm túc nói cho cậu ta biết, nếu như cảm thấy không thoải mái, ngàn vạn lần đừng ham nhiều, nhất định phải dừng lại.
"Nếu như có chuyện gì nhất định phải nhớ gọi tôi, đừng tự mình mò mẫm, sẽ bị thương......"
Huyền Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mắt liến thoắng không ngừng về những nơi Dị Năng Giả nên chú ý, cúi đầu, trong mắt xẹt qua một chút nước, thật ra thì Huyền Nguyệt rất ghét phụ nữ, loại sinh vật vì lợi ích bản thân này không bằng đều chết sạch hết mới tốt, nhưng hình như người này có một chút không giống. Huyền Nguyệt đá đá chân, im lặng không lên tiếng nghe Tần Nguyệt nói chuyện, thầm nghĩ những chuyện khác.
Trong một thị trấn nhỏ cách căn cứ không xa chếch về hướng Bắc, một nhóm người vây quanh một thiếu niên tóc đỏ đội mũ mỏ vịt.
"Giao ra đây, nếu không bọn tao sẽ không khách sáo."
Trong đám người có một gã đàn ông vạm vỡ cầm đao nói lời rất hung ác, thái độ thô bạo vừa nói chuyện với thiếu niên tóc đỏ, trong đôi mắt màu nâu của thiếu niên thoáng qua ánh sáng lạnh trong suốt, nhàn nhạt, anh ta không có nói lời vô ích với người khác, không chút để ý đến tay dính máu cất tinh hạch thú biến dị vào, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Không muốn chết thì cút ngay!"
"Thằng nhóc, làm người đừng quá phách lối, hôm nay ông đây sẽ nói cho mày biết, không phải có bộ dạng đẹp đẽ mà có thể muốn làm gì thì làm!" Gã đàn ông vạm vỡ kia ‘xì’ một tiếng khinh miệt, lại có một tên lưu manh – thuộc hạ của gã đề nghị: "Đại ca, bộ dạng của thằng nhóc này rất đẹp, bây giờ phụ nữ trong trụ sở ít như vậy, phần lớn đã có chủ, hoặc là xấu quá mức...... không bằng chúng ta......"
Hiểu ý của đàn em, gã đàn ông vạm vỡ kia nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ, lúc này mới phát hiện ra quả thật đúng là bộ dạng này, không nói thằng nhóc trước mắt ăn mặc sạch bóng, bộ dạng còn đẹp mắt hơn so với phụ nữ, nếu bán vào trong nhà chứa...... Hắc hắc, muốn trách thì trách bộ dạng của cậu ta quá đẹp, đầu năm nay thằng đàn ông nào mà không đòi hỏi, nghĩ như vậy, ánh mắt của gã vô ý thức phát ra ánh sáng gian tà.
Thật ra thì, Khúc Linh đã sử dụng lĩnh vực ảnh hưởng tới vẻ ngoài khiến nó cũng không đẹp đến mức kinh vi thiên nhân (hình dung vẻ ngoài đẹp đến mức chỉ có tiên trên trời mới có), làm cho người ta hận không thể không tiếc bất cứ giá nào kéo về nhà giấu riêng, chẳng qua là ở trên thói đời này, phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, thoáng mát đã không còn mấy người, hơn nữa khí chất của Khúc Linh thượng thừa, đi tới chỗ nào cũng sẽ là làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, cho nên đám người này mới có chủ ý xấu.
Lĩnh vực yên lặng mở ra, một đám người trong vòng tròn còn chưa kịp phản ứng đã nổi lên, sau đó máu trong thân thể bắt đầu bắn tung toé ra từng chút, mấy giây sau, đột nhiên thân thể của bọn chúng nứt ra, máu tươi chen nhau tuôn trào ra.
"A —— cứu mạng! Cứu mạng!"
"Chúng tôi sai rồi, đại ca, đại gia, ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi lần này đi......"
"Đúng, người anh em tốt, cầu xin cậu mau dừng tay!"
Ánh mắt Khúc Linh cay nghiệt đứng tựa vào trên cây cột điện ven đường, sau khi dùng khăn giấy lau vết dơ bẩn trên tay, đôi tay đút vào trong túi, cười lạnh nhìn bọn họ giãy giụa từng chút từng chút ở trên con đường tử vong.
Vốn là sau khi Khúc Linh giải quyết xong thú biến dị, hơi thở tàn bạo trên thân cũng không nặng như vậy, hơi thở máu tươi và khuynh hướng cảm xúc đã khiến cho Khúc Linh đạt được thỏa mãn, nhưng hết lần này tới lần khác luôn có một đám người như vậy, ỷ vào nhiều người, muốn giành lấy tinh hạch từ trong tay anh ta, càng đáng chết hơn là bọn chúng còn sinh ra ý nghĩ xấu với anh ta, lần này, Khúc Linh âm u, tĩnh mịch đã trở nên độc ác.
"Mày biết người đứng sau bọn tao là ai không!"
"Trương đại ca là một Dị Năng Giả rất lợi hại, mày giết bọn tao thì anh ấy sẽ không bỏ qua cho mày!"
"Đau quá, thằng chó đẻ, tốt nhất là mày nhanh chóng thả bọn tao ra!"
Máu tươi trên người chảy ròng ròng, vết thương bên này ngừng lại nhưng không ngừng được vết thương bên kia, sợ hãi khiến cho bọn chúng mất đi lý trí, chỉ có thể há mồm chửi rủa và uy hiếp, nhưng nếu như ông trời cho bọn chúng một cơ hội nữa, bọn chúng càng muốn lăn một vòng rời đi càng xa càng tốt trước khi gặp phải thiếu niên ác ma trước mắt này, tốt nhất là cả đời không gặp lại nhau nữa.
Đáng tiếc, không có nếu như, Khúc Linh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai dòm ngó và sinh ra ý nghĩ xấu với anh ta, nhất là —— đàn ông! Càng không cần phải nói đây là một bầy đàn ông có ý nghĩ biến thái đối với anh ta, quả thật là khiến cho anh ta không thể nhịn được nữa, nhất định phải giết chết, hủy diệt toàn bộ mới cảm thấy thoải mái được.
Khúc Linh không cảm thấy thú vị thu hồi lĩnh vực, một đám người nổi bồng bềnh giữa không trung, bỗng giống như một loại bánh chẻo rơi xuống, đập xuống đất cũng không nhúc nhích nữa. Khúc Linh nhìn hình dáng của căn cứ Nam Phương ở phía xa xa, trên mặt dâng lên nụ cười mong đợi, chỉ có người kia, sau khi nhìn thấy được vẻ ngoài chân thật của anh ta mới không có một chút lòng tham lam dòm ngó nào.  
Thật ra thì đối với Tần Nguyệt mà nói, đúng là Khúc Linh thật sự rất xem trọng cô.
Đối với một người cả ngày căng thẳng lo cho cái mạng nhỏ của mình, cố gắng đề cao thực lực ít nhất là hai hàng mà nói, thật lòng mỹ thiếu niên gì đó vẫn không bằng sức hấp dẫn của tinh hạch và vật tư, dù sao cái phía trước có thể cho cô cuộc sống được tốt hơn, mà cái phía sau chẳng những không thể mang đến cho cô những gì cô mong muốn, mà còn có khả năng hoài bích có tội (ý nói người có đồ quý báu trong người sẽ có tội) dây vào phiền phức. Nếu như nhất định phải dùng một câu để hình dung, đó chính là cho dù anh ta đẹp đến long trời lở đất, trong ánh mắt của cô cũng chỉ có những tinh hạch lấp la lấp lánh kia.
Kết quả làm chuyện xấu chính là báo ứng sẽ tới tương đối nhanh, rốt cuộc một đám người bị Tần Nguyệt cướp bóc lúc trước cũng có được tin tức của cô.
Tạ Trình Nam nổi giận vỗ bàn một cái, gã ta phải điều tra thật lâu mới tra ra được người phụ nữ cướp vật tư của gã, lập tức liền kiểm kê lại nhân thủ, khí thế hung hăng đi ra ngoài, thề phải chặt người phụ nữ không biết sống chết đó ra làm trăm mảnh nhằm báo thù mất mặt và thù cướp đoạt vật tư.
Ở căn cứ Nam Phương, người nào mà không biết Tạ Trình Nam gã cũng là nhân vật có mặt mũi, không nói thuộc hạ bị một người phụ nữ thần bí bôi nhọ, vật tư còn bị người ta đoạt đi, mụ nội nó, chú nhịn được nhưng thím của gã sẽ không tha cho loại chuyện như vậy xảy ra.
Tạ Trình Nam bên này nổi giận đùng đùng dẫn anh em đi ở trên đường cái của căn cứ, gã mới đi được một nửa, đã nhìn thấy Vương Đình cũng dẫn người đi ra ở đường phố bên kia, hai người mỗi người nói tin của mình ra, hỏng rồi, cũng có một người phụ nữ nữa, chẳng lẽ phụ nữ bây giờ ở trong căn cứ đều bắt đầu thay đổi thành dũng mãnh như vậy sao? Tạ Trình Nam lẩm bẩm.
"Chú nói cái gì?" Vương Đình hỏi.
"Không có gì, hôm nay lão ca cũng bị một người phụ nữ làm cho tức giận, em nói với anh, người phụ nữ này......" Tạ Trình Nam tức giận nói, đối với một người theo chủ nghĩa Đại Nam Tử như gã mà nói, một người phụ nữ bôi nhọ đàn ông đã coi như là quá không cần thể diện, còn một hơi mạnh mẽ đánh nhiều đàn em của gã như vậy, đây không phải là đang hung hăng đánh vào bộ mặt đàn ông của bọn chúng mà còn đánh vào mặt của gã là lão đại bọn chúng sao!
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng xẹt qua một ý nghĩ trong đầu, Vương Đình nghĩ tới một vấn đề vẫn bị gã coi nhẹ bỏ qua, tóc đen, mặt trái xoan, lạnh lẽo, rất hung hãn...... Người bọn họ muốn tìm không phải là cùng một người chứ?
"Này, cậu qua đây, nói cụ thể một chút người phụ nữ kia trông như thế nào, ở đâu?" Đầu óc Vương Đình xoay chuyển nhanh chóng, rất nhanh đã kịp phản ứng, ngoắc ngoắc kêu một thuộc hạ hỏi trọng tâm vấn đề.
"Dạ, đại ca, người phụ nữ có dáng dấp rất xinh đẹp, mái tóc màu đen thật dài, mắt tương đối lớn, mặt trái xoan......" Tên đàn em đó vẫn còn chưa nói hết, đã bị Vương Đình cắt ngang: "Cầm cái búa trong tay, mặc đồ đen, cả người giống như một khối băng......"
"Đúng đúng đúng, đại ca, làm sao anh biết?"
Tiểu đệ đó nghi ngờ hỏi, mắt thấy tiểu đệ không lanh lợi như vậy, Vương Đình đánh ra một cái tát, quát lớn: "Tên khốn mày không tự nhìn mà xem đi!" Gã chỉ về phía trước, chính là Tần Nguyệt tính toán dẫn Huyền Nguyệt đi ra ngoài rèn luyện.
Lập tức, theo phương hướng Vương Đình chỉ, toàn bộ hai đội ngũ đi vòng qua, được lắm, đây chẳng phải là người phụ nữ bọn họ muốn tìm sao? Một đám người mài đao xoàn xoạt cười gian, chuẩn bị muốn cho cô đẹp mặt, để cho cô nhìn trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, đám người bọn họ không dễ trêu vào!
Tần Nguyệt đang đi bộ nhạy bén cảm thấy một trận ác ý, cô ngẩng đầu lên, thấy đằng trước, phía bên trái có một đám người hung tợn nhìn cô, ánh mắt của cô lạnh lẽo, trực tiếp khinh bỉ nhìn qua. Mặc dù Tần Nguyệt không rõ ràng lắm là có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn trận thế trước mắt thì người nào cũng sẽ biết rõ đối phương định tới để bới móc.
Cảm thấy bàn tay bị người ta tóm lấy, lắc lư mấy cái, Tần Nguyệt cúi đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Huyền Nguyệt, cười sờ đầu Huyền Nguyệt một cái, lòng đề phòng của tên nhóc này vô cùng sâu, còn chứa một chút khuynh hướng tự bế, hiếm khi thấy nó quan tâm cô như vậy.
"Không sao, một đám ngu ngốc mà thôi, Huyền Nguyệt không cần phải lo lắng." Tần Nguyệt cười nói.
Huyền Nguyệt gật đầu, khép nép đứng sang một bên, thấy một đám người kia đã cuồn cuộn đi tới, lại dời bước chân đứng ở trước người của Tần Nguyệt. Đứa bé này...... Hiếm thấy có người chịu đứng ở trước người cô, Tần Nguyệt tự giễu cười cười, mới đẩy thân thể nho nhỏ của Huyền Nguyệt qua, nhấc chân đi tới phía trước lạnh giọng nói: "Có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện!" Tính khí nóng nảy của Tạ Trình Nam xông lên, trực tiếp lấy vũ khí ra nói: "Nhận lỗi với anh em của tao, còn phải giao vật tư ra, nếu không, ngày hôm nay mày đừng mong bước chân ra khỏi nơi này!"
"À, tôi còn không biết lúc trông coi căn cứ có thể tự mình ẩu đả......" Ý của Tần Nguyệt nói có chút ý vị sâu xa, mặc dù Vương Đình nuôi một đứa em trai có não không dài, bản thân cũng không phải là người không có suy nghĩ, gã quan sát Tần Nguyệt một chút, rồi mới lên tiếng: "Nếu như cô đồng ý tiến hành sám hối và bồi thường cho chuyện cô đã làm, ngược lại có thể chúng tôi sẽ không truy cứu nữa."
"Hả? Tôi đã làm chuyện gì?" Tần Nguyệt cười lạnh nói: "Thật là một chuyện cười, tôi một không trộm, hai không cướp, làm gì phải nói xin lỗi, nói xin lỗi với ai!" Tần Nguyệt nói như vậy là vì đã hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước, đương nhiên cho dù nhớ, cô cũng sẽ nói đó là do bọn họ biếu tài vật, dùng để xin lỗi tâm hồn nhỏ bé bị sợ hãi của cô.
"Cô!" Lúc này, Tạ Trình Nam thật sự tức giận: "Thật là con đàn bà phách lối, để xem lão Nam tao dạy dỗ mày thật tốt!"
"Dạy dỗ cái rắm, muốn ra tay thì ra tay nhanh chút!" Tần Nguyệt khinh bỉ nói, không có chút nào khách sáo thả ra năng lực giễu cợt đám người kia.
"Mụ nội nó!" Tạ Trình Nam mắng một câu, quả nhiên chỉ huy đàn em xông lên, cũng không quan tâm Tần Nguyệt có phải là phụ nữ hay không, phách lối như vậy ai còn có thể bình tĩnh coi cô là phụ nữ mà không ra tay? Ít nhất lão Nam gã thì không được, loại đàn bà này không đánh thì không biết cái gì gọi là thành thật, cái gì gọi là đàn ông!
Tạ Trình Nam cũng ra tay, đương nhiên Vương Đình không có lý do gì phải tụt lại ở phía sau, huống chi vốn hôm nay gã tới chính là vì tìm lại mặt mũi cho em trai, nếu như lúc này không ra tay, gã còn mặt mũi nào để trở về, Vương Đình cũng lập tức lớn quát một tiếng, dẫn đàn em vọt tới.
Chậc chậc chậc, nhiều người đánh một phụ nữ như vậy thật là không phúc hậu.
Một người đàn ông vạm vỡ bên đường vừa lắc đầu vừa đánh giá, giống như anh ta không nhìn thấy xung đột kịch liệt ở bên này, dời qua cái ghế của người ta ngồi lên, hai người Tạ Trình Nam và Vương Đình kia thật là càng ngày càng có tiền đồ.
Trông anh ta vui vẻ, ngược lại không có chút lo lắng nào cho người phụ nữ bị đám người quần ẩu, ngay cả Trần Đỉnh Hâm cũng bị cô gái hung hãn này đánh bại, thì sẽ không có lý do thua trên tay một đám người như vậy. Nếu quả thật là thua, vậy thì về sau lão Trần hắn ra cửa thì phải chuẩn bị một cái mũ, trực tiếp đeo vào trên mặt để tránh gương mặt già nua này không có chỗ đứng.
Lần đầu tiên, Tần Nguyệt đánh nhiều đàn em như vậy, trực tiếp đánh cho bọn họ đến mức gào khóc thảm thiết, lúc này ánh mắt mới nhắm ngay Tạ Trình Nam, mở miệng cười kỳ dị, dị năng hệ Hỏa phải không? Có biết cái gì gọi là áp chế cấp bậc hay không?
Bởi vì đều là cùng một hệ dị năng, chênh lệch đẳng cấp càng lớn thì áp chế càng đặc biệt rõ ràng, nhất là loại Hỏa biến dị hệ Hắc Ám cao cấp của Tần Nguyệt, quả thật áp chế ngọn lửa bình thường không cần phải phí sức lực.
Tạ Trình Nam bị Tần Nguyệt cười như vậy, bỗng cảm thấy một luồng không khí lạnh bao vây gã, hơi thở lạnh lẻo dọc theo xương sống của gã không ngừng bò lên trên, hừ, người phụ nữ này là tà môn, gã hét to một tiếng đám một đấm qua.
"Thế nào, dị năng không dùng được, muốn dùng nắm đấm sao?" Tần Nguyệt cười lạnh.
"Làm sao mày biết được!" Tạ Trình Nam sợ hãi, gã cho là một màn mới vừa rồi kia không có ai nhìn thấy, không sai, kể từ lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ này, sau đó gã vẫn có thể ngưng tụ ra dị năng, nhưng lúc gã cố gắng dùng khối lửa tấn công Tần Nguyệt, vốn khối lửa có chút tàn lụi lập tức không còn hơi sức, trực tiếp bị dập tắt.
Chuyện quỷ dị như vậy gã chưa từng gặp qua, Tạ Trình Nam càng nghĩ càng sợ hãi, gã không nhịn được kêu lên: "Mày đã làm cái gì với tao!"
"Thôi đi, ai muốn làm cái gì với mày." Lại xuống tay đánh một người ở phía sau, Tần Nguyệt dùng một cước đá văng tên đàn em có đôi mắt gấu mèo đánh lén cô: "Muốn biết cũng không dễ như vậy." Cô vỗ vỗ tay, nụ cười vô cùng thâm sâu, lúc này Tạ Trình Nam mới chú ý tới, những người đứng ở trên sân chỉ còn sót gã và Vương Đình thôi!
Thân thủ bất phàm, động tác nhanh nhẹn, mặc dù lực công kích không phải đặc biệt mạnh, nhưng ra tay xảo quyệt, rốt cuộc trong mắt của Vương Đình cũng lộ ra vẻ mặt thận trọng, gã nhìn Tạ Trình Nam một cái, Tạ Trình Nam đã hiểu ý của gã rất nhanh, âm thầm gật đầu một cái.
Một lưỡi đao gió bay tới.
Tần Nguyệt nhìn rõ phương hướng, sau đó nghiêng thân thể một cái, đạo kình phong kia gào thét bay qua bên cạnh lỗ tai của cô, tiếp đó lại là hai đạo, ba đạo, Tần Nguyệt liên tiếp né tránh.
Lúc này cô đã cách Vương Đình rất gần, Tần Nguyệt không chút do dự vọt tới, trong điện quang đá lửa, ánh mắt của cô chăm chú, vào lúc ánh mắt Vương Đình ngạc nhiên, Tần Nguyệt nắm lấy cơ hội đá Vương Đình nằm sấp xuống, giẫm ở dưới bàn chân. Tạ Trình Nam nhìn thấy anh em mình ngã, còn bị giẫm ở dưới chân, mặt tràn đầy lửa giận xông tới, một quyền nhắm ngay trên mặt Tần Nguyệt.
Chiến đấu đã sớm thành bản năng, làm sao Tần Nguyệt có thể để bị đánh dễ dàng như vậy, cô vươn tay bắt được cánh tay Tạ Trình Nam, khéo léo đánh rớt lực đạo của gã, hơn nữa, lợi dụng người này xông về phía trước theo quán tính đá một cước về phía đầu gối của gã, thành công khiến cho gã ngã sấp xuống người của Vương Đình muốn bò dậy.
Lại một lần nữa dùng một cước giẫm lên người hai người đang chồng lên, Tần Nguyệt lưu loát móc súng bên hông ra chỉa vào đầu Tạ Trình Nam, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh một vòng, đạp người hỏi "Bây giờ xong chưa?"
Một tên đàn em mới bò dậy không lâu thấy hai lão đại nhà mình đều bị một người phụ nữ giẫm ở dưới chân, đầu óc ngừng lại, lập tức bối rối, vô ý thức đáp lại: "Xong rồi."
Lúc này, Tần Nguyệt mới nở ra một nụ cười thật lớn, cô nhìn bọn đàn em đã khiếp đảm này nói: "Vậy thì tốt, bây giờ thì các cậu nên bồi thường thời gian của tôi." Cô dừng lại một chút, nhìn giống như là lơ đãng nói: "Cũng không cần đồ gì quý giá, tự các cậu lường được đầu của hai người kia trị giá bao nhiêu tiền, xem rồi đưa tinh hạch là được."
Tinh hạch vẫn không tính là đồ quý giá sao?
Toàn bộ vẻ mặt của quần chúng gan dạ vây xem tại chỗ lộ ra khinh bỉ, ngược lại Trần Đỉnh Hâm khen một tiếng thông minh, tinh hạch dễ sử dụng và được dùng rộng rãi, nếu tìm bọn họ yêu cầu lương thực, không tuân thủ được còn khó nói, bây giờ dị năng gì mà không có, cho dù đặt ở trong nhà, một ngày nào đó lúc không có người ở đây bị dọn sạch cũng không có gì kì lạ.
"Thế nào, các cậu không muốn?" Nhìn những người đứng bất động này, Tần Nguyệt cau mày, mới vừa rồi cô không hạ sát thủ với đám người này chính là vì dễ dàng mua chuộc bọn họ vào lúc này, chẳng lẽ, hai người này hoàn toàn không đáng tiền?
Tần Nguyệt nhìn về phía hai người ở dưới chân, đôi mắt lộ ra hung ác, mắt thấy cô sẽ gây bất lợi đối với lão đại, một vài người thông minh, lanh lợi vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Có có có, chúng tôi lập tức đi lấy."
Lần này Tần Nguyệt mới hài lòng, bọn đàn em đau khổ bị áp bức, lão đại ở trong tay cô, rốt cuộc phải trở về lấy bao nhiêu tinh hạch tới đây? Lấy ít, sợ rằng cô không vui sẽ làm thịt lão đại, lấy nhiều, lão đại quay về sẽ làm thịt bọn họ......
Được rồi, một đám người bị đánh thảm, lập tức yên lặng chăm chú nhìn trời xanh, ông trời gian xảo, ông tạo ra người phụ nữ tàn bạo như vậy là muốn cho bọn họ nhìn trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, người phụ nữ này không dễ trêu vào sao! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.