Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 3: Thẳng thắn




Thẩm An chậm rãi lấy lại tinh thần, đờ đẫn lên tiếng, xoay người đi đến phòng ngủ của mình, lấy quần áo, nghĩ nghĩ, xoay người nhìn về phía Thẩm Duệ mỉm cười nhu hòa đi theo sau hắn.
“Anh, em vào không gian tắm rửa, anh chờ em.”
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Duệ còn chưa kịp phản ứng, Thẩm An xoay người, chợt lóe, người liền vào không gian.
Vào không gian Thẩm An không biết, sau khi hắn đột nhiên biến mất, đối mặt phòng ngủ trống trơn không người, Thẩm Duệ xoát một chút sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng loạn cả lên.
Còn trong không gian, Thẩm An ôm quần áo đi vào hồ nước. Hồ nước này tuy rằng có hoa sen, nhưng nước này cơ hồ trong suốt. Thẩm An ngay từ đầu ôm hy vọng giống những truyện mạt thế nói nước này có thể tẩy tủy luyện cốt, mỗi ngày tắm nước hồ, đáng tiếc, tắm đã mười ngày rồi, nước này vẫn là như vậy! Sau đó, hắn vẫn còn là cái bộ dáng cũ!
Bất quá, tắm nước này thật đúng là thoải mái.
Thẩm An thư thư phục phục ngâm mình, không phát hiện nước trong suốt quanh quẩn thân hắn tản ra ánh sáng trắng cơ hồ không thể nhận ra …
Thẩm An tuy rằng tắm thật thoải mái, nhưng mà không dám ở lâu, anh hắn còn chờ ở bên ngoài mà.
Anh hai là loại người phải tận mắt nhìn thấy thì mới tin! Thẩm An mặc áo quần áo vào, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Chợt lóe ra khỏi không gian, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị lồng ngực dày rộng ấm áp gắt gao ôm lấy.
Giam cầm mạnh mẽ cùng với gắt gao tương ủng làm Thẩm An trong nháy mắt cứng ngắc.
Nhưng thật nhanh, bên tai vang lên thanh âm nén đầy tức giận, “Thẩm An!! Em dám biến mất?! Em còn dám biến mất thử xem!!!”
Thấp giọng phẫn nộ gào thét như vậy làm Thẩm An trong nháy mắt mềm nhũn.
Thanh âm phẫn nộ không chút nào che dấu như vậy đã bao nhiêu lâu chưa được nghe qua? Nói đến, từ lúc hắn mười lăm tuổi thiếu chút nữa bị xe đụng vào, Anh hai nắm cổ áo của hắn lạnh lùng nói “Còn dám lỗ mãng như vậy thử xem!” Sau đó không còn nghe được.
Hoặc là không có cơ hội nghe được?
Bởi vì sau đó không lâu, Anh hai vốn nên xuất ngũ trực tiếp tiến nhập bộ đội đặc chủng… Sau, chỉ có năm mới quốc khánh mới có thể về nhà, rồi sau đó, chính mình không thi đậu, bị người ta châm chọc khiêu khích nổi giận, rời nhà.
—— cho đến bây giờ.
“Anh, đó là không gian.” Thẩm An đưa tay ôm lấy anh hắn Thẩm Duệ rồi nhẹ giọng nói, giống như rất nhiều năm trước đây, khi anh hắn ôm lấy hắn, hắn cứ như vậy đưa tay ôm lấy anh…
Khoảnh khắc Thẩm Duệ bị Thẩm An đưa tay ôm lấy có chút sững sờ, lập tức càng thêm mạnh mẽ ôm chầm, gắt gao, sau đó, mới chậm rãi buông ra, cúi đầu nhìn Thẩm An vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn chính mình, Thẩm Duệ rất nhanh tỉnh táo lại, đầu óc bắt đầu tính toán.
Cái vở kia ghi loạn kế hoạch, mua lương thực, sưu tầm vật phẩm, rèn luyện, bản đồ, lộ tuyến …
Còn có cái gọi là không gian đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện vừa rồi…
“An An, anh có thể đi vào không gian không?” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm Thẩm An hỏi.
Thẩm An ngẩn người, mang Anh hai đi vào? Cái này còn chưa thử qua, còn thật không biết được hay không … ”Anh, em chưa thử qua.”
Thẩm Duệ vừa nghe, nheo mắt, thấp giọng hỏi, “Không gian chỉ có anh biết?”
Thẩm An kỳ quái liếc nhìn Thẩm Duệ, đương nhiên chỉ có anh của hắn biết, hắn tuy rằng không thông minh, nhưng không phải là tên ngốc, làm sao ngốc hồ hồ đem khoe lung tung chuyện bản thân có một không gian!
“Đương nhiên rồi.” Thẩm An nắm chặt tay Thẩm Duệ, phát hiện tay của anh hắn quả nhiên vẫn thật ấm áp như vậy, mang lại cảm giác an tâm.
Thẩm An không phát hiện, sau khi hắn trả lời, trong mắt anh hắn xẹt qua một tia mềm mại và hài lòng.
Thẩm An chỉ lo ra lệnh bằng ý niệm trong đầu, tiến! Cảnh sắc trước mắt nhoáng lên một cái, tiến vào không gian, Thẩm An theo bản năng nghiêng đầu, anh hắn liền đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc, lại không có cảm giác rung động gì, ngược lại thật nhanh mất đi vẻ mặt kinh ngạc, như có điều suy nghĩ gì đó.
Anh hai của hắn … Quả nhiên mạnh a.
Nhớ tới bản thân sau khi trọng sinh lần đầu tiên tiến vào không gian, kinh ngạc dại ra nửa ngày mới lấy lại tinh thần, sau khi lấy lại tinh thần còn là bộ dáng hưng phấn muốn chết… Thẩm An yên lặng che mặt, thật sự là dọa người…
“An An!” Thẩm Duệ đánh giá bốn phía xong, liền nắm chặt tay Thẩm An, cúi đầu nhìn chằm chằm Thẩm An, vẻ mặt ngưng trọng nói, “Trừ bỏ anh, cái chỗ này em không thể để cho bất luận kẻ nào tiến vào!”
Thẩm An gật đầu, hắn vốn tính toán là trừ anh của hắn ra, sẽ không cho bất luận kẻ nào biết! Càng thêm không có khả năng sẽ mang những người khác tiến vào.
Thẩm Duệ sau khi thấy Thẩm An gật đầu cam đoan, mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt một lần nữa treo lên nụ cười ôn nhu, lôi kéo Thẩm An dạo qua một vòng không gian, đầy hưng trí tưới nước cho những cây non ở mảnh vườn, rồi lại nghiên cứu đóa hoa sen màu trắng ven hồ nước kia không biết khi nào nở rộ, lại đi đến ven rừng cây nhỏ, phát hiện không thể vào rừng, mới chuyển tới trong nhà gỗ nhỏ, nhìn sô pha trong nhà gỗ nhỏ, Thẩm Duệ cười mỉm quay đầu nhìn về phía Thẩm An, “Anh nói như thế nào thiếu một cái sô pha, thì ra là bị em đem đến nơi này.”
Thẩm An sờ sờ cái mũi, lúc trước hắn chỉ muốn thử xem có thể đem đồ vật cất vào trong không gian hay không, liền tùy tay sờ soạng cái sô pha…
Thẩm Duệ dắt tay Thẩm An ngồi xuống ghế sô pha, tay kia xoa xoa đầu Thẩm An, ôn nhu nói, “An An, bây giờ em có nên giải thích cho anh một chút?”
Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, thấy trong mắt Thẩm Duệ trong chỉ có ôn nhu cùng sủng nịch, trong lòng yên ổn. Nhìn thẳng Thẩm Duệ, Thẩm An nghiêm túc mở miệng, “Anh, ba tháng sau, cũng chính là ngày 21 tháng 12, một thiên thạch sẽ từ trên trời rơi xuống, động đất, sóng thần, ngay sau đó, sẽ có rất nhiều người hôn mê ngủ say, sau khi những người đó tỉnh lại, một nhóm người trong đó sẽ có được dị năng, nhưng đại bộ phận người sẽ biến thành quái vật, tựa như tang thi trong phim khoa học viễn tưởng —— ăn thịt người…”
Thẩm An chậm rãi nghiêm túc nghiêm túc nói xong, mà Thẩm Duệ cũng nghiêm túc nghe.
Thẩm An lo lắng anh hắn có tin hay không, anh hắn có thể hay không cho rằng hắn bị hoang tưởng?
Sau khi đem anh hắn tiến vào không gian, mà anh hắn Thẩm Duệ chỉ lo lắng không gian không an toàn, có thể làm hại tới hắn hay không, hắn chỉ biết, Anh hai Thẩm Duệ của hắn đại khái là người đáng giá nhất để hắn tin tưởng trên cái thế giới này!
“An An, đây là cái không gian này nói cho em biết sao?” Thẩm Duệ sờ sờ đầu Thẩm An, thấp giọng hỏi.
Thẩm An khẽ gật đầu, “Đại khái vậy, em không biết, chính là, ngọc phật mẹ cho em đột nhiên biến mất, sau khi không gian xuất hiện, em liền vẫn luôn gặp ác mộng.”
Tay Thẩm Duệ vuốt đầu Thẩm An, chậm rãi chuyển qua xung quanh đôi mắt Thẩm An, vuốt xung quanh ánh mắt cơ hồ nhìn ra quầng đen, Thẩm Duệ đau lòng, nhưng trên mặt là nụ cười trấn an, “An An, đêm hôm đó em gọi điện thoại về nhà, là lần đầu tiên em gặp ác mộng?”
Thẩm An gật đầu.
Thẩm Duệ nghĩ nghĩ, nói, “An An, việc này trừ bỏ anh, không cần nhắc tới với bất luận kẻ nào.”
Thẩm An lên tiếng, chần chờ hỏi, “Nhưng mà, anh, ba mẹ, còn có chị ba bọn họ…”
“Giao cho anh đi.” Thẩm Duệ cười nói.
Thẩm An a một tiếng, trong lòng cũng dần thoải mái.
Mà Thẩm Duệ sau khi nói xong, đưa tay sờ cổ Thẩm An, nơi đó dấu vết tuy rằng thực mờ, nhưng vẫn quan sát An An từ nhỏ hắn vẫn có thể nhận ra dấu vết ngọc phật kia. Khi còn bé bởi vì An An hay sinh bệnh, mẹ liền đi chùa miếu cầu ngọc phật bảo hộ bình an cho hắn, nói ra cũng kỳ quái, từ sau khi đeo lên, An An cũng dần dần không bị bệnh nữa…
Tay của anh hắn Thẩm Duệ tuy rằng thực ấm, nhưng chạm đến như vậy vẫn có chút ngứa ngứa, Thẩm An có chút không được tự nhiên động động. Thẩm Duệ sắc bén phát hiện Thẩm An không được tự nhiên, thu hồi tay, cười cười, nắm tay Thẩm An ôn nhu nói, “Tuy rằng dấu vết thực mờ, nhưng vẫn phải che lấp một chút, An An, em nói bởi vì có cái không gian này, cho nên em không ngừng gặp ác mộng, trong ác mộng, An An có về nhà không?”
Thẩm An ngẩn ra.
Vì che dấu trọng sinh, hắn mới nói với Anh hai là không gian làm cho hắn mơ thấy tương lai. Hắn nói cho Anh hai, trong mộng, hắn thấy mọi người đột nhiên nổi điên, biến thành quái vật ăn thịt người, tuyết lớn liên tục một tháng đóng băng mặt đất, sau là ba tháng nóng cháy liên tục…
Nhưng lại không nghĩ rằng, Anh hai lại hỏi ra vấn đề như vậy. Hắn có về nhà không? Mỗi giây phút trước khi chết hắn đều liều mạng hướng về nhà chạy đi…
“Ngạch… Em không thấy chính mình…” Thẩm An ấp úng nói.
Thẩm Duệ mỉm cười, trong lòng cũng là nhẹ nhàng thở ra, thực tốt, mộng biết trước không có An An nhà hắn. Vậy không cần lo lắng An An có thể bị cái mộng biết trước này làm khó khăn hay không.
—— bất quá, nếu trong mộng biết trước có An An nhà hắn, thì thế nào?
“An An, việc này không cần nói cho những người khác, giao cho anh.” Thẩm Duệ thấp giọng chậm rãi nói, dặn dò lần thứ hai, ngữ khí vẫn thật bình tĩnh như cũ.
Thẩm An có chút hoang mang, Anh hai hắn sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Hắn nói chính là mạt thế a!
Sao anh hắn lại biểu tình như vậy, giống như hắn nói chính là hôm nay thời tiết không tồi linh tinh râu ria vậy?
“Anh! Anh là không … Không tin?” Ngữ khí Thẩm An có chút không xác định. Hắn đã đem không gian lấy ra, anh hắn còn không tin?!
“Anh tin tưởng.” Thẩm Duệ xem vẻ mặt Thẩm An bộ dáng anh dám nói không tin liền muốn mạng anh, không khỏi nở nụ cười.
An An nhà hắn, dù đã qua hai năm không thấy, tính cách ăn sâu bén rễ vẫn không thay đổi.
“Cho nên, An An, chúng ta nên ra khỏi không gian.” Thẩm Duệ cười tủm tỉm nói.
Thẩm An liếc mắt một cái xem xét Thẩm Duệ, ý niệm chợt lóe, hai người trở về trong phòng ngủ.
Thẩm Duệ mắt nhìn phòng ngủ, lôi kéo Thẩm An đi vào phòng khách, “Đến, An An ăn bữa sáng trước.”
Thẩm An ngồi trên ghế sa lông, liếc mắt nhìn anh hắn một cái, cầm lấy bánh bao và sữa đậu nành bắt đầu ăn.
Thẩm Duệ thấy Thẩm An bắt đầu ăn sáng, cười cười, liền cầm lấy cuốn vở bị hắn vứt bỏ trên ghế sa lông, chuyên chú viết viết.
Thẩm An miệng ngậm bánh bao, tò mò đi lại gần, chỉ thấy trong vở kia hắn đã đồ đồ họa họa hỗn độn, sau khi vào tay anh hắn bắt đầu thay đổi rõ rệt!
Thẩm An trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên bản hắn nghĩ là kế hoạch tương đối chặt chẽ trong ba tháng, sau khi anh hắn bổ sung, dường như rất là sung túc?
Hơn nữa, kia là cái gì?! Trừ bỏ trang bị dã ngoại, anh hắn còn thêm cái gì?! Bác sĩ?! Nhân viên nghiên cứu sinh vật?!
Từ từ! Anh hắn chính là bộ đội! Anh hắn có mấy thứ này sao?! Hơn nữa… Loại chuyện này… Đối với Anh hai trong bộ đội mà nói, có phải hay không có chút…
“Anh! Anh còn trong bộ đội không?” Thẩm An cầm bánh bao, gắt gao theo dõi anh hắn hỏi.
Thẩm Duệ giương mắt, thấy khóe miệng Thẩm An còn có chút vụn bánh bao, đưa tay nhẹ nhàng phủi đi, mỉm cười nói rằng, “Sau khi em rời nhà, anh liền giải ngũ. Hiện tại mở công ty vệ sĩ, ngay tại trong thành phố này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.