Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 124: Mắt kính




Thấy Hạ Tử Trọng hỏi đến, Quách Binh lắc đầu một cái: “Nghe nói Tống gia, Vương gia, Lư gia đều phái người tới, nhưng rơi vào tay ai thì không rõ. Còn có mấy đội dị năng khác muốn đục nước béo cờ. Phỏng chừng chờ hai ngày nữa là biết kết quả.
Dù sao cũng là dị năng giả hệ trị liệu, vô luận rơi vào tay người nào thì cuối cùng cũng sẽ khiến người khác kiêng kỵ. Những dị năng giả khác nếu như không hợp mắt hoặc gây trở ngại thì chỉ cần diệt đi là xong, chỉ có dị năng giả hệ trị liệu – cho dù mọi người đánh lộn náo nhiệt cỡ nào cũng đều rất ăn ý không phạm tới người nọ, đây chính là dị năng cứu mạng đó!
“Người Bá chủ thế nào rồi? Có tin tức gì không?” Hạ Tử Trọng tương đối hiếu kỳ chuyện này, khác biệt giữa hai đời hắn đã không còn xoắn xuýt từ lâu rồi, nhưng vẫn tò mò. Vận mệnh của Ellen – mệnh đời này của người anh em này có thể nói là gặp nhiều trắc trở! Trớ trêu thay tất cả đều là do hắn tự làm tự chịu, không phục cũng không được.
Quách Binh cười hì hì giơ tay: “Không biết, bị người mang đi liền không có động tĩnh gì nữa.”
Trần Ninh ngồi cạnh nói: “Chuyện này hắn vác không nổi, bất quá cũng phải để ý tình huống tiếp theo, có khi có người tình nguyện bảo lãnh cho hắn không chừng, dù sao cũng là một dị năng giả thực lực mạnh.”
“Còn tinh hạch. Hôm nay chúng ta còn đang thương lượng, có muốn bắt đầu thu hoạch từ căn cứ luôn không?”
Hạ Tử Trọng cau mày suy tư một chút: “Không biết bây giờ giá cả như thế nào rồi?”
“Hiện tại một viên tinh hạch có thể đổi năm cân gạo, sáu cân hoa màu, một thùng mì ăn liền.”
“Quá đắt, chờ một chút, chừng nào hạ giá đã.” Hạ Tử Trọng cảm thấy cái giá này vẫn rất cao, chờ tới khi nào rớt giá một viên tinh hạch đổi hai gói mì thì lúc đó hẳn lấy vật tư ra.
Trần Ninh cười khổ một tiếng: “Dị năng giả đội chúng ta tương đối nhiều, bây giờ rất khan hiếm tinh hạch.”
“Ra căn cứ đánh tinh hạch thì sao? Hiệu suất bây giờ lẽ ra sẽ tăng lên không ít?” Hạ Tử Trọng có chút không rõ, người Luân Hồi bây giờ hơn một nửa đều kích phát dị năng, nếu ra ngoài hiệu suất hẳn phải cao hơm trước chứ?
“Mấy điểm đánh tang thi gần đây đâu đâu cũng có người.” Quách Binh xoa tay: “Trước kia chẳng ai dám ra ngoài, sợ bị lây bệnh độc, nhưng bây giờ không giống, mọi người đều biết tinh hạch có thể thăng cấp dị năng, đều như ong vỡ tổ mà xông ra ngoài.”
“Hiện tại địa phương hơi hơi an toàn một chút đều có tiểu đội cố định cắm chốt. Đội chúng ta cũng chiếm được một chỗ, mà số lượng tang thi mỗi ngày có thể tiêu diệt vẫn có hạn.”
“Giang Phong, cậu nói một chút tình huống bây giờ coi.”
Lưu Giang Phong lần này không cùng đội ngũ ra ngoài căn cứ, mà ở lại trông nhà, cộng thêm ra ngoài đánh tang thi đào tinh hạch, nghe vậy vội vã giải thích nói: “Hiện giờ trong căn cứ các tiểu đội quy mô lớn mỗi ngày đều ra ngoài đánh tinh hạch, người quân đội cũng mỗi ngày ra ngoài, bọn họ chiếm những nơi thích hợp nhất để dụ tang thi tới đánh. Còn có…” Nói rồi, vẻ mặt của hắn có chút… Vặn vẹo: “Tang thi xung quanh căn cứ. Em luôn cảm thấy có gì đó không đúng.”
“Có ý gì?” Hạ Tử Trọng đứng lên hỏi.
“Chính là… Kỳ thực cũng giống như trước, ngoại vi nội thành có một ít tang thi cấp một lẻ loi, mà cái khác là… Chúng nó một khi đánh không lại, sẽ chạy!”
Tang thi đánh không lại thì… bỏ chạy?
Hạ Tử Trọng và mấy người Quách Binh đều trợn to hai mắt, chuyện này, bọn họ chưa từng gặp qua. Lẽ nào là tang thi tiến hóa?
“Thực lực của bọn nó ra sao?”
“Vẫn là giống như tang thi cấp một bình thường!” Cũng bởi vì thực lực không khác nhau nên mới quái lạ, nếu là tang thi cấp hai trở lên bọn họ mới cảm thấy bình thường – tang thi cao cấp, có khi nào tiến hóa trí thông minh không?
………
“Kia là cái gì?”
“Chạy mau, nhanh… A..A..!”
“Quái vật! Quái vật!”
Bên ngoài căn cứ A thị, vài đội ngũ nhỏ gần nội thành không hẹn mà cùng bị tang thi cấp cao tập kích, tin tức trong vòng một ngày liền truyền về căn cứ. Không bao lâu sau, quân đội cũng thu được tin tức — đội ngũ quân đội ở ngoài đánh tinh hạch cũng bị tang thi cao cấp tấn công.
Khiến người hoảng sợ là, sự việc lần này những người may mắn còn sống sót không hẹn mà cùng đưa ra một thông tin thống nhất, bọn họ gặp phải đàn tang thi cao cấp xen lẫn tang thi bình thường, chúng nó tập hợp lại tạo thành một đội, dò xét xong rồi mới đi săn dị năng giả.
Tang thi cũng sẽ tổ đội? Ông trời, đây rốt cuộc là cái thế đạo gì?
“Xe tăng kia ở đâu ra vậy?”
“Có phải người A thị ra ngoài làm nhiệm vụ không?”
“Vậy đến chỗ chúng ta làm gì?”
“… Đi ngang qua?”
“Đi ngang qua cái mảnh xó xỉnh này của chúng ta sao?”
“Không phải chứ… những người lần trước lấy vũ khí của chúng ta.”
Trước kia đến cứ điểm này không chỉ có người A thị, nhưng bọn họ đều giám thị toàn diện không cho phép đi lung tung, phát hiện vũ khí đặc thù. Nhưng ai biểu bọn họ xui xẻo đi ra ngoài đánh tang thi bị bắt gặp chứ?
Càng không cần nói tới, trong bọn họ cho dù người có sức chiến đấu mạnh cỡ nào cũng không phải không thể bị ăn trộm lúc nửa đêm!
Có xe tăng mở đường, binh sĩ trang bị súng đạn cấp tốc bao vây cứ điểm.
Lão đại cứ điểm bất quá cũng chỉ dám nói vòng vèo chứ không nói tới chuyện vũ khí đặc thù với mười binh lính và hai chiếc xe bọc thép, ngày hôm nay không dám chống lại những người này.
Khi thấy tiểu đội trưởng hai ngày trước từ trên xe thiết giáp đi xuống, người trong căn cứ này nháy mắt biến sắc.
Lão đại cứ điểm mặt mày âm trầm kiên trì nghênh tiếp: “Đây không phải là Hứa đội trưởng sao? Sao hôm nay lại đến đây…”
“Lãnh đạo căn cứ biết cứ điểm các người về mặt an toàn rất có vấn đề, lo lắng vấn đề sinh tồn cho các người, cố ý phái quân đội hộ tống các người đến căn cứ thu xếp thỏa đáng.”
Còn có thể thế nào đây? Không chờ bọn họ nghĩ ra cách từ chối, quân đội đã nhanh chóng hành động, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tập trung tất cả mọi người trong cứ điểm lại, trước sau không quá hai giờ, mọi người cùng gia sản của bọn họ đều đem lên xe. Đối mặt với thần sắc khó coi của đối phương, một người đàn ông trung niên quân hàm so với Hứa đội trưởng cao hơn không ít cười nói: “Mọi người không cần lo lắng, lãnh đạo căn cứ biết tình huống của mọi người, lần này vào căn cứ không cần giao nộp bất kỳ phí dụng nào, sẽ giúp mọi người thu xếp miễn phí.”
Đoàn xe lần thứ hai khởi hành, một tổ khác xa xa nhìn thấy đoàn xe quân đội rời đi, mắng hai câu thả ống dòm xuống: “Đáng chết, chậm một bước!”
Tán gẫu chuyện liên quan tới vũ khí xong Quách Binh chuẩn bị đi hỏi thăm tin tức, Hạ Tử Trọng đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Yên Nhạc bỗng nhiên chạy ra đưa cho hắn hai cái hộp nhỏ: “Cái này cho anh với Phương Hách.”
“Đây là cái gì?” Trên đường làm nhiệm vụ Yên Nhạc bị hai người chọc ghẹo chuyện ‘tặng ngọc bội chẳng khác nào chọn vợ’, liền không dám chạy loạn khắp nơi như trước nữa, càng không dám mặt đối mặt với lão đại Quách Binh nhà hắn.
“Kính áp tròng, cho anh với Phương Hách, đều là màu đen.”
“Kính áp… tròng?” Trước tận thế thị lực của hắn và Phương Hách rất tốt, không cần dùng kính, huống chi là sau tận thế? Hai người bọn họ mang kính râm bất quá là vì phòng ngừa lúc giết tang thi bị văng máu hay thịt thối vào mắt thôi, thứ hai là vì phòng ngừa người khác nhìn thấy lưu quang và màu sắc khác thường trong mắt mình.
Yên Nhạc đắc ý nhướng mày: “Dùng để ngăn đám màu sắc trong mắt hai người đấy.”
Hạ Tử Trọng sửng sốt một chút, lập tức bừng tỉnh, cười vui vẻ nhận lấy: “Thật không nghĩ tới.” Lên tới cấp ba, đồng tử mắt của hắn và Phương Hách đổi màu, còn có lưu quang bên trong, trên võng mạc, tròng trắng mắt tuy rằng cũng có, nhưng không quá rõ ràng, nếu không nhìn kỹ cho dù đứng đối diện nói chuyện, người khác cũng không thể phát hiện được.
“Các cậu còn nữa không?” Hạ Tử Trọng nhận kính hỏi.
Yên Nhạc giơ tay ra, trong tay bỗng dưng xuất hiện một cái hộp nhỏ màu đen: “Tôi đi ngang qua cửa hàng kính mắt lụm được rất nhiều đó, ít nhất một người có thể có hai bộ để thay, chờ sau này đi ngang qua nữa thì lấy tiếp.”
“Cảm ơn, về nhà tôi nói Phương Hách tự mình đến cám ơn cậu.” Thứ này tuy rằng không to tát gì, nhưng cái chính là ở phần tỉ mỉ này của hắn.
Yên Nhạc ngượng ngùng sờ mũi một cái: “Còn phải để các anh thử xem có hiệu quả không đã, nếu tốt thì chờ tất cả mọi người thăng lên cấp ba liền không cần lo lắng sẽ rước lấy phiền phức nữa. Trong một đội có một hai người bình thường đeo kính đen cũng không có gì, nếu cả một tập đoàn đều vác kính râm đi quanh căn cứ, không làm người khác chú ý mới là lạ!
“Được đó, cậu còn có phần tâm tư tỉ mỉ này!”
Quách Binh sau khi nghe thấy thì cười ha ha vuốt vuốt đầu Yên Nhạc, Yên Nhạc lui lại một bước, mặt mày nghiêm nghị nhìn Quách Binh: “Lão đại, em đã suy nghĩ kỹ rồi, tuy rằng em cho anh ngọc bội nhưng em vẫn thích con gái, xin lỗi.”
Trong phòng tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ai mà biết một câu đùa giỡn lúc trước lại khiến thằng nhỏ ngốc này tưởng là thật.
Ngũ quan Quách Binh trong nháy mắt vặn vẹo, hắn… hắn hắn hắn.
“Lão đại, anh bị đá rồi.” Triệu Long nhịn cười tiến lên vỗ vỗ vai Quách Binh.
Mọi người trong phòng nín thở nhịn cười – hết cách rồi, trước đó chỉ đùa một chút mà thằng nhỏ này lại tưởng là thật, nếu mà cười lên, không biết sẽ như thế nào đây.
Yên Nhạc tự nhận mình đã hoàn thành nhiệm vụ, cả người đều trở nên nhẹ nhõm hơn, mặt mày sáng sủa rạng rỡ cười tươi vỗ vỗ cánh tay Quách Binh: “Anh vẫn là lão đại tốt của tụi em, em sẽ không ghét bỏ anh đâu.” Nói xong vẻ mặt vui sướng lôi kéo Trương Tiểu Minh đang vất vả nhịn cười đến nội thương đi ra cửa biệt thự đi dạo phố!
Chờ Yên Nhạc đi rồi căn biệt thự mới bùng nổ tiếng cười, Quách Binh vô lực xoa xoa cái mặt đen ngòm, mới chỉ vào mũi mình hỏi Trần Ninh: “Tôi tệ đến vậy sao?”
Trần Ninh liếc hắn một cái: “Tiểu Nhạc rất thích mỹ nhân, anh như vậy kiếp sau cũng không có cửa.”
“Má! Ai nói anh mày muốn cùng cậu ta?!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.