Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 2: Dị bảo




Lúc rời đi, lão thái thái dưới lầu đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, hình như là chỉ trích hàng xóm trộm đồ nhà họ. Một người trẻ tuổi ăn mặc hỗn tạp đá cánh cửa đi ra chửi ầm lên, nói bà ầm ĩ làm phiền hắn chơi điện tử, sau đó lão thái thái liền rụt trở về.
Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, bác Lí rõ ràng ở ngoại thành còn có cái biệt thự, thế nhưng lại không chịu ở. Mạt thế đến, những người này không biết sẽ ra sao.
Toàn Hiểu Vũ đi đến ngân hàng, dùng tấm thẻ mà Lí Thuận Vĩ cho đem toàn bộ số tiền rút ra. Tìm một cái khách sạn để thuê phòng, lấy những thứ mang theo từ nhà ra, cậu suy nghĩ một chút, trước hết đi công viên nơi kiếp trước cậu đạt được dị năng.
Kiếp trước, cậu không mục đích đi tới đó, sau khi mạt thế bùng nổ, trong lòng run sợ vội vàng chạy đi, trải qua mạt thế ba năm, hiện tại nhớ lại, ký ức sớm đã có chút mờ nhạt. Cậu quyết định trước tìm được cái nơi đó, ba ngày sau lại trở về, hẳn là sẽ giống như kiếp trước, lại lần nữa đạt được dị năng đi.
Trong mạt thế, dị năng quá quan trọng, không chỉ là điều kiện tiên quyết để sinh tồn, ở hậu kỳ mạt thế, dị năng giả cùng người thường liền bị Thượng Đế phân cách làm hai chủng tộc mới, trong hai loại người cấp bậc rõ ràng khó có thể vượt quá giới hạn.
Dành thời gian để tìm, Toàn Hiểu Vũ đã tìm được cái băng ghế dài kiếp trước cậu từng ngồi, cậu lại quan sát xung quanh để xác nhận vị trí. Nơi này nằm ở góc hẻo lánh của công viên, không có người ở, phỏng chừng kiếp trước cả người thẩn thờ đi đến đây, hay cũng bởi vì trong này không có ai, thích hợp để tự hỏi đi. Xác định không có sai lầm, cậu ngồi trên băng ghế, thở ra một hơi dài, lo lắng bước tiếp theo nên làm gì.
Dưới tình huống có tiền, mua vật tư cũng không quá khó, nhưng gởi ở đâu là vấn đề lớn nhất. Cậu nghĩ nên thuê một kho hàng tồn vật tư, chờ khi mạt thế bùng nổ liền đến lấy, nhưng vài giây sau liền bác bỏ ý định đấy.
Toàn Hiểu Vũ đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì một con dao nhỏ sắc bén kề trên cổ cậu. Một thanh âm nặng nề mang theo chút khàn khàn ở phía sau cậu vang lên: “Đừng lộn xộn! Mau đưa tiền đây! Không được hô to, nếu không lập tức cắt cổ của mày!”
Lời này thật hung ác nhưng Toàn Hiểu Vũ vẫn nghe ra trọng giọng nói có chút kích động. Mạt thế ba năm, cái dạng người gì mà chưa từng gặp qua? Nghe giọng nói của người này, cũng không phải là kẻ cướp chuyên nghiệp a.
Toàn Hiểu Vũ liếc nhìn dao nhỏ lóe hàn quang trên cổ cậu cùng cánh tay tráng kiện của người đàn ông đang đè nặng bả vai liền từ bỏ ý nghĩ chống cự. Không có dị năng, chức năng của thân thể hiện tại cũng chưa trải qua rèn luyện của mạt thế.... Đem thời gian cùng máu lãng phí tại đây là chuyện không đáng giá.
Tay cậu đút vào túi quần bên trong là tiền mặt vừa rút không lâu trước đó.
“Mày làm gì!” Gã đàn ông phía sau khẩn trương hỏi, hai tay căng thẳng, lưỡi dao sắc bén cắt qua da của Toàn Hiểu Vũ.
Một cảm giác đau đớn truyền đến, có chất lỏng từ cổ chảy ra, Toàn Hiểu Vũ ngửi được mùi ngọt thản nhiên. Cậu nhíu đầu mày nói rằng: “Lấy tiền, mày không phải đòi tiền sao?”
Gã run sợ một chút, tựa hồ gã cũng không hề nghĩ đến đánh cướp lại thuận lợi đến như vậy. Nhưng gã cũng không thả lỏng thân thể đang căng cứng, lưỡi dao sắc bén vẫn áp chặt trên cổ của Toàn Hiểu Vũ, hai mắt của gã khẩn trương nhìn chằm chằm cái tay vói vào túi tiền của Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ đem tiền trong túi toàn bộ móc ra, nhẹ nhàng nói với hắn: “Đây là tất cả, cầm đi. Tránh ra.” Thanh âm của cậu bình tĩnh mà lạnh lùng.
Hai tay gã rốt cục có chút buông lỏng, gã hình như tạm dừng một chút, sau đó mới nhanh tay lấy đi một chồng tiền mặt. Sau khi lấy được số tiền, con dao sắc bén kia cuối cùng cũng rời khỏi cái cổ của Toàn Hiểu Vũ. Gã rời đi, cúi đầu nhìn Toàn Hiểu Vũ phía sau nói một câu: “Thực xin lỗi”.
Nghe được câu nói, Toàn Hiểu Vũ có chút ngạc nhiên quay đầu lại, sau đó thấy rõ gương mặt của gã, là một người đàn ông trung niên diện mạo vô cùng bình thường, tứ chi tráng kiện hữu lực, tóc ngắn rối tung cùng quần áo giá rẻ khiến gã có chút lôi thôi. Trong mắt gã cũng không hề hung ác, thời điểm nhìn Toàn Hiểu Vũ còn có chút áy náy.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông trung niên lại kích động, gã vội lấy tay che lại khuôn mặt mình, dành đường mà chạy.
Có lẽ gã thật sự cần tiền đi, Toàn Hiểu Vũ bình tĩnh xoay người, giống như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh qua vậy. Chỉ là cần cổ truyền đến một hồi đau nhói, miệng vết thương chảy máu không ngừng.
Toàn Hiểu Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, mạt thế ba năm, cậu đối với vết thương cùng máu tanh phi thường quen thuộc, loại bị thương ngoài da này, cũng không có thương đến tầng da thật, không nên chảy nhiều máu như vậy a.
Đáng tiếc hiện tai Toàn Hiểu Vũ không có gương soi, nếu không cậu sẽ trông thấy một màn quỷ dị ‘miệng vết thương ở cổ không ngừng chảy máu, mà máu lại từ cổ lại cuồn cuộn không dứt ngấm vào ngọc bài.’ Miếng phỉ thúy Đế vương lục bị máu tươi bao vây cùng ngấm vào có vẻ dị thường yêu diễm. Sau một khắc, nó phát ra chút quang mang.
Toàn Hiểu Vũ chỉ cảm thấy cái cổ như bị giam cầm vậy, một loại đau đớn như bị phỏng truyền đến toàn thân, cậu lau cổ một phen, một tay đầy máu tươi. Còn chưa kịp khiếp sợ, không hề dự báo, Toàn Hiểu Vũ ngất đi, ngã xuống trên băng ghế công viên.
Một màn này ở kiếp trước tựa hồ tái diễn, chỉ là thời gian sớm hơn ba ngày.
Ý thức của Toàn Hiểu Vũ cũng không bởi vì thân thể hôn mê mà ngủ say, trong lúc mơ mơ hồ hồ, cậu đi vào một cái không gian thuần trắng. Xung quanh là một mảng sương mù dày đặc, cái gì cũng không thấy rõ.
Đây là tầng sâu nhất của ý thức sao? Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc nghĩ.
“Trần tiên động phủ phong ấn giải trừ, có nhận chủ hay không?” Một thanh âm lạnh như băng không phân biệt được là nam hay nữ máy móc vang lên.(Trần đây không phải họ trần mà là cõi trần, trần gian….)
Xung quanh vẫn là một mảng trắng xóa, Toàn Hiểu Vũ thử thăm dò hỏi: “Ai?”
Không có ai đáp lại, thanh âm băng lãnh lại lặp lại lời nói vừa rồi: “Trần tiên động phủ phong ấn giải trừ, có nhận chủ hay không?”
Toàn Hiểu Vũ không dám tuỳ tiện trả lời, thăm dò xung quanh. Thế nhưng vô luận đi tới đâu, đều là một mảng sương trắng, cái gì cũng không thấy rõ, tựa hồ như không có điểm cuối.
Dường như bởi vì Toàn Hiểu Vũ trầm mặc, thời điểm thanh âm băng lãnh lại vang lên, nội dung lại biến thành: “Trần tiên động phủ phong ấn giải trừ, có nhận chủ hay không? Nhận chủ thì tế huyết trở thành động phủ tân chủ, không nhận chủ thì gạt bỏ người tế huyết.”
Gạt bỏ? Nói như thế, tuy rằng đây là một sự lựa chọn, nhưng kỳ thật chỉ có một đáp án? Vậy ngươi còn hỏi cái gì!
“Một lần sau cùng, trần tiên động phủ phong ấn giải trừ, có nhận chủ hay không?” Thanh âm băng lãnh mang theo chút cảnh cáo.
“Nhận chủ!” Thanh âm Toàn Hiểu Vũ so với nó còn lạnh hơn, thử nghĩ ai có thể mạc danh kỳ diệu bị ép nhận cái gì chủ, đều cảm thấy phi thường mất hứng.
“Người tế huyết đã nhận chủ, trần tiên động phủ mở ra.” Theo thanh âm hạ xuống, sương mù trước mắt Toàn Hiểu Vũ cũng bắt đầu tán đi.
Màu xanh biếc từ lòng bàn chân lan ra, là bãi cỏ mềm mại, dần dần, hoa cỏ cây cối xa xa cũng bắt đầu rõ ràng. Đại khái qua năm phút đồng hồ, tất cả sương mù toàn bộ tán đi, Toàn Hiểu Vũ cuối cùng cũng có thể thấy rõ toàn cảnh xung quanh.
Lúc này cậu đang đứng ở bên trong một sơn cốc, cách đó không xa, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, núi bao bọc bốn phương, xa xa mơ hồ có tiếng chim hót truyền đến, xuyên qua dòng suối nhỏ, còn lại là một loạt rừng cây được sắp xếp chỉnh tề.
Toàn Hiểu Vũ xoay người, ở phía sau cậu có một căn nhà gỗ đơn sơ, bên ngoài căn nhà chính là một tiểu viện tử, trong viện có một thân cây, một cái giếng cùng một chút hoa nhỏ và cây cỏ không biết tên.
Toàn Hiểu Vũ nghĩ nghĩ, chậm rãi đi vào nhà gỗ nhỏ, trong phòng vô cùng đơn sơ, không có dấu vết của sinh hoạt, chỉ có một mộc đầu tháp tử* cùng một thứ miễn cưỡng xem như là cái bàn tự chế. Gian phòng rất nhỏ, liếc mắt một cái là thấy hết. Cậu đưa tay sờ sờ cái bàn, nơi này tuy rằng không có bóng người, nhưng không hề có một hạt bụi. Tất cả đồ vật, bao gồm nhà gỗ, đơn sơ nhưng không cũ nát.
“Này! Ngươi ở đâu?” Toàn Hiểu Vũ đi trở về sân nhỏ, hướng xung quanh hô một tiếng. Cậu nỗ lực kêu to chủ nhân của thanh âm băng lãnh khi nãy. Đáng tiếc, căn bản không có người đáp lại.
Toàn Hiểu Vũ lại thăm dò xung quanh, nơi này thoạt nhìn giống như một chốn đào nguyên độc lập, ưu mỹ sạch sẽ lại không có bóng người.
Toàn Hiểu Vũ mấy lần mưu tính tìm nơi phát ra thanh âm kia, thế nhưng không có một chút manh mối, cũng không có ai đáp lời.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn trên bầu trời, không trời xanh mây trắng cũng không có trăng sao, bầu trời tựa như lúc ban đầu cậu nhìn thấy vậy một mảng sương mù dày đặc, trắng xoá, nhưng lại phát ra tia sáng ấm áp ôn hòa, làm cho xung quanh dào dạt ấm áp.
Đứng ở trong không gian này, thân thể cảm thấy rất thích ý, giống như là không gian hoàn mỹ do bàn tay Thượng Đế tạo ra vậy. Toàn Hiểu Vũ bất đắc dĩ ngồi xuống trên mặt đất, cậu không biết đây là đâu, cũng không biết trên người mình đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Kiếp trước cũng không có phát sinh chuyện như vậy, cũng không có nghe nói qua loại chuyện như vậy. Tuy rằng, cậu ngay từ đầu hoài nghi nơi này có thể là một cái không gian, kiếp trước cậu cũng gặp qua dị năng giả hệ không gian, nhưng không có một ai lại có không gian như vậy.
Dị năng giả hệ không gian cũng không thể để bất cứ vật sống nào, bởi vậy chưa từng có người nào tận mắt thấy qua không gian của họ, chỉ là nghe bọn họ miêu tả, không gian của họ là một mảnh màu xám, chỉ có thể thông qua ý thức cảm nhận độ lớn nhỏ của không gian, có thể trữ vật, nhưng kích cỡ lại dựa vào năng lực của dị năng giả, năng lực khác biệt sẽ có kích cỡ khác nhau. Hơn nữa, dị năng giả hệ không gian phi thường hi hữu, giữa mạt thế, bọn họ luôn là đối tượng bị các thế lực lớn tranh đoạt.
Cho nên kiếp trước lúc Ôn Đồng tay trói gà không chặt rơi vào nguy hiểm, mọi người đều liều mạng đi cứu viện, đó là lí do vì sao Gia Luân Hủ lại lựa chọn dùng sức đẩy Toàn Hiểu Vũ vào đàn tang thi mà cũng vì thế nên cho dù có nhiều người tận mắt trông thấy hành động của Gia Luân Hủ đều lựa chọn cam chịu.
Toàn Hiểu Vũ lắc lắc đầu, đem hồi ức không vui của mình vứt đi.
Dù sao từ trước đến bây giờ cậu cũng chưa từng nghe ai nói qua không gian nào lại có nước còn có tranh hoa điểu ngư trùng. Như thế, nơi này đến tột cùng là nơi nào? Nhận chủ kia lại là cái quỷ gì? Chủ nhân của thanh âm kia ở đâu? Cậu làm sao để rời khỏi nơi này? Nếu không thể rời khỏi, cậu nên làm gì bây giờ?
Nghĩ đến đây, ý niệm phải rời khỏi trong đầu cậu trở nên vô cùng mãnh liệt.
HẾT CHƯƠNG 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.