Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 147: Giam giữ? Đàm phán?




Mấy cọng rau khô này được Trương Tiểu Minh nâng niu đưa tới trước mặt Quách Binh, sau đó liên tục chớp mắt nhìn Trần Ninh chăm chú, miệng thì nói: “Lão đại, hay là cái này để trong không gian đội phó đi. Không bị biến vị.”
Quách Binh phất tay một cái: “Được, nếu không thì tí nữa thêm vào bữa cơm đi, cho mọi người bổ sung dinh dưỡng.”
Trong căn cứ có bán đồ ăn nhưng tới bây giờ cũng chỉ có vài loại như khoai tây, cà rốt, hay củ cải. Mà ba loại này cũng đã bị biến dị hoặc khô héo. Hơn nữa sản phẩm mới được trồng ra tuy không ngon bằng hồi trước nhưng có thể bổ sung được chút ít vitamin.
Phương Hách lần này lấy ra cải thảo và đậu đũa, hai thứ này hiện giờ muốn kiếm cũng không có.
Đám người phụ trách nấu ăn náo nhiệt bàn bạc cách chế biến rau khô, Quách Binh kéo Trần Ninh với Hạ Tử Trọng bàn công việc.
“Chúng ta lần này trở lại, để bên ngoài mấy chiếc xe?”
“Nhưng… lỡ người đi vào đều bị…”
“Hay là ở bên ngoài mấy ngày đi? Cho một hai người về xem tình huống trước được không?”
“Mà lão Lý cũng chỉ biết hai người bọn tôi thôi.”
Ba người nhức đầu nhức óc thương lượng nửa ngày, lần này khi bọn họ ra ngoài có cảm giác như bị theo dõi, nếu như cứ quang minh chính đại trở lại, chỉ sợ rằng sẽ gặp phải phiền toái. Mà nếu như chia thành hai đường, thứ nhất sợ những người ở bên ngoài gặp nguy hiểm, thứ hai là người đi vào rồi lại không ra được. Mà cùng tiến cùng lùi thì lại sợ toàn quân bị diệt…
Bọn họ bây giờ còn cần giữ liên lạc với người trong căn cứ – loại vũ khí đặc thù kia tuy rằng dùng không thuận tay, nhưng tác dụng lại rất tốt, một đao chém xuống, vết thương trên người tang thì sẽ bắt đầu hư thối, so với dùng vũ khí bình thường chém giết tang thi tốt hơn nhiều.
Nếu như có thể làm thêm một đợt vũ khí nữa, phát cho tất cả mọi người trong đội, thì không thể nào tốt hơn được.
Thế nhưng cũng không thể vì chuyện này mà ngu ngốc đâm đầu vào bẫy.
Thảo luận đến cuối cùng, mấy người bọn họ mới quyết định lần này chỉ để Quách Binh mang theo mấy người thân thủ mạnh mẽ và hai người Hạ Tử Trọng về căn cứ, những người còn lại chờ ở bên ngoài đợi lệnh.
Hai người Hạ Tử Trọng bảo đảm, một khi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ cho dù không thể thuận lợi cứu Quách Binh ra, ít nhất cũng sẽ đem tin tức ra ngoài để tiếp tục thương lượng.
Sự thực chứng mình, muốn ăn rau dưa khô thì phải ngâm cho mềm mới có thể ăn ngon. Phương Hách trong không gian nếu như ngày hôm sau muốn ăn thì thường là hôm nay đã ngâm nước rồi. Còn như bây giờ chỉ mới ngâm nở một nửa rồi nấu liền làm cậu cảm thấy thật khó nuốt. Bất quá những người khác ăn lại thấy rất ngon – có thể không ngon sao? Bây giờ căn cứ có mở cửa bán rau củ cuối khô nhưng mùi vị không ngon chút nào, thứ này bây giờ giống như sơn hào hải vị rồi.
Quách Binh trên bàn cơm tuyên bố, lần này chỉ để một chiếc xe về, những người còn lại theo Trần Ninh đánh tang thi ở ngoài căn cứ, tiếp tục thu thập tinh hạch. Mọi người đương nhiên không có gì dị nghị, chỉ có mấy người mà Quách Binh chọn về căn cứ là được dặn dò cẩn thận một phen, nên mới biết thì ra lần này trở về tất cả đều phải hành sự cẩn thậm hơn.
Đoàn xe chạy hết một ngày đường mới tới gần căn cứ. Những đội viên còn lại thì ở cửa hàng bách hóa cũ chờ đợi, chuẩn bị thanh lý tang thi phụ cận, đồng thời chờ tin tức của bọn hắn. Những người còn lại lên chung một chiếc xe, hai người Hạ Tử Trọng lên một chiếc, rồi cùng chạy về căn cứ.
Lúc đến gần cửa căn cứ thì hai xe tách ra, nhập vào hai đội ngũ khác nhau trước cửa. Dù sao bọn họ cũng đi hai xe, chỉ cần những người kia không tập hợp đội Phong Xế của hai người Hạ Tử Trọng lại, bọn họ còn có một đội đứng ngoài sáng, một đội đứng trong tối phối hợp.
Mà bọn Hạ Tử Trọng bên này đã sớm phái bạch cầu có kỹ năng ẩn thân level max, ẩn giữa không trung, tập trung chú ý động tĩnh bên xe Luân Hồi.
Xe bọn Hạ Tử Trọng vào căn cứ trước, thuận lợi trở lại biệt thự – quả nhiên không có ai gây sự với bọn họ.
Mặt khác, bọn Quách Binh sau khi kiểm tra, lúc lái xe vào căn cứ, bị người chặn lại.
Đối mặt với đám quân nhân súng thật đạn thật, đoàn người Quách Binh đương nhiên sẽ không phản kháng, đường hoàng cùng người quân đội đi.
“Thật sự bị bắt đi…” Phương Hách có chút sững sờ mở mắt ra nhìn về phía Hạ Tử Trọng.
Bạch cầu lúc này vẫn ở cùng bọn Quách Binh, trôi nổi giữa không trung – cả ngày nay vẫn mưa dầm liên miên, trong không khí bao phủ một tầng sương mỏng xám, kỹ năng ẩn thân của nó đã lên cấp hai, cho dù là hai người bọn họ cũng khó lòng phát hiện huống chỉ là người khác.
“Chờ xem tình huống đã, để xem bọn họ bị nhốt ở đâu, những người kia định làm cái gì rồi mới quyết định sau.” Nếu như chỉ là đơn thuần đưa bọn họ đi hỏi cung thì thôi, còn nếu như muốn động thủ, dụng hình… sắc mặt Hạ Tử Trọng âm trầm, như vậy cho dù hắn bị ép phải lộ ra không gian cũng sẽ cứu bọn họ ra ngoài đó. Chỉ có điều, tốt nhất nên nghĩ ra biện pháp, không để bọn họ nhìn thấy tình cảnh trong không gian mà hắn cũng phải nghĩ ra lý do gì đó hợp lý.
“Vậy trước tiên để em ra khỏi căn cứ đi, ra ngoài rồi thì tới gần chỗ mấy người Trần Ninh, sau đó hẳn vào không gian.” Phương Hách đứng dậy, bọn họ vừa mới về lại phải ra ngoài. Đám người này cũng thật là quá đáng, ép họ phải đi tới nước này!
Hạ Tử Trọng thở dài, hôn trán Phương Hách: “Vạn sự phải cẩn thận, ra ngoài rồi lập tức vào không gian.”
Phương Hách lấy ra từ trong không gian một chiếc xe việt dã khác, một thân một mình lái xe thẳng ra cửa lớn căn cứ. Mặt khác, Hạ Tử Trọng ở trong biệt thự đi vòng vòng ném mấy thứ hữu dụng vào không gian, thỉnh thoảng dời tinh thần lực qua chỗ bạch cầu, xem tình huống bên kia.
Phương Hách lấy chiếc xe hai người lái đi ban đầu, nhìn qua cũng thấy chiếc xe này đã chạy trong thời gian không ngắn. Lúc ra khỏi cửa cậu lấy danh nghĩa cá nhân để ra ngoài, tiểu đội Phong Xế không bị người khác nhìn chằm chằm, đương nhiên vô cùng thuận lợi làm thủ tục xong xuôi.
Một bên khác, mấy người, Quách Binh bị mang đi liền đeo còng sau đó bị nhốt vào một nơi nào đó chờ thẩm vấn, cũng may, trong chốc lát sẽ không có ai đến gây sự với bọn họ.
Ngọc bội không gian đều để lại cho Trần Ninh giữ, bọn họ sợ tiến vào căn cứ sẽ xảy ra chuyện, đồ quan trọng đều để hết ở bên ngoài.
Hạ Tử Trọng bên này dọn dẹp xong biệt thự, xác nhận không có thứ gì quan trọng nữa, lúc này mới dời tinh thần tập trung đến bọn Quách Binh bên kia, bạch cầu vẫn luôn đi theo bên cạnh bọn họ, bay lơ lửng trong góc phòng, tầm nhìn vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn.
Đang suy nghĩ phải làm thế nào, Hạ Tử Trọng bỗng nhiên khẽ cảm nhận được hơi động – Phương Hách tiến vào không gian.
Phu phu hai người tách ra không bao lâu liền gặp nhau trong không gian, Hạ Tử Trọng trước tiên là kiểm tra người cậu từ trên xuống dưới một phen, mới hỏi: “Thế nào?”
“Em lái xe ra ngoài, đến gần chỗ của họ mới vào đây, trên đường không có việc gì hết, bọn Quách Binh bây giờ không sao chứ?”
“Ừ, sau khi bị bắt vẫn không có động tĩnh gì.” Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có thể để Phương Hách trực tiếp đi tìm những người Luân Hồi còn lại nói rõ tình huống, nhưng hắn sợ vạn nhất Luân Hồi có người không nén tức giận được liền trở lại căn cứ cứu Quách Binh, như thế ngược lại sẽ làm cho hắn bó tay bó chân, còn không bằng chờ hắn xác định tình hình bên này rồi hẳn nói.
Nhất thời không có gì xảy ra, bọn Quách Binh nơi đó tựa hồ như không có ai muốn gấp gáp tra hỏi bọn họ, hai người Hạ Tử Trọng trước tiên cũng chỉ đành tạm thời quan sát tình huống — bây giờ mà đi cứu người cũng không phải lựa chọn khôn ngoan, vạn nhất tình huống không mát như vậy, hắn vừa ra tay ngược lại sẽ triệt để đối nghịch với căn cứ, đến lúc đó cái được không bù nổi cái mất.
Đợi đến nửa đêm, đoàn người Quách Binh bị ném ở nơi đó không ai để ý tới, không ai đưa thức ăn cho bọn họ, gọi người cho đi vệ sinh cũng không ai thèm phản ứng. Đợi đến ba, bốn giờ sáng mới có người tiến vào, kéo Quách Binh đi.
Bạch cầu ‘vèo’ một cái bay ra cửa, một đường giống như u linh mà bay lơ lửng trên đầu Quách Binh.
Hạ Tử Trọng cũng bị bạch cầu ‘gọi’ tỉnh – đúng là ‘gọi’ tỉnh! Dù ai đang ngủ, mà nửa đêm trong đầu liên tiếp nghe thấy tiếng ‘bịch bịch bịch’ liên hoàn cũng không chịu được, hơn nữa động tĩnh này cho dù che tai lại cũng vô dụng, chỉ có thể nhịn! Còn ngủ nữa làm gì?
Phương Hách cũng bị bạch cầu quấy rầy mà tỉnh giấc, nhưng đáng tiếc là bọn họ chỉ thấy được những gì bạch cầu thấy, chứ không nghe được người bên đó nói gì. Chỉ biết Quách Binh bị mang tới một phòng thẩm vấn, không biết bị người ta tra hỏi cái gì, thao thao bất tuyệt thật lâu, khoảng chừng hơn một tiếng sau mới bị đuổi về. Sau đó, những đội viên còn lại cũng lần lượt bị dẫn đi thẩm vấn.
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, lại có người đi qua mang mấy người Quách Binh ra ngoài, chỉ là lần này không đưa bọn họ tới phòng thẩm vấn trước đó, mà dẫn tới một căn phòng nhỏ, bịt mắt cả bọn, để họ ngồi lên xe, chạy thẳng đến một tòa nhà văn phòng khác.
Lần này rõ ràng là đi gặp lãnh đạo cấp cao của căn cứ, hình như muốn đàm luận điều kiện. Bọn Quách Binh đi hơn nửa ngày, mới tới một tòa biệt thự, lần này điều kiện tốt hơn, không bị còng tay, nhưng bên trong có người giám sát, bên ngoài cũng có người cầm súng trông coi.
Xế chiều hôm đó, Quách Binh lại bị đơn độc dẫn đi, cùng ông già gặp lúc trước nói gì đó.
Rồi ngày hôm sau lại có người tới dẫn họ qua chỗ khác, vừa vào cửa đã thấy là một phòng hội nghị rất lớn, bên trong ngoại trừ mấy người Quách Binh còn có một ít dị năng giả là một số đội trưởng của vài tiểu đội, hoặc một vài dị năng giả đã từng hợp tác hoặc từng gặp qua.
Hạ Tử Trọng cau mày, suy tư một chút thấp giọng nói với Phương Hách: “Em ra ngoài một chuyến tìm bọn Trần Ninh, nói với bọn họ – căn cứ đang tạm thời giam giữ bọn Quách Binh, tựa hồ không có gì nguy hiểm, hình như đang lôi kéo hợp tác, kêu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”
Phương Hách cũng không hiểu hai ngày nay rốt cuộc là sao, nghe Hạ Tử Trọng nói vậy liền gật đầu, mặc quần áo ra khỏi không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.