Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 171: Phân đội




Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Lần này số lượng tang thi bị dẫn ra có chút ngoài dự đoán, nhưng Diêm Tân như trước dựa theo kế hoạch đã định lệnh mọi người trật tự tiến hành phòng thủ, phản kích, hôm nay số lượng tang thi tới rất nhiều, nhóm người chia thành hai nhóm nhỏ lúc đầu mặc dù giữ nguyên, nhưng không đợi đến chạng vạng mới hành động, nhóm người chờ ở phía sau, nhóm người phía trước ai không thể tiếp tục chiến đấu liền lập tức thay đổi.
Người ra phía sau sau khi nghỉ ngơi đủ thì luôn trong tư thế sẵn sàng, kịp thời thay thế người phía trước.
Phương pháp thay phiên nhau này tuy rằng rất mệt, nhưng lại kích phát tối đa ý thức chiến đấu của mỗi người, để mấy người rút về có thời gian nghỉ ngơi và hấp thu tinh hạch bổ sung năng lượng.
Diêm Tân giơ kính viễn vọng nhìn về phía thị trấn, xa xa tang thi vẫn ùn ùn kéo tới không dứt, may mắn tang thi phần lớn đều từ thị trấn chạy ra, phương hướng khác không có nên bọn họ mới có cơ hội tổ chức vừa phòng ngự vừa đánh. Nếu giống như lần trước tất cả mọi hướng đều có địch nhân, bọn họ cho dù không muốn dùng hỏa lực cũng không được.
May mắn trải qua vài ngày huấn luyện, tinh hạch không ngừng cung cấp, ít nhất một nửa số người trong mỗi đội đều đã thăng lên cấp hai, lại có vài dị năng giả cấp ba, hôm nay tỉ lệ dị năng giả cùng tang thi không chênh lệch lắm, mọi người đều xuất lực, hơn nữa người với người phối hợp thì ăn ý hơn tang thi với tang thi không hề có tính hợp tác, bởi vậy trận chiến này tuy rằng địch nhân số lượng càng nhiều, nhưng hiển nhiên – bọn họ chiếm thế chủ động như trước!
Tang thi đi tới đây bắt đầu thưa thớt – máu để ngoài không khí lâu, sẽ không còn hương vị mới mẻ, hơn nữa lúc này máu bị tang thi thay nhau dẫm lên, trừ mũi phá lệ linh mẫn ra, thì không còn cách nào ngửi ra hương vị.
Đám tang thi tới đây đầu tiên đều đi về phía gò đất có máu tươi, cho nên rất nhanh đều bị mọi người dùng dị năng liên thủ mà giết, sau này bắt đầu cùng các dị năng giả chém giết nhau. Đến hiện tại, đã thay đổi tất cả thành viên dị năng giả của đội hai, mà đội viên đội một đã rút về phía sau, cầm ra tinh hạch phần mình liều mạng hấp thụ, bổ sung năng lực bản thân.
Trong xe chỉ huy, Ngô Canh nhìn tình huống chiến đấu bên ngoài mà trên mặt đen thui. Rõ ràng biết đống vũ khí kia đang ở đâu, bọn họ lại nhất định làm chuyện giết tang thi thừa thãi này. Giết tang thi… Chờ sau khi lấy vũ khí rồi giết thì hiệu suất không phải sẽ tốt hơn sao?
Không tham gia chiến đấu, sẽ không có tư cách nhận tinh hạch. Mà người trong bộ hậu cần phụ trách đào tinh hạch, dọn dẹp chiến trường đều có thể nhận được một ít tinh hạch, duy nhất một mình phó đội trưởng hắn ngồi trong xe chỉ huy, từ đầu tới đuôi lại không nhận được một viên!
Nếu không phải bản thân thật sự không dám cùng Diêm Tân cứng đối cứng, hắn lại hoàn toàn lơ mình châm chọc khiêu khích, mà chính mình lại không thể mở két bọn họ trữ tồn tinh hạch…
Rốt cuộc, tầm mắt Ngô Canh từ ngoài cửa sổ quay lại trong xe, trên vách xe treo một tấm bản đồ, trên đó đánh dấu rõ ràng địa hình phụ cận, địa mạo, đường, cùng với địa điểm được khoanh màu đỏ – nơi cất vũ khí trong căn cứ…
Cửa xe chỉ huy bị mở ra, Ngô Canh hồi lâu không xuống xe từ từ đi ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ người nào đó mới vừa giết tang thi xong đang hấp thu tinh hạch, người nọ quay đầu lại thấy người đến là Ngô Canh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hồi thần, thuận tiện nhìn trái nhìn phải, xác nhận có ai đang chú ý tới mình hay không.
Ngày đầu tiên trong trận chiến đoàn xe ước chừng thu được gần bảy ngàn viên tinh hạch, chia đều cho mỗi người có thể có đến mười viên. Dựa theo quy định, bộ hậu cần lấy tinh hạch số lượng sẽ ít hơn đội chiến đấu. Bởi vì bọn họ xuất lực ít, mặt khác bọn họ sử dụng dị năng cũng ít, đương nhiên mỗi ngày tinh hạch có thể hấp thu số lượng cũng rất ít. Bọn họ vốn nghĩ dùng không nhiều như vậy, cho bọn họ nhiều ngược lại lãng phí, tình hình hiện tại đương nhiên cần chia nhiều cho đội ngũ chiến đấu hơn.
Đương nhiên, dị năng giả hệ trị liệu được chia không ít, bởi vì bọn họ có trách nhiệm rất lớn, đương nhiên không thể bạc đãi.
Nhưng như vậy, vài người trong bộ hậu cần sẽ bất mãn. Tuy rằng rõ ràng bọn họ xuất lực ít hơn, nhưng con người chính là tính toán hẹp hòi như vậy.
Tình huống của người trong bộ hậu cần khác với những người ở bộ phận khác, những người khác đều là một tiểu đội nhỏ, phần lớn tại căn cứ là thành viên trong đội ngũ. Lúc phân tinh hạch là thượng cấp ấn theo xe chia ra, mà sĩ quan phụ trách trên xe nhận tinh hạch lại chia cho đội trưởng, đội trưởng chia cho thành viên thế nào thì tùy ý.
Người trong nhóm có thể chiếu cố một chút, có thể dựa theo quy củ lúc trước tại căn cứ mà chia, mọi người cho dù có ý kiến cũng trực tiếp nói với đội trưởng nhà mình.
Nhưng bộ hậu cần lại khác, người bên trong tất cả đều là người mà căn cứ phái tới. Bọn họ nguyên bản chính là vì các loại nguyên nhân mà cứng rắn nhét vào, bản nhân không nguyện ý cùng đoàn xe làm nhiệm vụ lần này. Hôm nay lúc chia tinh hạch lại làm cho bọn họ có cảm giác không công bằng lại có cảm giác là người phụ trách đoàn xe đang nhằm vào mình.
Nhất là hôm nay đoàn xe một khi ngừng lại, nhìn những người khác trên xe đều có cả bịch tinh hạch lớn, nhưng cố tình mỗi người bọn họ chỉ lãnh được vài cái? Trong mắt không ít người đương nhiên nổi lên hồng quang.
Bởi vậy, trong xe khác tình huống còn dễ nói – chung quy đều có đội trưởng của các tiểu đội quản. Nhưng đội trưởng bộ hậu cần đều từ trên phái xuống, lại thêm trong những người này đều có không ít thế lực Tống gia cố ý nhét vào, người không để Diêm Tân dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi phát hiện điểm này mấy người nhảy nhót càng hăng hái, còn thiếu giơ loa cổ động nhân tâm.
Đoàn xe dừng lại trên đường cao tốc vào buổi tối ngày thứ ba, Diêm Tân cùng người phụ trách trên xe chỉ huy nghiên cứu chiến thuật một đêm, quyết định sáng sớm hôm sau sẽ đi vào thị trấn. Mấy ngày này bọn họ liên tục chiến đấu ba ngày, ước chừng có được một hai vạn viên tinh hạch tang thi, mà chạng vạng hôm nay số lượng tang thi hội tụ ngược lại không nhiều như hai ngày đầu, bọn họ phỏng đoán tang thi phụ cận cơ bản bị hấp dẫn không ít, lại chờ cũng phí thời gian.
Thế nhưng, bọn Diêm Tân đạt thành nhất trí cũng vô dụng, trên xe còn có một người khác đâu.
“Ta không đồng ý.” Ngô Canh vắt chéo chân, chân lắc qua lắc lại, tản ra nồng đậm hương vị: “Đã có nhiều tinh hạch như vậy, cho dù vào núi gặp biến dị thực vật cũng có thể ứng phó, ngọn núi dù sao cũng có thể có nhiều nguy hiểm đi? Các ngươi tham lam tinh hạch mặc kệ bên trong thị trấn có bao nhiêu nguy hiểm, ta cũng không thể không chú ý mấy mạng người trong xe, dựa vào cái gì để mọi người cùng ngươi đi vào chịu chết?”
Mọi người trong khoang xe sau khi nghe tiếng đều nhất loạt quay đầu nhìn về phía Ngô Canh.
“Ngươi không muốn đi?”
“Đúng, không chỉ riêng ta không muốn đi, người không muốn đi rất nhiều! Cho dù ngươi là đội trưởng, ta cũng là phó đội trưởng! Vẫn có quyền đưa ra ý kiến của mình!” Ngô Canh thấy mặt Diêm Tân không chút thay đổi nhìn mình, sợ triệt để chọc tức hắn, hắn sẽ đá mình xuống xe: “Ta đề nghị, toàn thể nhấc tay biểu quyết!”
Diêm Tân bỗng nhiên nở nụ cười, đứng dậy: “Nhấc tay biểu quyết? Cái này không cần.” Nói xong, hắn cầm lấy bộ đàm liên lạc: “Các đơn vị chú ý, tất cả thành viên lập tức xuống xe, tất cả thành viên lập tức xuống xe tập hợp.”
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời không quá sáng sủa chậm rãi chiếu rọi, dưới tầng mây rất dày chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mơ hồ. Trong màn mưa nhẹ thưa thớt, đoàn xe khởi động. Một hàng hướng Tây, đi vào thị trấn, mà chỗ đoàn xe nghỉ lại trước đây lưu lại một chiếc xe…
Từ xe chỉ huy rắn chắc nghiêm cẩn chuyển qua xe tải vừa hở lại dột mưa, Ngô Canh hận đến mức nghiến răng. Tối hôm qua mình làm ầm ĩ một lần, kết quả lại bị như vậy!
Được lắm, Diêm Tân, ngươi được lắm, cũng dám đem ta ném xuống! Ngươi chờ đi!
“Ngô thiếu…” Một người kề sát qua, sầu mi khổ kiểm nhìn về phía hắn: “Chúng ta… Chúng ta ở lại chỗ này đợi bọn họ trở về đi?” Trong một chiếc xe tải như vậy? Vào núi? Thật sự gặp biến dị thực vật vậy phải làm thế nào!
Ngô Canh hít sâu mấy hơi, quay đầu nhìn một đám người trong xe nơm nớp lo sợ: “Bọn họ nếu có trở về cũng không nhất thiết sẽ từ đường này đi ra, hơn nữa nếu chúng ta có thể sớm một ngày cầm vũ khí về, nhân số cho dù thiếu sức chiến đấu thì cũng cường hơn so với bọn hắn nhiều! Sau khi lấy vũ khí ta sẽ mang đội quay lại căn cứ A thị. Ngô Canh ta có thể cam đoan, mọi người lần này theo ta sau khi trở về tuyệt đối ưu việt hơn so với bọn họ! Lúc trước SH thị phái người đi A thị cầu cứu chính là vì bọn họ phòng thủ không nổi – lần này bọn Diêm Tân đến SH thị, điều đáng sợ đang chờ bọn họ chỉ là một tòa thành trống đi.” Nói xong, nhìn mọi người một vòng: “Nếu chúng ta có thể mang theo vũ khí trở về – tuyệt đối có thể ở căn cứ chiếm vị trí nhỏ, so với bọn họ liều mạng thì chúng ta mạnh hơn đúng không?”
Dù sao cũng bị bỏ lại, trời biết cứ ngốc ở đây thì lát nữa có chuyện gì xảy ra hay không?
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, bọn họ lúc trước ép buộc, kháng nghị không phải là vì vài chỗ tốt sao? Hiện tại nếu đã bị người bỏ lại, vậy dứt khoát liều một phen!
Có lẽ là vì bên cạnh không có người khác có thể trông cậy vào, còn những người này chỉ có thể trông cậy vào chính mình.
Một người nhìn lướt qua một vòng rồi cười nói: “Ngô thiếu nói lời này, mọi người đã lên một chiếc thuyền đương nhiên sẽ đồng tâm hiệp lực, có thể sớm lấy được mấy món vũ khí kia chúng ta mới có thể an toàn không phải sao?”
Ngô Canh hất cao cằm, có chút đắc ý gật gật đầu: “Được rồi, ai có dị năng gì thì báo cáo đi!”
Một câu hỏi, kết quả cư nhiên cũng không tệ lắm, tuy rằng người trên chiếc xe này phần lớn đều là bộ hậu cần, nhưng cũng đều là dị năng giả, trong đó còn có một ít hệ thủy, dị năng giả không chiến đấu thế nhưng cũng đều thăng lên cấp hai. Tính tính, dị năng giả cấp hai không hề ít.
Ngô Canh trong lòng vui sướng, chọn ra một người biết lái xe làm tài xế, chính mình cũng ngồi vào khoang điều khiển, móc ra bản đồ đơn giản – bản đồ Diêm Tân treo trên xe hắn không dám trộm, làm lại một cái y như vậy thì không thành vấn đề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.