Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 91: Chuẩn bị




Hết bận việc bên tiểu đội Luân Hồi, hai người Hạ Tử Trọng bắt đầu chân chính nghỉ ngơi.
Đi dạo phố hết nửa ngày, xác nhận không có thứ gì cần mua, hai người đi vào không gian, tiếp tục hành trình nghỉ phép.
Biển xanh, trời trong, mỹ thực, hoa quả, hải sản tươi, hưởng thụ ngày nghỉ gần gũi với thiên nhiên.
Bơi nửa ngày rồi ăn hải sản nướng, hai người Hạ Tử Trọng mới bắt đầu quy hoạch lại khu trồng rộng lớn.
Bởi các loại gia cầm không cần giết mổ nhiều, hiện giờ chúng nó chen chúc nhau trong cái chuồng gần hồ nước chật chội. Hai người đắn đo suy nghĩ rồi quyết định trồng rau củ, hoa quả ở bờ bên kia dòng sông để nuôi thả động vật.
Xới đất, gieo hạt, lần này nông cụ cất giữ đã có đất dụng võ, hai người bận rộn gieo trồng rồi lại ‘mời’ hết đám động vật qua bờ bên kia. Sau đó rút hết hàng rào của ‘bãi chăn nuôi’ cất vào kho.
Bãi chăn nuôi ban đầu bị hai người đổi thành vườn thuốc, một ít thảo dược trồng trong ruộng bị dời qua đây, treo bảng tên rồi mới bắt đầu phân loại ra trồng.
Vài mẫu ruộng ở phía Nam dòng sông đổi thành ruộng nước. Còn mấy mẫu khác thì trồng đủ loại rau dưa, lúa mạch chờ thu hoạch.
“Bây giờ trồng một ít lương thực chúng ta giữ lại từ từ ăn.” Hiện tại đất trồng rất nhiều, nếu như sau mỗi một lần thu hoạch liền trồng tiếp thì sản lượng hai người ăn không hết. Cho nên Hạ Tử Trọng quyết định thừa dịp còn rảnh rỗi thì lo trồng, sau này có thời gian thì làm. Nếu một khi bận rộn, không thể vào không gian thường xuyên, liền có những thứ này cứu trợ, tránh cho trở tay không kịp.
“Chắc chắn sẽ hữu dụng.” Phương Hách thề son thề sắt, hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm toàn bộ đồng ruộng đã được lên kế hoạch xong, dựa vào vai Hạ Tử Trọng: “Mùi vị thức ăn trong không gian của chúng ta ngon hơn bên ngoài, lỡ như sau này có cách nào khiến người ta không nếm ra vị khác biệt thì có thể bán mấy thứ này ra ngoài không?”
Hạ Tử Trọng cười gật đầu, trước đây người mua lương thực, hoa quả, đều nghĩ biện pháp để mùi vị thức ăn nhà mình so với người khác ngon hơn, bọn hắn thì ngược lại, phải nghĩ cách để đồ nhà mình khó ăn hơn mới tuồn ra được.
“Hôm nay em ở căn cứ có mua một cái bánh bột ngô!” Phương Hách vừa nói vừa triệu hoán một cái bánh bột ngô khô cằn ra, lốm đốm mấy hạt màu đỏ, mặt trên còn có bột phấn khả nghi màu xám, lồi lõm kỳ quái.
Hạ Tử Trọng đối với cái bánh bột ngô này rất quen thuộc, đây chính là lương thực chủ yếu trong căn cứ, một điểm tích phân đổi hai cái, sau đó lên giá tới một tích phân mới đổi được một cái, mùi vị cực kỳ khô khốc, khó ăn tới một trình độ nhất định. Ưu điểm duy nhất chính là người mua không cần sợ nó bị bể, chọi vào mặt còn sưng một cục.
“Em định về nghiên cứu hoa màu của mình một chút, xem coi có thể làm ra được màu sắc giống như vầy mà ăn ngon hơn hay không, vậy khi chúng ta ra ngoài ăn cơm với người khác cũng sẽ không khiến người ta chú ý!”
Lần này cùng người Luân Hồi làm nhiệm vụ, hai người cũng không dám đứng trước đám mặt người Luân Hồi lấy bánh mì hoặc mấy món ấm nóng trong không gian ra ăn, chỉ có thể lấy bánh bích quy, mì ăn liền mà thôi.
Thêm một thời gian nữa, ngay cả mì ăn liền, bánh bích quy, những thứ đồ này đều sẽ trở thành mặt hàng xa xỉ, tất cả mọi người đều sẽ đổi ‘cơm’ ăn thành loại bánh bột ngô này, để một hai tháng cũng không bị hỏng, thời khắc mấu chốt còn có thể lấy ra phòng thân, đây là lợi thế nhất cử lưỡng tiện tới cỡ nào!
“… Giỏi lắm, từ từ làm, lương thực chúng ta trồng tùy theo ý em.” Hạ Tử Trọng đối với chuyện này có bóng ma trong lòng. Kiếp trước trong hoàn cảnh ngày ngày thiếu nước, thiếu thức ăn, hắn toàn phải ăn loại bánh bột ngô cứng như cục đá muốn nghẹn chết người. Đặc biệt là vật này càng đến hậu kỳ càng cứng, không có nước nuốt xuống liền nghẹn chết hai người cũng là chuyện bình thường! Nhưng càng về sau nước ngày càng khó tìm.
Vị đầu bếp nhỏ thiện nghệ Phương Hách không phụ sự mong đợi của mọi người, sáng hôm sau đã có thể trình bày vật phẩm thay thế: “Anh thử xem có được không?”
“Em lấy cái gì làm ra?” Hạ Tử Trọng có chút ngạc nhiên nhận cái bánh bột ngô kia, nhẹ nhàng bẻ một phát.
“Dùng đậu đỏ là chủ yếu, bỏ thêm chút bột nếp, bột cao lương, còn bỏ mỡ heo với đường.” Phương Hách hai mắt mong chờ, có chút đắc ý ra hiệu với hắn: “Anh nếm thử mùi vị xem?”
Ngọt, ngon, thơm, mềm.
“Cái này có chỗ nào giống bánh bột ngô? Đây là món tráng miệng rồi!” Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, mở nụ cười sờ tóc cậu. Hai, ba phát ăn hết cái bánh tên là ‘bánh bột ngô’ thật ra là ‘món tráng miệng đậu đỏ’. Bánh này nếu mở cửa hàng trước tận thế thì được coi là món tráng miệng rồi.
“Em không dám làm quá ngọt, để em xem có thể thay những thứ khác vào được không.” Phương Hách bất cứ lúc nào cũng phải cân nhắc cân bằng dinh dưỡng trong chuyện ăn uống của Hạ Tử Trọng, vạn nhất rơi vào trường hợp mỗi ngày đều ăn món này thì sao? Cậu muốn nhanh chóng làm ra những món ăn mùi vị kết hợp với dinh dưỡng nhưng bề ngoài phải giống thức ăn bình thường trong căn cứ.
“Ừ, từ từ làm đi, bất quá tốt nhất là làm ra trước khi ra ngoài hành động với người Luân Hồi.”
Phương Hách liền vội vàng gật đầu, trước tiên làm một phần để dưới kho làm đồ dự bị, còn hỗn hợp dư lại thì thêm một ít bột gạo nếp, phát hiện quả nhiên có thể thêm hương liệu rồi!
Dùng thịt băm, tôm băm, các loại rau băm trộn vào, đầu tiên là hấp chín rồi mới chiên trong lửa lớn để mặt ngoài nhìn cứng hơn, nhìn qua hệt như bánh bột ngô căn cứ sản xuất, có thể đập người ta sưng đầu.
Rất nhanh, loại bánh bột ngô này liền có đất dụng võ.
Đến ngày thứ hai khi Phương Hách nghiên cứu ra đủ loại mùi vị, bên Luân Hồi đã chuyển nhà xong, đang chuẩn bị ra ngoài tìm các loại vật liệu xây dựng, tấm ván ép, trở về đóng gia cụ.
“Chắc trời sắp mưa rồi, tụi tôi định đi nhanh về nhanh, cũng không thể để các anh em cả ngày ngủ trên sàn nhà được, khí trời quá xấu, ai biết nằm lâu có sinh bệnh hay không?” Quách Binh trực tiếp tìm tới cửa, nhìn thấy trong phòng hai người Hạ Tử Trọng đầy đủ mọi thứ gia cụ, không nhịn được khóe miệng co rúm mấy lần: “Vẫn là nhà mình tốt nhất, cái nhà tụi tôi chọn cũng chỉ có cái phòng trống, sàn nhà là xi măng, một thứ trang trí cũng không có, may mà cửa nẻo còn tốt lắm, không hở cái nào. Mấy ngày nay mấy tên to xác đều ngủ trên sàn nhà đó!”
“Anh ở đó được không?” Hạ Tử Trọng gọi hắn ngồi xuống ghế sa lon, Phương Hách bưng trà qua.
Cảm thán nhìn ly trà trước mặt, Quách Binh tiếp tục nói thầm: “Nhà cậu tới giờ còn giữ được thứ này? Thứ tốt, giữ đi, sau này không chừng còn quý hơn hoàng kim, không người nào cam lòng mang đi tặng đâu.”
“Cái này mở ra rồi không để lâu được, anh cứ uống đi.” Phương Hách châm trà cho hắn xong ngồi về bên cạnh Hạ Tử Trọng. Lá trà này là lúc bọn họ đi ngang qua tiệm trà thấy không ít, lúc đó không có người nào thèm lấy, nếu không làm sao tới phiên bọn họ? Huống chi trong không gian còn trồng mấy cây trà nè.
“Không tồi, chỉ là không có giường chiếu. Tụi tôi định ra ngoài tìm gỗ làm tủ với giường, nếu có mấy tấm ván ép hoặc gì đó cũng được.”
“Vậy các anh tốt nhất là lái xe tải đi ra ngoài, không thì cho dù tìm được cũng không thể mang về.”
“Trần Ninh đi mướn rồi, cần phải vậy thôi.” Nhìn nhìn thời gian, Quách Binh nói với hai người: “Tụi tôi định trước mười giờ hôm nay nếu thuê được xe thì đi ra ngoài luôn, nếu không thì phải đợi tới ngày mai. Đến lúc đó sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm đánh tang thi lấy tinh hạch, một nhóm đi kiếm gia cụ, các cậu thấy thế nào?”
Hạ Tử Trọng nhìn Phương Hách dò hỏi, rồi mới gật đầu nói: “Hai ngày nay tụi tôi rảnh lắm.”
“Vậy bây giờ đi đâu đây?” Nói rồi, Quách Binh một hơi uống cạn nửa chén trà, còn lưu luyến không rời mà cố ý ngậm hai mảnh trà, mơ hồ không rõ nói với họ: “Lần này đi ra ngoài, tôi phải tìm mấy gói trà về mới được, cho dù không giữ được lâu thì tranh thủ uống cho đã miệng.”
Hạ Tử Trọng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy từ khi mình sống lại, tựa hồ luôn cùng người Bá Chủ có một loại duyên phận không rõ tên. Đúng không?
Lái xe chở Quách Binh về biệt thự tiểu đội Luân Hồi, bọn họ từ xa liền thấy bóng dáng lão đại Bá Chủ mới được chuộc về cùng với n em gái vây quanh hỏi han ân cần cộng thêm tranh đấu ghen ghét.
Bởi vì Hạ Tử Trọng cố ý không đi qua cửa nhà Bá Chủ, trung gian còn cách một cái biệt thự, cho nên bọn Ellen, Hứa Lỵ Ly họ cũng không phát hiện xe Hạ Tử Trọng. Đoàn người lái qua, Hạ Tử Trọng và Phương Hách bất đắc dĩ nghe Quách Binh ngồi đằng sau cười đến sắp không thở nổi.
“Anh cẩn thận một chút, đừng có cười chết, đợi khi nào tôi giao anh cho đội viên của anh rồi muốn làm gì thì làm.” Hạ Tử Trọng vừa lái xe vừa trêu chọc hắn.
“Không, không có chuyện đó đâu.” Quách Binh vỗ vỗ lưng ghế dựa, thở hổn hển mấy hơi mới khôi phục bình thường: “Lần trước về tụi tôi còn muốn tìm bọn hắn tính sổ, kết quả lúc hỏi thăm nghe ngóng mới biết, đầu tiên là người Tinh Không cả ngày tìm bọn họ gây sự, sau đó hàng này lại bị người của quân đội bắt đi, làm tụi tôi có muốn gây phiền phức cũng không tìm được chỗ chen vào, thực sự là…”
“Anh có thể cùng người khác hợp tác chỉnh hắn mà.” Hạ Tử Trọng không chút do dự giựt dây Quách Binh.
Quách Binh lắc đầu một cái: “Muốn chỉnh bọn họ thì sẽ có cơ hội, hiện tại quá nhiều việc phải làm, nếu không tôi đã sớm dẫn người đánh tới cửa, thật sự cho rằng có dị năng thì chính là cao thủ sao? Súng của tôi cũng không phải đồ chơi đâu.”
Nói rồi, như chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi Hạ Tử Trọng: “Đúng rồi, các cậu dùng hết tinh hạch có thăng được cấp nào không? Mấy người đội tôi xài hết hai, ba trăm viên cũng không thấy có động tĩnh.”
Hạ Tử Trọng dừng một chút, mới giải thích: “Hình như khi vừa có tôi đã là dị năng cấp hai.”
“Cái gì?”
Cổ họng Quách Binh quá lớn, chấn động đến mức hai tai Phương Hách muốn điếc luôn.
Còn không đợi Hạ Tử Trọng giả thích, Quách Binh liền tự tỉnh ngộ
“Cái này cũng đúng rồi, khó trách hai người các cậu lợi hại như vậy, quả nhiên ngoại trừ đã từng luyện công phu, dị năng cũng là cấp hai. Đúng rồi, dị năng của cậu tại sao khi mới bắt đầu đã là cấp hai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.