Mạt Thế Trọng Sinh Lộ

Chương 9:




Editor: Bạch Mai
Beta: Lục Thu, Mai.
Sắc trời dần dần sáng lên, toàn bộ thành phố cũng vì thế mà càng trở nên hỗn loạn. Tối hôm qua tai nạn bùng phát quy mô lớn, tựa như dấu vết khắc sâu ở trong lòng mỗi người vậy, không khí âm trầm lan tràn tốc độ cực nhanh bao phủ toàn thanh phố, chuyện mới xảy ra mới chỉ một ngày, toàn quốc gia đều lún sâu vào khủng hoảng.
Học sinh không thể đi học, công nhân viên chức không thể đi làm. Trên đường nhiều loại xe cộ đỗ mịt mù, đồng thời cũng đông nghịt khuôn mặt tang thi dữ tợn. Bất kể là đường phố rộng lớn sáng sủa, hay là xung quanh hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, không thời điểm nào là không có tiếng kêu khóc liên tiếp, chỉ chốc lát liền bị bao phủ trong tiếng kêu gào.
Chỉ có một ngày ngắn ngủi, rất nhiều quốc gia rơi vào trong tai nạn khốn đốn đều vì nguyên thành bất thình lình này. Tin tức mới nhất được nói đến trong nước, lãnh đạo quốc gia đã phát ra mệnh lệnh, các tổ chức quân đội sẽ đi đến các thành phố để cứu người sống sót ra.
Từ trong miệng Từ Lâm biết được sự tình phát sinh hôm qua, cùng với tận mắt thấy đám tang thi dưới lầu, Ngô Thiên Hạo không khỏi nhíu mày thật chặt. Không biết trầm mặc bao lâu, hắn rốt cục như là hạ quyết tâm mà vùng xung quanh lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, đôi mắt ôn nhu nhìn về Từ Lâm đứng ở cửa sổ bên kia.
Mặc kề tình hình bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn không thể chịu nỗi, chí ít hiện tại bọn họ đều sống rất tốt, mà sẽ vẫn luôn tiếp tục cố gắng sống sót. Gặp phải tai nạn to lớn như vậy, hai người bọn họ vẫn như cũ bầu bạn với nhau, như thế tất cả đều tốt, không phải sao?
“Thiên Hạo, chúng ta đi giúp làm lương khô.” Từ Lâm đang nhìn bầu trời hít một hơi thật sâu, sau đó dời đường nhìn đến trên mặt Ngô Thiên Hạo, đôi mắt sáng trong suốt dần dân nổi lên nhu tình nhàn nhạt. Cuộc sống sau này sẽ làm sao, cậu không thể nào biết được, nhưng chỉ cần có một chút khả năng sống, cậu đều sẽ không dễ dàng buông tha.
Ngô Thiên Hạo không trả lời, chỉ là dùng ánh mắt thâm thúy dừng lại ở cậu thật lâu, sau đó cất bước đi đến, đem cậu ôm vào trong lòng, cuối đầu xuống hôn lên đôi môi hồng nhàn nhạt. Có lẽ là trải qua một đợt sốt cao hôn mê, hai người như là xa cách đã lâu mới gặp lại mà hôn thật sâu…
Phòng khách diễn ra một màn cảnh sắc triền miên dịu dàng thắm thiết, không ngờ đúng là trùng hợp vừa vặn lúc Từ Dương từ phòng bếp đi ra. Nhưng thấy y chỉ khẽ chau mày, trầm mặt nhìn một chút nụ hôn tình nhân khó có thể chối bỏ, một lát sau mới nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, âm thanh không lớn lắm, nhưng cũng đủ để đôi tình nhân kia nghe rõ.
Sự thật chứng minh, y ho nhẹ rất thành công, đôi tình nhân hôn nhau như ở chỗ không người đều bị âm thanh vang lên bất thình lình làm hoảng sợ, hai người nhanh chóng buông nhau ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía vừa phát ra tiếng.
Nương theo tia ánh sáng ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt hơi phiếm hồng của Từ Lâm lập tức trắng đi, chỉ thấy cậu bất an mà nhìn Từ Dương một chút, giống như trẻ con phạm sai lầm mà khẩn trương cuối đầu thấp xuống.
Không giống với Từ Lâm hoảng hốt, ngược lại vẻ mặt Ngô Thiên Hạo thì thản nhiên, hắn trầm mặt liếc nhìn Từ Dương đứng ở trước cửa phòng bếp, hơi cúi đầu để kề sát vào bên tai Từ Lâm, ôn nhu nói câu: “Đừng lo lắng, mọi việc có anh đây”, sau đó liền kéo bàn tay của Từ Lâm, vẻ mặt trấn định đi đến phía Từ Dương.
Từ Dương hơi nhướn mi, ung dung thản nhiên chú ý vẻ mặt biến hóa của Ngô Thiên Hạo, đón nhận cặp mắt kia chưa từng có chút nào buông lỏng, không khỏi vui mừng thay Từ Lâm, em ấy quả nhiên không nhìn nhầm người.
“Anh Dương, em thích Tiểu Lâm. Mặc kệ sau này có ra sao, em vẫn sẽ quý trọng, bảo vệ em ấy.” Ngô Thiên Hạo thẳng tắp mà đứng vững ở trước mặt Từ Dương, đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm sâu không thấy đáy. Chỉ khi nhìn về phía Từ Lâm, trong ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, mơ hồ có thể thấy được sự cưng chìu trong đó.
“Tôi biết.” Trên mặt tuấn tú lãnh đạm xưa nay của Từ Dương dần dần hiện lên vài phần ôn hòa, nhìn một chút sắc mặt hơi phiếm hồng của Từ Lâm, lại giương mắt nhìn về vẻ mặt nghiêm túc không gì so được Ngô Thiên Hạo, thái độ nghiêm nghị cùng trầm trọng nói rằng: “Tôi không nói nhiều đến chuyện khác, chỉ hy vọng các cậu có thể cùng nhau chiến thắng gian nan, cố gắng mà sống.”
Dựa vào tình hình tai họa càng ngày càng nghiêm trọng, tất cả các điều lệ chế độ trước kia đều đã là quá khứ. Đối mặt với bọn họ không chỉ là tang thi ngày càng lợi hai, còn có đồng loại không có đạo đức, không từ thủ đoạn.
Đến lúc loài ngươi phải chạy đua với sự sống còn, từ lâu đại đa số người đều không còn là công dân tuân thủ luật pháp nữa. Tận mắt thấy mặt thế tàn khốc, y chỉ hy vọng mấy người bọn họ vẫn có thể cố gắng sống sót.
Ngô Thiên Hạo và Từ Lâm yên lặng nhìn nhau, chợt tâm linh tương thông mà nhìn về phía Từ Dương, mặt lộ vẻ mừng rõ gật đầu.
Cuối cùng có thể đem bí mật đã chôn giấu dưới đáy lòng thật lâu nói cho Từ Dương, tức thì Từ Lâm cảm thấy toàn thân đều dễ chịu hơn rất nhiều. Về phần vì sao anh cậu như đã sớm biết cậu và Ngô Thiên Hạo có mối quan hệ này, thật đúng là cậu không có chú ý tới.
“Hai người các cậu cũng nên trợ giúp đi, thừa dịp bây giờ có điện, chúng ta phải làm nhiều lương khô, tiếp theo có thể sẽ có một khoảng thời gian dài không có cách nào khác có thể ăn cơm.”
Nhìn hai người Từ Ngô đang cao hứng tựa như đã quên có người đứng bên cạnh, Từ Dương thay bọn họ cao hứng đồng thời lại cảm thấy lòng ngực có chút chua xót không rõ. Nếu như bây giờ không phải là mạt thế, có lẽ tình cảm lưu luyến của hai người kia vẫn chôn giấu ở dưới ánh mặt trời đi
Sau 3 giờ, bốn người làm xong tổng cộng trên trăm cái bánh bao, bánh bao được làm rất lớn, ước chừng to bằng bàn tay thanh niên trưởng thành, đa số đều là vỏ bánh, chỉ có một ít là nhân thịt. Túi bột mì ít đi hơi phân nửa, hầu như tủ lạnh bị vét sạch, chỉ còn lại mấy quả trứng gà, mấy cái hộp, mấy chai bia…
“Anh Dương, chúng ta rời khỏi thành phố C trước, có phải hẳn là nên đi kiếm một chút vật tư trở về hay không?” Nhìn trong tủ lạnh không còn dư lại bao nhiều đồ, Ngô Thiên Hạo rất tự nhiên mở miệng hỏi.
Từ Dương gật đầu, đảo mắt liếc xuống bột mì và gạo thừa, lại nhìn thân hình đều cao lớn không khác biệt lắm của Hạ Duyên Phong và Ngô Thiên Hạo, sau đó ở trong lòng yên lặng tính toán. Hai người bọn họ cao lớn như vậy, lượng cơm ăn khẳng định không ít, xem ra bọn họ nên tận khả năng kiếm nhiều đồ ăn một chút mới được.
Tục ngữ nói: Thất vu vô tội, hoài bích có tội*. Khoảng cách giữa thành phố C và căn cứ Nhật Trạch đường xá xa xôi, ai cũng không biết được trên đường sẽ gặp phải chuyện gì. Thời đại ở mạt thế náo động như vậy, có chút bí mật nhất định không thể để cho người ngoài biết, lại không thể không nói đến cậu sở hữu không gian có khả năng nuôi trồng, chân thật thế nhưng là một bảo vật nghịch thiên. (*Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có ngọc mà có tội: Ý chỉ người không biết gì thì không có tội, chỉ vì giữ đồ vật quý giá mà phải chịu tội…
Sở dĩ, y tạm thời không có ý định nói cho bọn hắn biết tình huống thật của không gian. May mà mạt thế thức tỉnh dị năng liền có dị năng không gian, tuy rằng không gian này không giống với không gian kia, ngược lại cũng có thể cho cậu một cái cớ, đỡ phải đến lúc thu gom đồ vật còn phải che che giấu giấu.
Hạ Duyên Phong đem bánh bao ăn sáng đi đến phòng khách, đi theo phía sau người Từ Dương. Nhìn thấy bọn họ người thì bưng cháo người thì bưng bát, không biết có phải hay không đều nghĩ đến tình trạng hiện nay đang gặp phải, trên mặt mọi người đều có vẻ nghiêm túc giống nhau.
Bánh bao nóng hổi được đặt trên bàn, phòng khách tràn ngập hương vị thơm ngon. Kì thực mọi người đã sớm đói bụng, nhưng lúc này ngoại trừ Từ Dương trải qua mạt thế bên ngoài, còn lại ba người là không yên lòng gặm bánh bao.
Ba người cầm lấy mỗi người cầm một bánh bao lẳng lặng gặm, thỉnh thoảng vài đường nhìn giao nhau trong không trung, trầm mặt dùng ánh mắt trao đổi một chút, lát sau lại thu hồi ánh mắt, kế tiếp giữ im lặng mà gặm bánh bao.
Từ Dương liếc nhìn ba người không lên tiếng một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm như có như không mà tầm mắt hơi rũ xuống đầu Ngô Thiên Hạo. Nếu như y đoán không sai, dị năng Ngô Thiên Hạo cũng đã thức tỉnh, Bây giờ còn chưa có người biết dị năng, không có khả năng để y hỏi tới việc này, vẫn là xem hắn có thể hay không chính mình nói ra
Từ Dương hoàn toàn không ngờ, cùng lúc cậu suy nghĩ việc này, Ngô Thiên Hạo đã âm thầm suy tính. Chỉ thấy hắn không dấu vết quét nhìn một vòng, ánh mắt thâm trầm mơ hồ hiện lên tia do dự khó có thể phát giác. Một lát, hắn như chật vật ra quyết định, trong con ngươi đột nhiên hiện lên tia sáng nhỏ.
Từng ngụm từng ngụm mà ăn xong nửa cái bánh bao, sau đó hấp dẫn nhiều ánh mắt của mọi người, thẳng đến khi tầm nhìn của bọn họ đều hướng tới trên người hắn, Ngô Thiên Hạo mới hít một hơi thật sâu, tiếp tục thong thả mà nói rõ ràng rằng: “Cho mọi người nhìn một chút.”
Nghe được lời này của hắn, trong lòng Từ Dương khẽ động, rất nhanh ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng nhàn nhạt. Xem ra, nghi vấn của y rất nhanh sẽ được trả lời, có phải giống với đáp án theo suy đoán của y hay không.
So với Từ Dương bình tĩnh lãnh đạm, còn lại hai người Từ Hạ hoang mang mà nhát mắt mấy cái, chợt mở to hai mắt chăm chú nhìn Ngô Thiên Hạo, trên mặt cả hai hiện lên hình dáng chăm chú không khác biệt lắm, phảng phất dường như lo lắng sẽ bỏ lỡ một hình ảnh đặc sắc.
Tại ánh mắt chăm chú của ba người, Ngô Thiên Hạo áp chế nội tâm kích động nho nhỏ, chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay hưởng về phía trước rồi mở ra, chỉ thấy hắn hết sức chăm chú nhìn vào lòng bàn tay trống không. Tầm ba giây đồng hồ, lòng bàn tay của hắn chậm rãi xuất hiện một ngọn lửa nho nhỏ.
Ngọn lửa xuất hiện trong nhát mắt, bỏ qua Từ Dương như trước vẫn duy trì trấn định, Từ Lâm và Hạ Duyên Phong đều bị hình ảnh trước mắt làm kinh ngạc, hai người đều đờ người ra mà trừng mắt nhìn ngọn lửa, hai mắt trợn tròn thật lâu cũng không chuyển động.
Thật vất vả mới hoàn hồn lại, Từ Lâm liền không nhịn được kinh hô thành tiếng, tựa như là nhớ đến cái gì, liền vội vã che miệng lại, khẩn trương nhìn cửa phòng đóng chặt một chút, cho đến khi xác định bênh ngoài không có động tĩnh gì, cậu lại nhỏ giọng hỏi:”Thiên Hạo, đây…đây không phải là dị năng trong tiểu thuyết nói chứ? Đúng không, đúng không?
Hạ Duyên Phong mặt dù không có hỏi, nhưng trong mắt hắn cũng lộ ra nghi vấn giống vậy. Đúng là bất đồng với Từ Dương, Từ Dương tự mình trải qua mạt thế, biết mạt thế sẽ có người thức tỉnh dị năng, mà ba người Hạ Duyên Phong lại chỉ xem từ trong tình tiết tiểu thuyết mạt thế, vì vậy bọn họ tuy rằng thấy tận mắt, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được như cũ.
Nhưng mà cậu cũng rất nhanh thì bình thường trở lại, mặc dù bọn họ hiểu được tiểu thuyết và hiện thực cũng không phải cùng một chuyện, nhưng bây giờ mạt thế đã tới, đột nhiên tận mắt thấy ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, còn có chuyện gì là không thể xảy ra đây?
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.