Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 140: Người quen




Đủ hai trăm viên tinh hạch, xếp vào một cái túi nặng trịch.
Hai người Hạ Tử Trọng luồn túi tinh hạch vào cửa sổ, liền nghe bên trong ào ào một trận, rồi nhân viên công tác đếm từng hạt, từng hạt một. Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, hai người uể oải muốn chết cuối cùng cũng đi ra.
“Thế là xong việc.” Phương Hách cảm thấy cả người đều căng cứng hết cả rồi: “Bọn họ thật sự đếm từng viên nha! Vậy nếu tiểu đội cấp hai nộp năm trăm viên thì sao, không lẽ bọn họ đếm cả đời?”
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cười: “Nếu như bọn họ thu thiếu hoặc không đếm đúng số lượng thì sẽ bị tính trên người họ – làm công việc này căn bản là những người không ra khỏi căn cứ, bọn họ đi chỗ nào lấy tinh hạch bồi thường cho căn cứ đây? Đương nhiên phải cẩn thận một chút.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Phương Hách không cằn nhằn nữa, hỏi Hạ Tử Trọng.
“Đi dạo phố xem. Coi thử bây giờ bán cái gì.” Còn phải xem xem tinh hạch hiện tại ở căn cứ mua bán thế nào.
Hai người sóng vai đi trên đường, phát hiện nhân số trên đường hiện tại không giảm mà còn tăng, khẩu âm thiên nam địa bắc tràn ngập tạp nham trên phố xá. Nhìn bên ngoài, tuy nhiều người hơn nhưng bên trong cũng không phải là ít? Có lẽ lúc hai người rời đi thì có người từ nơi khác tới, bổ sung cho số người chết đi.
Hai bên đường phố, trong ngõ, trong hẻm, khắp nơi vẫn đầy rẫy những túp lều như trước. Ngoài ra thì đâu đâu cũng có quầy hàng.
Đi dạo phố chuyện như vậy vốn không nằm trong phạm trù am hiểu của đàn ông. Từ khi căn cứ được xây dựng, số lần hai người Hạ Tử Trọng ra ngoài dạo phố có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho dù đi coi một chút thì cũng không đi lâu, một khi cảm thấy mệt hoặc không có thứ gì mới mẻ thì vòng đầu về nhà.
Cho nên hôm nay nói là đi dạo phố, hai người cũng không định loanh quanh lâu lắc, chỉ muốn xem thử có thứ gì đáng mua hay không.
Không nghĩ tới, bọn họ còn thấy được không ít thứ đáng giá – tinh hạch.
Tinh hạch sơ cấp, bây giờ vật này lãnh đạo căn cứ không tỏ rõ có cho tiêu thụ hay không, nhưng nếu có người lấy ra bày sạp cũng không ai xen vào nữa. Bây giờ phí quản lý tiểu đội đều thu vật này, nếu như thực sự đánh không đủ cũng không ai cản bạn lấy thực phẩm ra đổi, đúng không?
Không ít quầy hàng bán lẻ tinh hạch, nhiều thì mười mấy viên, ít thì một hai viên, cùng với mấy thứ hỗn tạp khác. Mà vật này giá cả vẫn không thấp như cũ.
“Ba viên năm gói mì ăn liền, hoặc là một ký gạo, mại dô mại dô…” Thấy có người hỏi thăm, người bày sạp ngồi dưới đất cũng không ngẩng đầu lên mà rao – những ngày này người hỏi tinh hạch không ít, mà đại đa số đều là hỏi bao nhiêu một viên tinh hạch.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài. “So với lúc trước đỡ hơn.”
“Nhưng vẫn quá đắt.” Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, bây giờ giá cả không được, hiện tại chỉ mới biết tác dụng của tinh hạch, một số tiểu đội cũng biết vật này phải làm thế nào để thăng cấp, nếu như không phải hiện tại số lượng dị năng giả không nhiều, tinh hạch càng thêm khan hiếm.
“Chúng ta có cần tìm người bán đi số vàng bạc không?” Phương Hách quan sát hai quầy hàng hai bên, tìm mấy món đồ bằng ngọc thạch.
Hạ Tử Trọng cười khổ: “Cho dù có, chúng ta cũng không phân biệt được thật giả.” Bọn họ không phân được thật giả, chỉ có thể ném vào không gian để thử. Có thể thử hàng nếu như được thì hấp thu, không được thì phải trả lại. Nhưng thế nào đi chăng nữa cũng không tiện.
“Nếu như có thể mua được giá tốt thì ổn rồi.” Phát hiện một quầy hàng nào đó quả nhiên bày một ít ngọc thạch, Phương Hách vội vã lôi Hạ Tử Trọng chen vào, nghe xong giá liền kéo hắn chui ra: “Một khối ngọc bội phải đổi năm ký gạo và mì đấy, mắc quá đáng! Còn không biết có phải đồ thật không nữa!”
Thấy cậu tức giận lầm bầm, Hạ Tử Trọng cười khúc khích, hiện tại một viên tinh hạch cũng đã là một ký gạo, huống chi bên trong ngọc đến cùng có thể ẩn chứa bao nhiêu năng lượng không ai nói rõ được. Bọn họ sẽ không vờ ngớ ngẩn mà mua những thứ đồ này với giá cao vậy đâu.
“Ê, đợi một chút!”
Hai người đang nắm tay đi về phía trước, nghe có người bắt chuyện thì quay đầu lại nhìn. Vốn cũng không chắc là người ta đang gọi mình, mà khi quay đầu lại liền thấy một người vội vã chạy tới chỗ mình, hai người không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái – có hơi… quen mắt nha!
Người kia mang vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Hạ Tử Trọng rồi lại nhìn sang Phương Hách, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hai vị có phải tới từ F thị không?”
Hai người Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút: “Anh là ai?” Hai người bọn họ cảm thấy người này có chút quen mắt, người này hình như là lúc đi ngang qua cứ điểm nhỏ kia có gặp một lần, nhưng mà F thị? Đúng rồi, trước đó nhìn thấy người này bọn hắn cũng từng cảm thấy quen quen, chẳng lẽ đã từng gặp nhau sao?
Người kia thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta từng đồng hành một đoạn trên đường cao tốc, sau đó các cậu muốn đi A thị, bọn tôi lại đi nhờ vả thân thích ở nông thôn… Tôi là Vương Thiên Cường, chắc các cậu không có ấn tượng gì rồi.”
Hạ Tử Trọng lúc này mới hiểu ra, Phương Hách cũng ‘A’ một tiếng: “Trên đường cao tốc…” Là chiếc xe vẫn luôn đi theo sau bọn họ rồi làm người khác hiểu lầm là cùng một nhóm, cuối cùng còn dẫn thành nguyên một đoàn xe, làm hai người họ không thể không lái xe đi A thị, ngay cả vật tư cũng lấy không đủ!
Vương Thiên Cường lúng túng cười: “Lần trước chúng ta cũng gặp nhau ở căn cứ khác đi? Chừng hơn một tháng trước…”
Chuyện này hai người đương nhiên nhớ rõ, tỉ mỉ quan sát người này một chút, mới nhận ra người này đúng là người lúc đó – chuyện này rõ ràng chỉ mới mấy tháng nhưng phảng phất cứ như đã qua lâu lắm rồi.
Hai bên nếu tính là người quen đương nhiên phải nói vài câu với nhau. Tuy rằng thời gian quen biết rất ngắn, tổng cộng cũng chỉ mới gặp mặt được vài lần, nhưng cũng có tâm muốn dò hỏi – hai người Hạ Tử Trọng rời khỏi căn cứ thời gian đã lâu rồi. Người muốn nịnh bợ như Vương Thiên Cường chỉ cần xem bề ngoài hai người này liền biết bọn họ trải qua cuộc sống như thế nào.
Vương Thiên Cường xem như là một kẻ thông minh, lúc trước một nhóm mười mấy người cùng đến cái làng nhỏ kia, đến giờ cũng chỉ còn một mình hắn sống sót, nghĩ vậy cũng đủ biết hắn có chút năng lực.
Hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách từ sau tận thế đến bây giờ đã mấy tháng trôi qua, bề ngoài nhìn lại không có khác biệt gì lúc trước, cái này cũng đủ khiến người ta giật mình.
Như chính Vương Thiên Cường chẳng hạn, trước tận thế cũng là một người thành công, có danh tiếng kha khá. Kết quả tận thế ập xuống, chỉ mới ba tháng thôi hắn đã gầy gò như ma đói, lúc gặp hai người bọn họ thì vừa đen vừa ốm, người quen chạm mặt cũng chưa chắc nhận ra, huống chi là bọn Hạ Tử Trọng chỉ mới gặp có một lần?
Nhìn hai người họ xem? Quần áo trên người vô cùng sạch sẽ, sắc mặt không có vẻ như đã trải qua sương gió gì. Nếu không phải trước đó hắn đã từng gặp họ ở cứ điểm kia, hắn còn tưởng rằng hai vị này được người nào bao dưỡng, xưa nay chưa từng ra khỏi căn cứ!
“Người căn cứ các anh đều tới chỗ này?” Phương Hách có chút buồn bực, lần trước bọn họ qua bên kia thấy những người này vẫn không có ý định dời tới đây, sao hiện tại đều kéo nhau đến thế này?
Thấy hai người bọn họ buồn bực, Vương Thiên Cường lúc này mới xác nhận bọn họ không phải người của lãnh đạo căn cứ, chỉ là trùng hợp lần trước làm nhiệm vụ mới cùng đi tới đó, cười khổ một tiếng: “Các cậu đi được mấy ngày, mấy chiếc xe tải tới đó đều mang…”
Nói rồi dừng một chút nhìn bốn phía xung quanh, thấy không ai thèm nghe bọn họ tán dóc mới đè thấp âm thanh: “Chúng tôi bị ép tới đây, mấy người luyện ra vũ khí đều bị mời đi.”
Kỳ thực sau khi bọn họ đến căn cứ vẫn luôn bị trông giữ tương đối nghiêm khắc, cách đây không lâu mới được thả ra – những người có dị năng đặc thù đều bị căn cứ trưng thu, còn lại đều là người bình thường. Nếu như không phải ỷ vào binh khí đặc thù, thì chắc chắn căn cứ sẽ không nuôi không mấy người bình thường như bọn họ.
Hơn nữa bây giờ vũ khí đặc thù đã chế tác xong, quân đội chuẩn bị đem đợt vũ khí đầu tiên chính thức đưa vào sử dụng, cộng thêm phân chia cho mấy tiểu đội đã từng hợp tác, đương nhiên không cần sợ mấy người này tiết lộ phong thanh, nên mới thả họ ra.
Trong lòng hai người hiểu rõ, lại hỏi tình huống lúc Vương Thiên Cường tới cái thôn nhỏ kia.
Lúc bọn Vương Thiên Cường vừa tới, trong thôn vẫn là người bản xứ, nhưng không bao lâu phụ cận lại có người chạy nạn đi ngang qua ở nhờ phát hiện nơi này tương đối thích hợp việc phòng thủ, nhân số liền bắt đầu tăng lên. Hơn nữa nhiều lần bị tang thi tập kích làm người dân trong thôn ít dần, cuối cùng bị trưởng thôn lần trước bọn Hạ Tử Trọng gặp cầm đầu một nhóm người vùng lên chiếm luôn.
Về sau, mấy người trong thôn phát hiện vàng bạc có thể gây ra sát thương lớn cho tang thi, lúc này mới phái người nhanh chóng chế ra vũ khí đặc thù, huy động người đi thu gom mấy cửa hàng vàng bạc mới có thể thủ vững cứ điểm nhỏ đó.
“Bọn tôi cũng mới đây chính thức được ở khu bên ngoài.” Vương Thiên Cường nói qua loa chuyện lúc trước của mình, sau đó hỏi ngược lại: “Các cậu trước đó không ở trong căn cứ hả?”
Hạ Tử Trọng lắc đầu: “Chúng tôi mới đi làm nhiệm vụ về, đi đã hơn nửa tháng rồi.”
“Chẳng trách… Đúng rồi, trước đó căn cứ có một trận náo nhiệt lắm.” Vương Thiên Cường tìm đề tài, tuy rằng nghe hai người này nói bọn họ không phải đội ngũ lớn, nhưng từ trang phục, sắc mặt hai người họ, nếu không có chút bản lãnh thì làm sao có thể sống tốt như vậy? Hắn cũng tự nguyện bán cho bọn họ một ít tin tức ngầm trong căn cứ.
“Trước nghe nói Tống gia phải gả con gái cho lão đại tiểu đội Bá Chủ. Kết quả tin tức mới vừa thông báo ra không bao lâu, đội trưởng tiểu đội Bá Chủ liền bị người ta hạ độc chết trên giường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.